- Ta đưa ra đề nghị thế này được không? Đầu nhập vào người này, thứ nhất gã sẽ không đánh chủ ý lên tài bảo của chúng ta, thậm chí còn tặng thêm. Thứ hai, dưới sự bảo hộ của họ, chúng ta thay đổi cách thức, đổi tên thánh, sửa lại giáo lý, lần nữa thu nạp giáo dân, cam đoan vừa hô sẽ có trăm dân nghe theo, Đông Sơn tái khởi.
Vương Tăng Vũ vui vẻ nói: - Nhị đệ nhắc tới ai? Mau nói xem.
Lý Tả Đồng khẽ mỉm cười, giơ ngón cái lên nói: - Giang Tây này, chúng ta ở Giang Tô lăng lộn phát triển nhanh chóng, thuận buồm xuôi gió, đại ca hẳn đã quên năm ngoái gã từng phái người tới chiêu mộ chúng ta rồi sao?
Ánh mắt Vương Tăng Vũ sáng lên, quay đầu nhìn Dương Thanh. Dương Thanh cũng như bừng tỉnh, mạnh mẽ gật đầu, hưng phấn nói: - Được! Muốn lường gạt ngu dân nhập giáo dễ như trở bàn tay, thủ đoạn nhiều không kể xiết, chúng ta yếu chính là vì không có quan giao bao che, hiểu biết không nhiều, nên lần này mới bị thất bại thảm hại. Tới Giang Tây đầu nhập gã, hai nhà hắc bạch đều mở rộng, ta thấy kế này rất khả thi.
Vương Tăng Vũ vỗ mạnh một chưởng, vui vẻ cười nói: - Được, nếu đã như vậy chúng ta lập tức đi Giang Tây. Chúng ta bị hủy trong tay lão Chu gia, thì cũng phải để lão Chu gia khiêng chúng ta lên, ha ha ha, chúng ta đi.
Hôm nay xưởng đóng tàu Long Giang đông như nghịt, không vắng vẻ như ngày trước. Triều đình và sĩ tộc thân hào Giang Nam góp cổ phần vô số, trong triều lại giao xuống bản vẽ tường tận, xưởng đóng tàu đang ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, chế tạo chiến hạm giao cho thủy sư sử dụng.
Dương Lăng, Thành Khởi Vận cùng quan viên trên dưới, tiền hô hậu ủng qua lại không ngớt. Từ Kinh, Ngô Tế Uyên và thân hào sĩ tộc Giang Nam cũng ở trong số đó. Ngô Tế Uyên là thủ phủ Tô Châu, cùng với Dương Lăng là chỗ quen biết cũ, cũng chính là kẻ đầu sỏ hại Đường Bá Hổ cả đời không được nhập sĩ làm quan.
Kỳ thực người này tuy là thủ phủ Giang Âm, nhưng trong nhà ruộng tốt bốn vạn mẫu, có kinh doanh các loại cửa hàng, là phú hào vô lượng. Nhưng cũng là người hào sảng, thích kết giao bằng hữu, đều không phải là hạng người tà ác. Lúc trước, gã cùng với Đường Bá Hổ vào kinh đi thi, bởi vì ngưỡng mộ tài văn chương của Đường Giải Nguyên, cho nên liền kết thành bằng hữu với người đó. Cộng phó kinh sư, một đường kiệu mã đón chào, chính là đối đãi cực kỳ lễ độ với Đường Bá Hổ.
Kết quả là sau khi gã trộm mua đề thi bị người ta tố giác, bởi vì Đường Bá Hổ cũng đứng đầu bảng, hơn nữa lại vô cùng thân cận với gã, cho nên kết quả là bị người khác ghen ăn tức ở, ghép cho tội danh đồng đảng kiển lên cấp trên, đều bị tống vào ngục. Từ gia trên dưới nhốn nháo, chuẩn bị vô số vàng bạc, cuối cùng cũng bảo vệ được bọn họ, giữ được mạng, chỉ có điều cả hai từ nay về sau đều vô duyên với con đường làm quan. Từ Kinh làm phú ông, còn Đường Bá Hổ thì lưu luyến bụi hoa, mượn rượu giải sầu.
Từ Kinh vang danh đời sau, một là vì gã ta là bạn tốt của Đường Bá Hổ. Một là do vị Tăng Tôn nổi danh Từ Hà Khách. Gã là thủ phủ Giang Âm, Ngô Tế Uyên là thủ phủ Tô Châu. Có hai nhà Ngô Từ đi đầu, vùng duyên hải thân hào cạnh tranh hợp lực đóng cổ phần, đối với những người này mà nói, lợi ích mà buôn bán trên biển mang lại, vượt xa lợi ích trên đất liền. Hiện tại có hai đại thế gia đi đầu, nghe nói ngay cả hoàng gia cũng đầu tư nhập cổ phần. Bọn họ còn cần gì phải lo lắng chứ?
Chớ xem thường đám sĩ tộc Giang Nam, của cải bọn họ lấy được, còn lớn hơn ngân khố quốc gia nhiều, không chỉ gấp mười lần thôi đâu. Xưởng đóng tàu Long Giang bốn phía mênh mông, có hàng dài các cây đại thụ trăm năm, có ngân lượng dư dả, lại thêm bản vẽ chặt chẽ tỉ mỉ, muốn người có người, cần vật có vật, nên tốc độ chế tạo không hề tầm thường chút nào.
Hiện tại Hàn Võ đã làm Thủy Sư Thiên hộ, một nhà Bành lão gia là mãnh tướng đi theo hắn nhiều năm trên biển đã gia nhập thủy sư, mỗi người đều có một chức quan. Chính là theo huấn luyện thủy sư để tố chiến.
Tiền Ninh cười dài mà nói: - Dương đại nhân, ngài xem phân công của hạ quan có hợp lý không ạ? Bà nội nó, trước kia ta còn chán nản, không ngờ có ngày hôm nay. Mắt thấy từng khối ván gỗ từ từ ghép thành chiến hạm khổng lồ,, trong lòng đúng là rất vui vẻ.
Nói xong y liền liếc nhìn Thành Khởi Vận, nuốt nước bọt. Ngực thì thình thịch nhảy loạn một trận: "Nữ nhân này trời sinh cũng quá đáng yêu rồi. Mỹ nữ y gặp cũng nhiều, nhưng nhìn thoáng qua liền nghĩ tới giường chiếu, thì cũng chỉ có yêu tinh trước mắt này thôi. Nhị đương đầu của xưởng? Ha hả, chỉ sợ là phu nhân nội phòng của Dương Lăng thì có, đáng tiếc, chẳng những không được chạm vào, con mẹ hắn chứ, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không dám nhìn thoải mái."
Dương Lăng nhìn chiến hạm đang dần hình thành ở bến tàu, trong lòng kích động không thôi. Gật gật đầu, bỗng ghé sát vào tai Tiền Ninh thấp giọng nói: - Đám gia tộc quyền quý Giang Nam chỉ lọt một chút dầu ra kẽ tay, cũng đủ cho tiểu tử ngươi hứng mấy bình. Có thể tham, nhưng không thể quá mức, nếu làm trễ nải đại sự, ta sẽ hỏi tội ngươi.
Nghe thấy vậy, mặt Tiền Ninh hớn hở nói:
- Đại nhân, nghe lời này của ngài ta liền thấy thoải mái. Ngài cứ yên tâm, công bộ thủy ti Nam Kinh, Đề Cử Ti, Doanh Tác Ti, Công Tượng Ti Nam Trấn phủ. Mọi bên ta đều chăm sóc thỏa đáng cả rồi.
- Muốn tiền cho tiền, muốn người đưa người. Nhưng nếu mà có tên khốn khiếp nào muốn chơi không muốn sống, bà nội nó chứ, ta hạ cho cái tội danh ném vào nhà tù, không chỉnh chết hắn mới là lạ. Khiến kẻ đó tàn phế, xong thả ra cho làm kẻ thu bạc, tàn phế vẫn phải làm việc, xem đám khốn khiếp đó còn dám liều mạng hay không?
Dương Lăng nghe thấy vậy cũng không biết nên khóc hay cười, ác nhân khi làm việc tốt, vẫn có thủ đoạn của ác nhân. Nhưng vì thế người ta gọi gã là phủ viễn Hoài Ân, nhưng gã cũng không phải kẻ thích hợp, nhìn cái xưởng đóng tàu, tất cả các bộ phận đều gọn gàng, ngăn nắp, các ti không dám lười biếng trễ nải công chuyện, thực sự biện pháp hồ la bặc gia đại bổng của Tiền Ninh quả thực có hiệu quả.
Dương Lăng từ chối cho ý kiến, lên tiếng như cười như không, nói: - Đừng làm quá mức là được, đã giao bao nhiêu chiến hạm rồi? Hiện tại đều đang làm loại nào?
Tiền Ninh trố mắt nói: - Ngài hỏi ta thì ta hỏi ai? Ta chỉ quản lý việc ở đây, những chuyện này cũng không hiểu, đại nhân đợi đã. Gã hết nhìn đông lại nhìn tây, chỉ nói: - Người kia, ngươi lại đây, khâm sai đại nhân có chuyện muốn hỏi ngươi.
Dương Lăng thấy vậy cái mũi thiếu chút nữa không thở nổi, người nọ khuôn mặt thanh quắc, mặc quan bào màu lục, nhìn quan phục thì là quan ngũ phẩm, cùng cấp bậc với Tri phủ. Tiền Ninh cả ngày trấn thủ ở xưởng đóng tàu, nhưng ngay cả tên của người ta cũng gọi không ra, cứ như vậy ầm ầm gọi người, cũng quá không tôn trọng người ta chút.
Nhưng vị quan kia lại cố tình nghe lời, vừa thấy Tiền Ninh gọi liền vội vàng nhấc áo bào giẫm lên ván gỗ đinh sắt, vội vã chạy tới, cúi đầu khom lưng nói: - Hạ quan công bộ đô thủy ti Lạc Ân Viễn, không biết khâm sai có gì chỉ bảo?
Dương Lăng cười cười nói: - Hóa ra là Lạc đại nhân à, mời Lạc đại nhận giới thiệu về chiếc thuyền đó cho bản quan, ta chỉ muốn hiểu rõ hơn một chút.
Lạc Ân Viễn tuy nói giọng điệu hèn mọn, nhưng đối với thuyền vụ thật ra lại là người lành nghề, gã theo thứ tự chỉ vào từng con thuyền trên bến tàu nói:
- Đại nhân, vài loại này, đều là dựa theo tư liệu mà kinh sư đưa đến, sau lại mời Thủy sư nha môn quen lái thuyển trên biển là Bành lão gia tử chỉ điểm sửa chữa, tuy nhiên tên thì chúng ta vẫn tiếp tục sử dụng tên cũ.
- Chiếc thuyền này gọi la tiêu thuyền, cái này gọi là hải thương thuyền, chiếc kia là thương sơn thuyền, đều là thuyền biển đáy nhọn, thích hợp đi xa trên biển. Bên ngoài rìa chiến hạm to lớn kia gọi là đại phúc thuyền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT