Dương Lăng vòng vo hai vòng, rồi mới gấp rút nói: - Mang theo quân tình bẩm báo, chúng ta cùng đi gặp Hoàng thượng, mấy chuyện này đều rất quan trọng, nhất định phải mời hoàng thượng lập tức hạ chỉ, không thể trì hoãn được.

- Vâng vâng. Lưu Vũ hạ thấp người nói: - Hạ quan còn có một chuyện quan trọng cần bẩm báo, cũng chính là bố chính sứ ti nha môn Quảng Đông giao nộp cho Hộ bộ, vì ngoại giao cần nhân lực mà tranh cãi, Hộ bộ lại vòng đến Binh bộ.

Lưu Vũ nói: - Chuyện này phát sinh lúc sứ thần nước Malacca chạy trốn tới Đại Minh mấy hôm trước. Có một đám người đi thuyền tới dịch trạm Hoài Viễn ở Quảng Châu, tự xưng là đặc phái ivieen của nước Malacca.

Bất quá bọn hắn tuy rằng đầu buộc khăn trắng, nhưng ai cũng mặc trường bào, mũi ưng mắt lõm, tóc vàng mắt màu xanh, phần lớn đều hôi nách. Dịch trạm Hoài Viễn đã từng gặp qua cống sứ nước Malacca, thấy bọn họ ngay cả lễ nghi của cống sứ cũng không biết, nên sinh lòng nghi ngờ, vì thế báo cáo lên Sứ ti nha môn. Bố chính Sứ ti nha môn đề ra nghi vấn, những người này không thể che giấu được, liền thừa nhận từ phương Tây xa xôi tới, đến từ một quốc gia tên là Phật Lang Cơ

Dương Lăng nghe xong, thân mình chấn động, hai mắt lập tức phát sáng, dường như thấy môn khẩu đại bác ở trước mặt hắn, hắn kìm chế hưng phấn trong lòng, vội hỏi: - Phật Lang Cơ? Bọn họ tới đây là gì?

Lưu Vũ nói: - Bọn họ nói là đến từ một nơi rất xa, nghe nói có một đế quốc khổng lồ là Đại Minh, nên muốn để mở mang kiến thức một phen, nhưng lại sợ không được Thiên triều tiếp đãi, mới mạo muội giả làm người của nước Malaccca. Bố chính Sứ ti yêu cầu bọn họ đưa ra quốc thư, nhưng mấy người đó không đưa ra được.

- Trong <Đại Minh hội điển> không hề có nước Phật Lang Cơ, bố chính Sứ ti cho rằng nhất định là một quốc gia ở tận phía chân trời đến. Liền lệnh cho dịch trạm bày tiệc khoản đãi bọn họ, sau đó sứ thần Malacca chạy tới Đại Minh cầu triều đình ta cứu viện, bố chính Sứ ti nghe xong mới biết được mấy kẻ đó là cường đạo, nên vội vàng lệnh tuần kiểm ti đi bắt người, không ngờ những kẻ đó có tốc độ rất nhanh, dùng hỏa súng đả thương và giết chết vài sai nha, sau đó vội vàng chạy đến bờ biển dùng thuyền chạy thoát.

- Bố chính Sứ ti tra xét, nhưng lại phát hiện vùng duyên hải từ vài năm trước đã xuất hiện người có tướng mạo tương tự người Phật Lang Cơ đến mua tơ lụa, đồ sứ. Bởi vì thứ nhất người cũng không nhiều, thứ hai là bọn họ cũng không xâm nhập vào sâu trong lục địa, hơn nữa vẫn còn theo khuôn phép cũ, cho nên trước đây cũng không có báo cáo lên trên.

Trong lòng Dương Lăng vừa động, nhìn những hải tặc này cũng muốn buôn bán đấy, bọn họ ở bờ biển mua đồ sứ Trung Quốc, tuy không coi là cực phẩm, nhưng mang tới các nước khác cũng được coi như báu vật xa hoa, có lẽ bọn họ chỉ là ít người, nên mới theo khuôn phép, không dám làm bậy, giờ đã hạ được Malacca, tự cho mình là có thể khiêu chiến quân uy Đại Mminh, mới phái người lên bờ tìm hiểu chúng ta?

Nếu là như vậy, như vậy nhóm Phật Lang Cơ này giả mạo người Malacca, lên bờ nhằm mục đích hò hỏi Đại Minh chúng ta thực rồi. Thủy sư rất ít có cơ hội gặp được quân đội ngoại quốc tác chiến, căn bản không hề có ý thức giữ bí mật, chỉ sợ Thủy sư chiến hạm, pháo hạm, bọn họ đều đã nắm hết được tình hình, chỉ cần bọn họ tính toán là có thể có cơ hội chiến thắng. Ngày tấn công Đại Minh chắc chắn cách đây không xa nữa.

Dương Lăng nghĩ đến đây, vôi vàng nói: - Mau đi đi, lập tức đi gặp Hoàng thượng, xem ra chẳng những phải phái thám tử tra xét tình hình Malacca, và những quốc gia khác, thủy sư cũng phải tăng mạnh đề phòng, chỉ sợ không lâu nữa sẽ có chiến sự.

Lưu Vũ không biết hắn căn cứ vào điều gì mà xác định chắc chắn như vậy, tuy nhiên thấy thần sắc của hắn ngưng trọng, cũng không dám hỏi nhiều. Hai người vội vàng ra khỏi đó, đi thẳng tới Báo phòng.

Lần lượt kiểm tra thẻ bài, sau đó hai người vội vàng đi vào phòng của Chính Đức, hai người vừa vào, chính là lúc Lưu Cẩn đang đứng hầu trong đó. Trên tay Chính Đức còn có một phần tấu chương đơn giản, sắc mặt ngưng trọng, vừa thấy Dương Lăng tiến vào, không khỏi vui mừng nói: - Dương khanh, đến thực đúng lúc. Trẫm có một việc quan trọng, trừ ngươi ra thực sự cũng không biết giao cho ai mới yên tâm.

Dương Lăng đang muốn nói mình có chuyện quan trong, nghe xong mấy lời này, giật mình nói: - Hoàng thượng có chuyện quan trọng gì vậy?

Chính Đức nhìn Lưu Vũ một cái rồi nói: - Ngươi lui xuống trước đi.

Lưu Vũ vừa mới bước vào cửa, còn chưa kịp tới thỉnh an. Nghe thấy vậy vội lên tiếng, lui lại ra ngoài cửa, hai cánh cửa màu vàng nhẹ nhàng khép lại.

Dương Lăng tiến lên vuốt cằm ra hiệu cho Lưu Cẩn, còn chưa kịp hỏi, Chính Đức đã đi vòng qua thư án, bắt lấy cánh tay hắn, thấp giọng nói: - Dương khanh, trẫm nhận được mật báo, Thục vương muốn mưu phản.

Dương Lăng chấn động, bật thốt lên: - Thục vương là một Vương gia giàu có nhất, cũng nổi danh là hiền vương, hắn... hắn muốn làm phản?

Chính Đức nhíu chặt hai hàng lông mày nói: - Việc này nếu là giả dối, tự ý xử lý phiên vương thì thiên hạ tất loạn. Việc này nếu là thật, của cải của Thục vương vô cùng lớn, Xuyên Thục có địa thế hiểm trở, độc lập như một quốc gia, không thể không đề phòng. Sự tình quan trọng, phải cẩn thận, trẫm càng nghĩ, cũng chỉ có Dương khanh đi thăm dò để nắm được tình hình, trẫm mới yên tâm được.

Trong ba tháng, Hoàng Đế Chính Đức phát ra thần uy, chân lượn khắp lục cung, quyền vòng ngoài đình bộ, vừa mới quyết định được chuyện lập Đường Nhất Tiên làm phi, lập tức hạ một đạo thánh chỉ rơi vào tay nội các: " Uy Võ Hầu, Đề đốc trong triều, Hữu trụ quốc Long Hổ thượng tướng quân Dương Lăng thay mặt đi tuần tra, qua Ký Lỗ, vòng qua Từ Dương, tới Nam Kinh, thị sát Tô Triết, đến Giang Hán, thăm Xuyên Qúy, qua Thiểm Tấn, tìm hiểu rõ trung nguyên. Khâm thử."

Ở bến tàu, ba chiếc thuyền lớn, Dương Lăng mang theo một ngàn tinh binh, bốn vị tướng quân mang theo ba nghìn binh sĩ, đã tới Kim Lăng trước đợi hầu. Chuyến đi xa này, gần như tuần tra khắp cả Trung Quốc, tuy chỉ là kế che mắt kẻ địch, mục đích thực sự chỉ có Giang Chiết, Quảng Tây và Tứ Xuyên. Tuy nhiên nhanh nhất cũng phải mất ba bốn tháng.

Vừa mới uống rượu tiễn biệt, trong nội đình đưa tiễn Lý Đông Dương, Tiêu Phương, Dương Đình Hòa, Lưu Cẩn, Đới Nghĩa. Bên ngoài đình tiễn đưa một số quan viên, Dương Lăng đi tới bên cạnh Hàn Ấu Nương, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má nàng, dịu dàng nói: - Ấu Nương, đừng thương tâm, lúc này cho dù Hoàng Thượng không hạ chỉ, tướng công cũng phải đi xin ý chỉ đấy. Ha ha, không phải ta đã nói với nàng từ trước rồi sao, vốn muốn đi Giang Nam một chuyến, đưa Liên Nhi trở về, đồng thời tuần tra Giang Nam, mở ngành hàng hải, hiện tại chỉ là đi thêm hai nơi nữa thôi mà.

Việc điều tra phiên vương mưu phản quá mức trọng đại, trong triều biết được chân tướng việc này cũng không nhiều, mà Dương Lăng cũng chưa từng nói qua với Ấu Nương. Hắn nắm lấy tay Ấu Nương, thủ thỉ nói: - Chuyến đi này chỉ sợ phải mất mấy tháng, tướng công tính toán rồi, trước khi nàng sinh ta sẽ kịp trở về, ta không có ở đây, nàng chính là chủ gia đình, đừng khóc nữa.

Dương Lăng nhìn ra phía sau Ấu Nương, thấy Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai, Đường Nhất Tiên ba vị cô nương xinh đẹp, phong tư yểu điệu đều đang đứng ở đó, một bên như bức tranh mặc thủy tương giang, một bên như phỉ thủy màu ngọc bích.

Dương Lăng nhướn mày, cười nói: - Xem bộ dạng của mấy người kìa, ta dù sao cũng chỉ là thay mặt Hoàng Thượng tuần tra thiên hạ. Khác xa so với mấy người tưởng tượng đấy, dù sao cũng chỉ đi có mấy tháng. Có cái gì mà phải thương tâm chứ? Sau khi giải quyết xong đại sự ở Giang Nam, về sau ta sẽ không phải rời kinh sư nữa rồi.

Hắn thấy Cao Văn Tâm một mình đứng ở phía xa, ánh mắt u oán, lại không tới gần đây, do dự một chút, cuối cùng bước tới. Cam Văn Tâm mặc trang phục giống với cung nữ, một bộ quần áo màu đỏ, vóc người cao gầy, gấu váy quét đất, màu đỏ tươi giống như hạt lựu vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play