Dương Lăng nói: - Còn phải phái người tới Triều Tiên, Lưu Cầu, Lã Tống cảnh báo, để ngừa giặc Oa bí đường lối mà công chiếm chỗ của bọn họ làm cứ điểm, lấy Triều Tiên và quân lực của Lã Tống mà chuẩn bị sớm, đối phó với giặc Oa cũng không khó.

Ta hiện tại chỉ lo lắng Lưu Cầu, Lưu Cầu là nước nhỏ, giặc Oa muốn lấy chi dễ như trở bàn tay. Bọn họ trước kia không cần cái trụ sở này. Hiện tại Đông Doanh bản thổ không còn chỗ cho bọn họ dung thân, chỉ cần tới biển Đại Minh phải chịu thiệt thòi. Cùng đường bọn họ lựa chọn sử dụng Lưu Cầu làm cứ điểm có thể lên tới tám phần.

Thành Khởi Vận nghe đến đó nhẹ nhàng thở ra: - Tiểu tổ tông của ta, những điều người ta muốn nói ngài đã nghĩ ra hết.

Nàng vui mừng buông bút, cười nói: - Đại nhân chu đáo, ty chức thật không nghĩ tới. Tuy nhiên lời đại nhân nói đã nhắc nhở ty chức, cứu Lưu Cầu tuy khó nhưng thủ Lưu Cầu lại rất dễ. Nếu đợi giặc Oa chiếm Lưu Cầu mới phái binh cứu viện, chỉ sợ Đông Doanh cân nhắc lợi hại, sẽ âm thầm chặn hậu chúng ta.

Cho nên nếu bọn họ định lấy Lưu Cầu, theo ty chức nghĩ chúng ta nên đoạt lấy trước họ, chỉ cần ba vệ binh mã đi thủ đảo, Lưu Cầu không còn gì phải lo, đồng thời có thể kiềm chế giặc Oa đánh cướp công khai ở vùng duyên hải. Một công đôi việc, đại nhân nghĩ thế nào?

Dương Lăng động lòng nghĩ. "Sao chỉ nghĩ tới giặc Oa, đóng quân như thế còn có thể kiềm chế Đông Doanh. Coi đây là cây cầu, nếu một khi hai nước phát sinh tranh chấp, có đảo này vận chuyển lính, tiếp tế lương thảo cũng không sợ hậu phương, cũng không sợ Đông Doanh thâu tóm Lưu Cầu.

Chỉ có điều tuy mình là khâm sai phụng bốn đạo mật chỉ, còn có lệnh phù điều binh, nhưng muốn phái binh vào chiếm giữ nước khác mà không có Hoàng đế hạ chỉ thì sao làm được? Việc này thật sự khó...

Thành Khởi Vận khẽ cười. - Lưu Cầu là phiên thuộc trung thành nhất của Đại Minh, Lưu Cầu gặp nạn mà không cứu, tất làm các phiên quốc xung quanh nguội lạnh. Người trong triều cũng không thể bỏ qua chuyện này.

Còn nữa, Hoàng thượng tín nhiệm, tin tưởng ngài. Chỉ cần mật tấu vào triều đình, phân tích lợi hại được mất, Hoàng thượng sẽ phê chuẩn. Thứ nhất có thể bảo vệ Lưu Cầu, thứ hai khi thông thương có thể thay thương dân hộ vệ Lưu Cầu, cho nên quân phí sử dụng có thể do nước Lưu Cầu trả.

Thành Khởi Vận càng nói càng đắc ý. - Về phía Lưu Cầu cũng không có vấn đề. Lưu Cầu chịu hải tặc và Đông Doanh ức hiếp, đã sớm thỉnh cầu triều đình xuất binh. Chỉ có điều thủy sư không thể đi xa, ốc chưa mang nổi mình ốc nên chưa hứa hẹn gì. Nhưng giờ đã có chiếm hạm viễn dương, còn sợ gì nữa.

Đại nhân, quốc vương Lưu Cầu biết Đại Minh quyết định mở biển, đã phái thế tử vượt biển đến hỏi thăm tin tức, giờ đang ở trong thành Tô Châu. Nếu đại nhân không ngại gặp mặt để thế tử Lưu Cầu kia biết được lợi hại, chủ động dâng biểu cũng không khó.

Dương Lăng không có mỉm cười nhìn nàng như trong dự tính, dáng vẻ xa lạ kia khiến Thành Khởi Vận sợ hãi lùi một bước, nghi hoặc nói. - Sao đại nhân lại nhìn ta như vậy?

Dương Lăng nhướn mày hừ một tiếng ngồi xuống bàn, uống một ngụm trà mới chậm rãi nói: - Ta vừa mới nói, còn lão nhị đã sớm nghĩ vẹn toàn.

Thành Khởi Vận cười gượng, lúc này mới phát hiện mình đã phạm vào bệnh cũ, dám khoe khoang trước mặt hắn.

Dương Lăng cười cười đặt chén xuống nói. - Được rồi, nếu nàng đã sớm có phương án thì lên kế hoạch đi, ngày mai giao cho ta.

Đi tới cửa, đột nhiên hắn quay lại nói. - Đúng rồi, thế lực Giang Nam trong triều hơn phân nửa do một tay nàng phát triển, nàng phải khống chế họ, không chỉ những tình báo về thương chiến và quân sự Đại Minh. Khi mở rộng thông thương với phiên quốc, nàng phải cho người lui tới các thuyền gia, thu thập đủ tình báo về sĩ nông công thương.

- Vâng Thành Khởi Vận lên tiếng nói:Đại nhân đi thong thả.

Dương Lăng tùy ý khoát tay nói. - Ừ không cần tiễn, viết xong tấu chương điều trần, nàng cũng ngủ sớm đi.

Thành Khởi Vận gắt giọng. - Ta muốn nói, đại nhân chậm đã.

Tay vừa mới vén tấm màn gấm Tô Châu, Dương Lăng nghe vậy tay liền buông lỏng khiến mảnh vải trượt ra ngoài, nhẹ nhàng đong đưa. Trên mảnh vải đó thêu họa tiết Hoa nở trong đêm xuân.

Dương Lăng tim đập rộn ràng, lẩm bẩm. - Ta,...ta... không nên nghĩ lung tung, vẫn nên về nghỉ sớm. Vừa nói, hắn vừa giật mình khi nhận ra giọng điệu của mình trở nên mềm yếu. Sự cự tuyệt không còn hiên ngang, lẫm liệt nữa.

Thành Khởi Vận mở to mắt kinh ngạc nói. - Ta nghĩ lung tung chuyện gì?

Rồi nàng cười phì, đỏ mặt, nàng biết Dương Lăng nghĩ gì rồi. Hóa ra, nam nhân đúng là không có ai tốt.

Nàng cắn môi nhìn Dương Lăng, đỏ mặt nói. - Ty chức còn có chuyện muốn thỉnh giáo đại nhân, đã cùng Đông Doanh nghị định thủy sư hai nước cùng tiêu diệt giặc Oa, chẳng lẽ đại nhân định xử lý theo cách của mình? Đại Nội và Tế Xuyên ở Đông Doanh quét cướp, thủy sư Đại Minh ở duyên hải quét cướp, phối hợp bất lực tất sẽ có một nơi thế lực hai phương không thể động đến, có thể giúp giặc Oa kéo chút hơi tàn.

Vậy nên Dương Lăng mới biết nàng nói chậm đã không phải lời khách sáo, túng quẫn ho khan nói. - Cái này ta cũng biết, tuy nhiên Tế Xuyên và đại nội là hai thế lực lớn nhất Đông Doanh, nếu bọn họ liên hợp dụng binh, ta lo họ đẩy mạnh kết giao, cùng nhau chấp chính, như thế loạn cục ở Đông Doanh sẽ được bình định.

- Khởi Vận. Dương Lăng nhìn nàng, căm thù tận xương tủy nói. - Ta cho nàng biết, dân tộc biểu hiện lễ phép và khiêm tốn, nhưng trong lòng chúng đầy dã tính muốn xâm lược. Trước khi có thể nắm chắc càn khôn, ta không hy vọng họ có một chính quyền ổn định.

- Bọn họ vừa cùng Đại Minh thông thương, việc này sao có thể không cho họ xuất một phần lực? Huống chi chúng ta còn có thể thông qua hành động liên hợp, hiểu rõ thêm thực lực và sở trường của họ, sẽ có ích cho sự trưởng thành và phát triển của Đại Minh. Về phần hai thế lực có thể liên hợp, xin đại nhân đừng quá băn khoăn.

Dương Lăng ngạc nhiên nói.

- Nàng nắm chắc điều gì mà nói như thế?

- Ty chức gọi đại nhân lại cũng để bẩm báo chuyện này. Hiện tại Đại nội và Tế xuyên thị dù kề vai sát cánh, nhưng bàn về thực lực, Tế xuyên thị hơn một bậc.

Ty chức lợi dụng cơ hội cùng bọn chúng đàm phán về cơ hội thông thương lần này, phái người đi tìm hiểu mới biết Mạc Phủ quản lĩnh Tế Xuyên Chính Nguyên phế đi Đại tướng quân Túc Lợi Nghĩa Thực, dựng lên một con rối Túc Lợi Nghĩa Thực, tự mình nắm giữ mạc chính, mặt khác sau lưng xưng là 'Bán tướng quân', trên thực tế hiện giờ y mới là Mạc Phủ tướng quân chân chính.

Nếu y cùng với đại nội thị liên minh, tin tưởng đại nội thị sẽ không cự tuyệt, nhưng vị hào kiệt quyền khuynh thiên giờ say mê tu chân, y kiêng nữ sắc, chính vụ cũng không thể chú ý, cả ngày mơ giấc mộng tu thành Thiên Cẩu đại thần.

Ba nghĩa tử y thu dưỡng hiện giờ vì địa vị đang không ngừng tranh đấu gay gắt, nếu Tế Xuyên thị phân liệt, người được lợi lớn nhất đó là Đại nội thị, cho nên bọn họ chẳng những lạc quan mà nếu có cơ hội còn có thể châm ngòi thổi gió. Bất kể là đại nội thị hay Tế Xuyên cũng không muốn xuất hiện một chính quyền ổn định.

Dương Lăng nghe xong vui vẻ cười nói: - Nếu vậy ta yên tâm rồi, vậy ngày mai báo cho đại nội thị, tế xuyên thị, mời họ phái binh hiệp trợ tiêu diệt hải tặc. Ta phải xem thủy sư Đông Doanh có bản lĩnh gì, liệu có thể cho thủy sư Đại Minh ta mở rộng tầm mắt không.

Dương Lăng vui mừng chắp tay vái chào Thành Khởi Vận nói. - Ta được Khởi Vận như cá gặp nước.

Thành Khởi Vân nhìn hắn thầm nghĩ "ta cũng muốn cùng ngài như cá nước lắm chứ".

Nàng cũng khách khí thi lễ, nói: - Chim khôn chọn cây mà đậu, có thể được ra sức cho đại nhân là vinh hạnh của Khởi Vận.

Hai người cũng cười, nhưng bỗng cảm thấy tiếng cười...có phần giả dối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play