Chính Đức do dự một chút nói: - Theo thông lệ của tiên triều, triều đình của ta từ trước đến nay khi hậu đãi triều cống, chưa từng xử lý sứ thần theo pháp luật. Thời tiên hoàng tại vị, sứ giả Oa nhân giết người ở Tế Ninh cũng được miễn tội chết, hiện tại nếu như trừng trị sứ giả sẽ khiến các nước chư hầu tâm ý nguội lạnh, lại trách thiên triều ta khí lượng hẹp hòi.
Lại bộ Thị lang Trương Thái là người của Lưu Cẩn nhất mạch, thấy Dương Lăng đến không khỏi tinh thần đại chấn, chậm rãi nói: - Hoàng thượng, thánh nhân từng dạy "Thiên sinh dân tính hữu thiện chất, nhi vị năng thiện, vu thị vi chi lập vương dĩ thiện chi, thử thiên ý dã.
Hoàng thượng là người đứng đầu bốn bể, chư hầu triều phục, cũng khao khát nhìn thấy thiên nhan, có trái tim hướng thiện. Hoàng thượng thánh đức cương minh, nếu như lấy nhân hậu để trị thiên hạ, dung hợp bốn bể thì thiên hạ đều cảm tạ ân đức, như nhiên sẽ có thể cảm hóa những thứ bướng ác.
Lão thần Dương Thủ Tùy luôn trung thành và tận tâm, tuy nói rằng mở thông thương trên biển là chủ trương của Dương Lăng, nhưng hắn cũng không muốn giết sứ giả Oa nhân rồi các nước phiên bang sẽ âm thầm nhạo bang thiên triều, nên cũng ra tấu, nói:
- Truyền bá thanh danh tới bát phương, để cho nhân đức bao trùm thiên hạ luôn là quốc sách của Thiên triều, cũng là quốc sách của mọi triều đại, chư vị tiên hoàng ai cũng lấy khoan dung, độ lượng mà đối đãi, thể hiện khí độ vô song của triều đình ta. Kính xin Hoàng thượng xem xét kĩ lưỡng.
Lý Đông Dương phản đối nói:
- Hoàng thượng, lời của Dương đại nhân cố nhiên có lý, nhưng Oa tộc mặt người dạ thú, mềm nắm rắn buông, không biết nhân nghĩa, ăn cháo đá bát, đây chính là thiên tính.
Bọn chúng mỗi khi triều cống Đại Minh ta từ trước tới nay đều gây chuyện, có thể thấy được giáo hóa ban ơn cũng không có tác dụng. Đức để trị trong nước, Hình là để dọa tứ di (các nước chư hầu xung quanh), thần cho rằng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Với đề nghị trừng trị hung thủ của Lý Đông Dương, hóa ra cũng không thật sự dám động tới chữ "giết", Dương Lăng nghe đến đó không khỏi than thầm một tiếng. Rộng rãi, bác ái với giống man di quả nhiên là truyền thống từ trước đến nay của Trung Hoa.
"Chớ nói lúc này Oa nhân chưa có uy hiếp với Đại Minh, cho dù đời sau này Oa nhân có là đao phủ, hai tay nhuốm máu tươi, trở thành quốc thù của người Hoa, thì không phải chúng ta vẫn phải nuôi chúng ăn ngon mặc đẹp, lấy nhân tính vượt qua cả phạm trù " bác ái" để hi vọng cảm hóa được đám cầm thú này sao?
Nhưng khổ tâm là thế, nhưng kết quả thì thế nào? Đại bộ phận trong đó được thả về nước, nhưng vẫn cực đoan thù hận người Hoa, ý đồ hung tàn xâm lược chưa từng giảm đi."
Dương Lăng nghĩ đến đây, tiến lên một bước, vái thật dài, cung kính nói: - Hoàng thượng, thần mạo muội góp lời. Thần cho rằng lời của Trương đại nhân, Dương đại nhân là sai rồi. Lời của Dương đại học sĩ cũng không thỏa đáng.
- Hử?
Quần thần lập tức dựng lỗ tai lên, muốn hiểu rõ lời hắn nói. " Khoan thứ", " nghiêm trị" hai phe tranh đấu nãy giờ, hắn muốn nói thêm gì đây?
Dương Lăng xúc động nói: - Oa nhân khi ôn hòa thì như xử nữ, khi tàn bạo thì như dã thú, đủ loại biểu hiện kì thật chẳng qua là mềm nắm rắn buông mà thôi.
Lời nói đầy khí phách của hắn không ngừng vang vọng trong đại sảnh yên lặng: - Muốn cảm hóa để bọn chúng nghe lời, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, thường sẽ khiến cho chúng thấy thụ sủng ái mà kiêu căng, chẳng những không biết dụng tâm khổ sở của thiên triều ta, ngược lại còn xem chuyện giao hảo với thiên triều là một loại thủ đoạn, làm nghiêm trọng hơn, lại không có chỗ nào cố kị, một khi phạm lỗi sẽ mang cái gọi láng giềng hữu hảo, hòa thuận để làm bình phong, cò kè mặc cả.
Cho nên thần cho rằng, thay vì cảm hóa bọn xấu, chẳng bằng hành hình để thị uy.
Dương Thủ Tùy thiếu kiên nhẫn nói: - Đại nhân, dựa theo tổ chế
Dương Lăng nói tiếp: - Như vậy cũng không vi phạm tổ chế, nên hiểu hiện giờ hai nước sắp mở rộng thông thương, cùng với tình hình triều cống đơn thuần trong quá khứ hoàn toàn không giống nhau, sau này dân chúng đi lại thường xuyên, tất nhiên có man nhân gây chuyện sinh sự, cũng có con dân của Thiên triều hám lợi mà lừa gạt, việc đảm bảo thực hiện luật pháp vô cùng cấp bách.
Lúc này, bất kể là thần tử thiên triều ta hay là sứ thần đến triều cống, càng nên làm gương để cho dân chúng sau này còn đi lại, nếu không trên làm dưới theo, về sau tất nhiên sẽ không thể vãn hồi, vì vậy ta nghị chẳng những phải trừng trị, hơn nữa phải nghiêm trị thật nặng để răn đe.
Dương Lăng nhướng mày, lầm lẫm nói: - Thần xin Hoàng thượng hạ chỉ, lập tức bắt thủ phạm hành hung, giao cho Tam Ti Pháp xử lý theo mức hình phạt cao nhất, Thiên triều lộ rõ nhân đức, nhưng cũng không thể làm giảm oai nghiêm.
- Hoàng thượng, mẹ chiều con hư, đòn roi con ngoan! Một đứa nhỏ dạy mãi không hiểu đạo lý, chỉ có thể cho nó chịu đau thì về sau mới biết nghe lời.
Tiêu Phương già đời giảo hoạt, vừa thấy Dương Lăng xuất hiện, chỉ biết những kế sách của mình không được dùng đến, hết thảy chỉ nghe mọi người tranh luận, cho nên nãy giờ vẫn không tỏ rõ thái độ, lúc này nghe được lời Dương Lăng lập tức đớp lời nói: - Thần tán thành!
Đám người Lưu Vũ cũng không ngớt phụ họa, Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa liếc nhau, cũng đều gật đầu vuốt cằm.
Chính Đức hoàng đế nhìn phản ứng của mọi người, nhếch miệng cười nói: - Nói rất đúng! Cứ làm thế đi, Binh Mã Ti lập tức bắt hung thủ, giao phó Tam Ti hội thẩm, đem cái tên Dã Quy gì đó phá phách hàng ăn phạt ở khung hình cao nhất.
Lúc chính ngọ, ngũ thành Binh Mã Ti nhận được thánh chỉ, xông vào Tứ Di quán bắt sống tên Hà Dã Quy Tứ Lang đi, căn bản không thèm để ý sự kháng nghị và cản trở của đám người Đại Nội Nghĩa Dũng.
Đại Nội Nghĩa Dũng và Tế Xuyên Trừng Minh bừng bừng giận dữ, ngồi nghiêm chỉnh chờ Vương Hoa và Dương Lăng ra mặt giải thích, không ngờ ngồi suốt đến trưa, ngay cả một tên quan Lễ Bộ cũng không được phái đến.
Mãi cho đến ngày thứ hai. Bọn họ mới nghe nói Dương Lăng và Vương Hoa tới Tứ di quán, hai người vội vàng đi đến Hội Tân lâu, đợi một lúc lâu mà không thấy người tiến vào, buồn bực phái võ sĩ tâm phúc hiểu được tiếng Hán đến thăm dò, thấy báo lại là Đại Minh Lễ bộ Thượng thư Vương Hoa và Dương Lăng tướng quân đang ở một phòng khác gặp sứ thần Phác Ân Hy của Triều Tiên.
Hai người đầy một bụng hồ nghi, chén trà uống cạn mấy lần mới thấy Dương Lăng và Vương Hoa ý cười đầy mặt, thản nhiên đi đến. Hai người sắc mặt không vui, miễn cưỡng nghênh tiếp Dương Lăng và Vương Hoa vào trong.
Sau khi phân chủ khách, Đại Nội Nghĩa Dũng nén tức giận, cúi đầu thi lễ nói: - Hai vị đại nhân, gia tướng của tại hạ Hà Dã Quy uống rượu say, lại cũng bởi ngôn ngữ bất đồng mà phát sinh xung đột với người ta, đến nỗi lỡ tay hại chết người, tại hạ thật sự thấp thỏm lo âu, nay hướng hai vị đại nhân thỉnh tội.
Dương Lăng mặt cười mà lòng chán ghét, nói: - Đại Nội tiên sinh xin mau mau đứng lên, luật pháp Đại Minh nghiêm minh, có tội thì phạt, không tội thì tha, Đại Nội tiên sinh không cần phải quá lo lắng, nên thỉnh tội với quốc vương quý quốc. Làm đại sứ, ta thật không tiện xen vào.
Dương Lăng đưa mắt nhìn qua, thấy thần sắc hai người bất đồng, trong lòng âm thầm tính toán.
Đại Nội Nghĩa Dũng trên mặt hiện lên chút thần sắc vui mừng, nho nhã lễ độ thở dài: - Thiên triều thượng quốc quả nhiên khoan thứ nhân hậu. Tại hạ vui lòng phục tùng. Hà Dã Quy bị Ngũ thành Binh Mã Ti bắt đi, đại nhân phải chăng nên theo lệ cũ giao phó hắn cho tại hạ để xử trí.
Đương nhiên, vốn muốn giải thích cho Hoàng đế bệ hạ cùng dân chúng Đại Minh, bản sứ hẳn là nên lập tức nghiêm trị hắn theo luật phát Đông Doanh, tuy nhiên chấp hành luật pháp của Đông Doanh ở Đại Minh, có phần vô lễ với Hoàng đế bệ hạ, như vậy bản sứ sẽ đưa hắn về nước, thỉnh tội với đại vương, nghiêm trị theo luật pháp.
Dương Lăng kinh ngạc nói: - Gia tướng của các hạ giẫm lên chính là thổ địa Đại Minh, giết chính là người của Đại Minh, xúc phạm luật pháp Đại Minh, tự nhiên hẳn là dựa theo luật pháp Đại Minh để trừng trị, nay lại muốn dẫn về Đông Doanh để xử lý, đây là đạo lý gì?
Tế Xuyên Trừng Minh trong mắt chợt lóe, không khỏi liếc mắt nhìn Đại Nội Nghĩa Dũng một cái, sắc mặt Đại Nội Nghĩa Dũng biến đổi, liền cười nói: - Như vậy... Đại nhân muốn xử lý như thế nào?
Dương Lăng hời hợt nói: - Bản quan cũng không phải là hình quan, không rõ việc này cho lắm, tuy nhiên giết người thì đền mạng, thiên hạ đâu cũng vậy, ta nghĩ đại khái như thế đi.
Đại Nội Nghĩa Dũng giận giữ:
- Dương đại nhân, Hà Dã Quy Tứ Lang là gia tướng của ta, hắn mang thân phận võ sĩ, giết chết bình dân cũng đâu cần phải đền mạng.
Vương Hoa vỗ tay nói: - Đại Nội các hạ an tâm chớ nóng vội, mới rồi Dương đại nhân đã nói, hắn hành hung ở Đại Minh ta, tự nhiên phải bị xét xử theo luật pháp của Đại Minh, Trung thổ thượng quốc, từ trước đến nay vương tử phạm pháp, xử như thứ dân. Võ sĩ của quý quốc, ở Đại Minh ra chả lẽ cũng được hưởng đặc quyền sao?
Hắn cười ha ha: - Hôm qua Đại Nội tiên sinh có nhắc đến vấn đề thương nhân quý quốc khi trước không được luật pháp Đại Minh bảo hộ, hành động này của chúng ta chính là để thể hiện quyết tâm mở rộng thông thương trên biển, bất kể là người nước ta hay nước ngài, đều sẽ đối xử bình đẳng như nhau.
Người của quý quốc tới đây, muốn được luật pháp bảo hộ thì đồng thời cũng phải chịu luật pháp trói buộc. Hôm nay Hà Dã Quy Tứ Lang phạm pháp phải đền tội, tin rằng sau này đám người muốn làm loạn sẽ biết kiềm chế hơn, như vậy đối với việc hợp tác của chúng ta sẽ càng có lợi.
Dương Lăng cười dài nói: - Đúng vậy, Hoàng thượng vốn nhân hậu, muốn xử lý khoan dung với hung thủ, định dùng hình rồi đưa hắn đi đày làm nô dịch ở Mã Đa, nhưng ta tin tưởng Đại Nội tiên sinh không muốn bao che hung thủ, nhận ơn huệ nằm ngoài pháp luật của hoàng thượng, cho nên mới muốn hoàng đế ta nghiêm trị.
Mã Đa: một huyện thuộc châu tự trị dân tộc Tạng Golog (Quả Lặc), tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc.
Dùng hình, hơn nữa lại còn đi đày làm nô ở Mã Đa?... Đó là nơi nào? Như thế nào chưa từng nghe đến? Là đi khai hoang hay là đi chăn dê? Đây là ơn huệ ngoài vòng pháp luật của Hoàng đế Đại Minh sao? Đại Nội Nghĩa Dũng nghe mà trong lòng khó chịu, miệng phát khổ.
Sĩ khả sát bất khả nhục, nếu rơi vào kết quả như vậy, toàn bộ Đông Doanh cũng sẽ phải hổ thẹn, như vậy không bằng để hắn chết đi là xong chuyện. Đại Nội Nghĩa Dũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được triều đình Đại Minh hiện giờ lại cường thế đến vậy.
Hắn cắn chặt răng, trầm giọng uy hiếp: - Quốc vương Vĩnh Chính triều ta mộ thiện, có lòng muốn giao hảo với Đại Minh, nhưng hiện giờ nghị đàm chưa định, vậy mà lại chém sứ thần trước, chỉ sợ điện hạ sẽ không vui, nếu như vậy, vấn đề có liên quan đến triều cống và hợp tác, bản sứ cần phải chờ thêm chỉ thị từ trong nước nữa.
Dương Lăng mặt mày hớn hở nói: - Như vậy càng tốt, bản quan đồng thời tiếp đón các nước, thật sự là bận quá, nếu quý sứ cần chờ thêm một thời gian nữa, ta cũng vừa lúc phải nghị sự với các nước Triều Tiên, Lưu Cầu, Lã Tống, An Nam. Đại Nội tiên sinh không cần sốt ruột, cứ từ từ xin chỉ thị của quốc vương ngài cũng được.
Tế Xuyên Trừng Minh nghe vậy trong lòng vừa động, vội nói: - Cái này xin mạo muội hỏi một chút, các nước đó cũng đến đây là vì dỡ bỏ cấm vận trên biển, mở rộng thông thương với nhau sao?
Vương Hoa tiếp lời: - Đúng vậy, các nước nghe hỏi đều rất vui mừng, hiện giờ cũng đang có đặc phải viên ở kinh sư, đang tìm hiểu sách lược thông thương trên biển của triều đình ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT