Thành Khởi Vận tự nhiên cười nói. - Đại nhân kế này tuy rằng thong thả, nhưng cũng là kế quá cơ bản, dù sao đó là nơi dị tộc định cư, nếu cưỡng ép chiếm giữ, trừ khi giết toàn tộc, nếu không, căn bản không thể ở cưỡng chế dị tộc nhân tâm quy phục.
Nhưng cứ thay đổi một cách vô thức, khi bọn họ mặc hán y, nói tiếng Hán, mà ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ đều học tập người Hán. Mở to mắt nhìn quanh đại bộ phận đều là người Hán. Bọn họ không ý thực được mình đã bị người Hán chinh phục. Ha ha. So với kế động đao, lực sát thương còn đáng sợ hơn quân lực trăm vạn người.
Dương Lăng khẩn trương mở mắt ra nói: - Không cần nói nữa, ngàn vạn lần không cần nói nữa, mấy hôm trước nàng mới khen ta không động việc binh đao, ở cửa chợ bán đồ ăn, ta cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, khá là tà môn đấy, mỗi lần xử lý một chuyện đại sự, dù sao cũng phải thương lượng với vài người, chỉ mong Liêu Đông không gặp chuyện gì xấu, nếu không...
Thành Khởi Vận phì cười, che miệng nói: - Đại nhân cũng có lúc sợ hãi sao? Người ta thật không nhìn ra, đại nhân nhã nhặn như vậy mà thủ đoạn quá tàn nhẫn, một đám người sống cứ thế chậm rãi luộc thành mục nát. Ôi, thủ đoạn ác liệt như vậy không ngờ lại được dân chúng kinh sư thổi phồng thành vạn gia sinh Phật.
Thành Khởi Vận mặc áo hoa tiêu màu tím, áo khoác sa sam hoa văn bong bóng cá màu trắng, bên ngoài quần lụa trắng là một lớp váy lụa thêu hoa bách hợp làm bằng tơ tằm, dưới chân là một đôi giầy thêu, mái tóc đen quấn kiểu 'Nga đảm tâm kế" gương mặt như phù dung, da như tuyết, không chỉ có dung nhan xinh đẹp mà mỗi một cái nhăn mày một nụ cười ở trước mặt Dương Lăng càng thêm xinh đẹp đáng yêu, thực sự trông như tiểu cô nương kém hắn tới vài tuổi.
Dương Lăng nói: - Đây vẫn chưa là gì, nếu chậm thêm năm trăm năm làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ không chỉ có dân chúng kinh sư hoan hô nhảy múa.
- Cái gì? Ánh mắt Thành Khởi Vận lóe sáng, nghi hoặc hỏi.
Dương Lăng bỗng nhiên cười nói: - Lúc này là lễ hoa nở rồi, lệnh cấm biển cũng mở, ta nghĩ tương lai sẽ khác đi, ha hả, nếu như vậy, năm trăm năm sau dân chúng cũng sẽ không có loại thù hận này.
Thành Khởi Vận không biết hắn đang nói chuyện gì, tuy nhiên nàng thông minh ở chỗ biết muốn lấy lòng nam nhân thì phải giả bộ hồ đồ, nàng quyết không đi sâu vấn đề mà chủ động nói tránh đi: - Tình hình bên Bá Nhan thế nào?
Dương Lăng nói: - Chính như chúng ta sở liệu, Hỏa Si đã cùng bộ tộc Ngõa Lạt kết minh, bắt đầu vọng động, bọn họ khống chế bộ lạc hai lần khiêu khích bộ lạc Bá Nhan của Khả Hãn, nhưng Bá Nhan cũng không ngu xuẩn, nín nhịn tránh việc tình huống lan rộng, nhưng cũng không thể tránh né, uy danh của y bị làm nhục, bộ lạc chư hầu đã nhiều có bất mãn, chỉ la do y là hậu duệ trực hệ của Kim gia tộc, là Khả Hãn danh chính ngôn thuận, mặc dù đại bại nhưng hiện tại vẫn chưa có người nào dám công khai tạo phản.
- Đông Xưởng trong triều không phải ngồi không chứ? Nghĩ đến đang lúc chế tạo đủ loại lời đồn, khi nào Hải hoàng sau mới xuất hiện?
Dương Lăng cười nói: - Không thể gạt được ngươi, ta đang muốn bọn họ làm bại hoại danh dự của Bá Nhan, bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu giờ đại chiến với cục diện mậu dịch và Liêu Đông sẽ chịu ảnh hưởng. Hơn nữa ta đánh giá bộ tộc Hỏa Si và bộ tộc Ngõa Lạt Địa hiện tại vẫn chưa phải đối thủ của Bá Nhan.
Có khi nhẫn nại cũng là một loại bản lĩnh, ta phải chờ tới khi nội bộ Bá Nhan lục đục, các bộ lạc đều bắt đầu sinh ý mới giao cho Hỏa Si, cho y một cái cớ thảo phạt Bá Nhan.
Thành Khởi Vận ngồi trên ghế nằm, hơi ngửa đầu lên nhìn vẻ mặt thản nhiên của Dương Lăng. Trong mắt mơ hồ lộ ra thưởng thức và vẻ ái mộ: - Hiện tại quan binh tứ trấn lục tục điều động quay về kinh sư, đại nhân chuẩn bị huấn luyện lính mới rồi sao?
- Không phải ta, mà là Hoàng đế, nhớ kỹ, điểm này ngàn vạn lần không thể sai, là Hoàng Đế bệ hạ phải huấn luyện lính mới Dương Lăng cải chính.
Hai người cách xa nhau chưa đầy ba thước, ngẩng đầu nhìn thấy dung nhan của mỹ nhân sông nước Giang Nam Thành Khởi Vận, gương mặt bạch ngọc với đôi mắt ngập nước ẩn chứa vô hạn tình ý, trong lòng Dương Lăng không khỏi rộn ràng.
Thành Khởi Vận hiểu ý cười nói: - Súng của giáo sĩ Nhã Các Tư Đẳng đã có tiến triển lớn. Súng kíp tầm bắn đạt đến sáu mươi trượng, xạ tốc so với truyền thống nhanh hơn vài lần, hơn nữa độ chính xác được đề cao, không sợ thời tiết như mưa. Đại nhân chuẩn bị trang bị mới toàn diện sao?
Dương Lăng lắc đầu nói: - Không thể phối hợp cùng với kỵ binh, cung binh, hơn nữa trước mắt xem ra còn chỉ dùng để thủ thành mới có tác dụng lớn, nhưng có tiến bộ lớn hơn nữa, súng kíp vẫn không thể đơn độc cùng kỵ binh tác chiến, hơn nữa chế tạo cũng không thể nhanh như vậy.
Nếu như có thể chế tạo lượng lớn loại pháo nhẹ, lực sát thương kinh người thì đó mới là binh khí sắc bén. Ngẫm lại xem, gặp quân địch đầu tiên là đạn hỏa dày đặc, sau đó kỵ binh hạng nặng xung phong, rồi tới bộ binh, xe binh phối hợp yểm trợ, như vậy đối phó với kỵ binh Mông Cổ mới bảo đảm phần thắng.
Đáng tiếc là tuy giờ nơi sản sinh ngựa đã được đảm bảo, huấn luyện xe binh, bộ binh, kỵ binh đều không có vấn đề, chỉ là hiện tại số pháo cồng kềnh, tốc độ bắn chậm, rất khó dùng để tiến công. Không có cách nào truy đuổi kỵ binh Mông Cổ. Ta vẫn chú trọng huấn luyện quân đội truyền thống hơn.
Hắn im lặng rồi chợt nói: - Theo ta được biết pháo Tây phương có sở trường này. Nếu như có hàng nhái tham khảo một chút thì tốt rồi, ta đã gọi người điều tra hồ sơ Binh bộ, Lễ Bộ, Hoằng Trị năm mười sáu ở Quảng Tây từng có một tên hải tặc phương Tây mắc cạn, trang bị pháo trên thuyền khác với Trung thổ ta, chỉ tiếc là không ai coi trọng, giờ pháo bị tháo thành các linh kiện không tìm được, ta đã hạ lệnh chú ý, nếu có hải tặc phương Tây lui tới, nhất định phải nghĩ các kiếm được pháo lên.
Thành Khởi Vận nhẹ nhàng nói:
- Thiên Tân, Ninh Ba, Tuyền Châu đã bỏ lệnh cấm mở biển, phân biệt thiết lập thuyền ti, hải quan nha môn, trong ba nơi, quy mô lớn nhất và giao dịch nhiều nhất chính là bến cảng Ninh Ba, Cốc Đại Dụng đã phụng chỉ xuôi nam chủ trì chuyện lạ phát sinh, tứ đại Thủy sư vốn là nội hải Thủy sư đang gây dựng cơ sở, hoa mầu tươi tốt... Nguyện vọng của đại nhân gần như đều thực hiện được hết, thật đáng mừng.
Dương Lăng tĩnh lặng, nhẹ nhàng nói: - Việc này, rất nhiều thứ dựa vào ngươi giúp ta bày mưu, nếu không chỉ dựa vào một mình ta chưa chắc đã làm được, thật sự đa tạ ngươi, việc này công đức thiên thu muôn đời, ta già rồi nhất định sẽ viết sách để hậu nhân ghi nhớ, có một vị nữ tử, xuất hiện lập nhiều công lao.
Thành Khởi Vận trong lòng đau xót: - Nguyện vọng của ngươi tất cả đều được thực hiện, nguyện vọng của ta ngươi có thể giúp ta thực hiện sao? Ta là một nữ tử, đâu muốn cái gì là lưu danh thiên cổ, hậu nhân nhớ rõ? Ta không thèm, chỉ thầm mong người trong lòng nhớ đến ta.
Nàng vừa nói đến đây thì bỗng nhiên cảm thấy tự ti cực độ, địa vị của Dương Lăng càng cao, nàng càng cảm thấy khoảng cách hai bên xa không thể chạm tới, hiện giờ chỉ có thể mong ngóng ở lại bên cạnh hắn, ngày ngày nhìn thấy hắn, trong lòng cũng đã thấy đủ rồi.
Nhưng hôm nay đại nhân cho gọi một mình mình là có ý gì đây?
Dương Lăng nam bắc đồng thời bắt đầu song song khởi động bỏ vốn lớn, triều đình vừa mới đã trải qua chiến sự trúc hoàng lăng và đại đồng, căn bản không thể gánh vác khoản chi nặng như vậy, mà bất kể là thu hoạch cải tiến hay thông thương lẫn nhau, ít nhất cũng phải sang năm mới có thể thấy hiệu quả, bởi vậy phải trù tính biện pháp khác.
Tổ chức và thành lập đội tàu viễn dương, lôi kéo sĩ tộc Giang Nam, tham gia nhà quyền quý, lấy ích lợi cộng đồng hình thành một ích lợi thể khổng lồ, lấy thành quả củng cố giải hải thông thương ở Giang Nam thậm chí toàn bộ Đại Minh, lợi dụng tài lực và mạng lưới quan hệ khổng lồ của họ để giảm bớt gánh nặng cho triều đình. Khiến cho tạo thuyền, thương vận, Thủy sư mượn dùng sức dân tiến hành, để tránh ngân khố quốc gia phải gánh quá nặng khiến kế hoạch thất bại, là nơi trước mắt Dương Lăng cực kỳ coi trọng, chả lẽ y muốn phái mình về Giang Nam sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT