Từ sáng sớm, Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai đã bắt đầu đứng ngồi không yên, bởi lẽ hôm nay chắc hẳn Dương Lăng sẽ về nhà. Tuy hôm qua là ngày vui hai người phụng chỉ thành hôn, nhưng đến chiều chỉ có phu nhân trở về, còn lão gia phải ở lại trong cung hầu thiên tử bắn pháo hoa. Điều khiến hai người vạn phần ngạc nhiên và mừng rỡ là không những trong cung truyền chỉ ban hôn mà còn phong cho bọn họ làm Thất phẩm Cáo Mệnh, khiến bọn họ vui đến nỗi mất ngủ cả đêm.
Hôm nay lang quân của mình sắp sửa trở về, nghĩ đến chuyện cần phải trải qua trong buổi tối hôm nay, nhớ tới việc phong lưu thường nghe những hồng quan nhân (*) kể lúc còn ở tại Thì Hoa quán, trong lòng bọn họ không khỏi bồi hồi mãi. Hai cô nàng rạo rực xuân tình, đứng ngồi không yên, cứ liên tục ngồi trước gương chải chuốt trang điểm, chỉ lo có thiếu sót gì khiến lão gia nhìn thấy sẽ không vui.
(*)Xin nhắc lại: Trong chốn hoan trường, Thanh quan nhân chỉ những phụ nữ chỉ bán nghệ, không bán thân; còn Hồng quan nhân chỉ những phụ nữ vừa bán nghệ vừa bán thân.
Hai người suy tính thiệt hơn, bồn chồn nôn nóng song vẫn cố kiềm nén bản thân, e ngại bị người ta nhìn thấu tâm trạng của mình. Cả hai không hề hay biết rằng dáng vẻ điên đảo thần hồn đó đã lọt vào mắt đám nha đầu quen thuộc hằng ngày, khiến bọn họ cười thầm không thôi.
Lúc này, một tiểu nha hoàn ngồi trong phòng Ngọc Đường Xuân, đang không thể nhịn cười kể cho nàng nghe tin mình mới vừa nghe được: Đêm đại hôn, đương kim thiên tử bắn pháo hoa xong bỗng nhiên tuyên bố muốn làm minh quân của đời, chuẩn bị thức trắng đêm trong cung Càn Thanh để phê duyệt tấu chương của mấy ngày này dồn lại, khiến đám đại học sỹ của Nội các mặt ủ mày chau, râu tóc sắp bị vò bứt sạch.
Ngọc Đường Xuân thấy tức cười quá, không nén được tò mò bèn hỏi:
- Đương kim Hoàng Thượng đã mười sáu tuổi, cũng không nhỏ mà, sao... sao đêm động phòng lại muốn trốn đi phê duyệt tấu chương thế nhỉ? Vậy... vậy sau khi phê hết tấu chương, y vẫn vào động phòng chứ?
Tiểu nha đầu che miệng cười đáp:
- Ban đầu những đại thần đó năn nỉ cầu xin, khuyên can ngăn giải, quỳ xuống đất khấu đầu không ngừng, thiếu điều muốn trói Hoàng Thượng lại tống vào động phòng, nhưng Hoàng Thượng vẫn không chịu. Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu phải bước ra khuyên giải, Hoàng Thượng vẫn không nghe. Song không biết lão gia nhà chúng ta đã nói với Hoàng Thượng mấy câu gì mà Hoàng Thượng liền phấn khởi vứt tấu chương đi vào động phòng ngay.
Phu nhân, người biết không? Hiện giờ chuyện cười này đã lan truyền khắp kinh thành rồi, rất nhiều người đang đoán già đoán non xem lão gia đã nói cái gì mà lại có thể dỗ cho thiên tử chịu vào động phòng. Hừ hừ, tiếc là không một ai biết vì sao Hoàng Thượng không chịu vào động phòng, và vì sao lại chịu vào động phòng.
Vừa nói xong, cô ả cũng cảm thấy rối rắm, không nhịn được thế là lại phá ra cười khanh khách.
Ngọc Đường Xuân nghe xong cũng không khỏi bật cười. Nàng đang định vòng vo dò hỏi chút tin tức về lão gia, một tiểu nha hoàn chợt chạy ào vào, reo lên:
- Lão gia về rồi, lão gia về rồi!
"A!" Ngọc Đường Xuân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đứng bật dậy khỏi ghế, cuống quýt ngồi vào trước chiếc gương đồng hình bông hoa để xem lại tư dung của mình. Mới ngắm nhìn vài lượt, nàng chợt nhớ ra trong phòng còn có hai tiểu nha hoàn, hành động vừa rồi đã bị bọn họ nhìn thấy cả, nàng không khỏi ngượng chín cả mặt.
Nàng ngượng ngùng xoay người lại, vờ ra vẻ bình thường, thản nhiên hỏi:
- Lão gia có đi về phía hậu viện không? Đến đâu rồi?
Nha hoàn nọ lắc đầu đáp:
- Không... Lão gia vừa về đến phủ liền kêu người lên núi tìm Liễu bả tổng tới rồi vào trong phòng khách, hai người đang trò chuyện gì đấy.
Bờ vai Ngọc Đường Xuân thoáng trùng xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được vẻ thất vọng. Tiểu nha hoàn thấy vậy vội nói:
- Phu nhân đừng nóng ruột! Để nô tì đến phòng khách xem thử xem sao.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT