- Đừng đoạt, đừng đoạt, con là tỷ tỷ, này, coi dáng vẻ ngốc nghếch của con kìa, sao lại bị đệ đệ đẩy ngã được vậy? Quay đầu lại học công phu với nương con thật tốt đi. Tuyết Nhi à, con xem ca ca tỷ tỷ con thật không có tiền đồ mà.
Dương đại lão gia ôm tiểu nha đầu Dương Tuyết Nhi trắng mịn nõn nà nói chuyện với nó.
Đôi mắt giống như hai điểm sơn chăm chú nhìn Lý Kỳ, Dương Tuyết Nhi nhỏ bé cũng không cười, nó thật sự quá nhỏ, căn bản nghe không hiểu Dương Lăng đang nói cái gì.
Trên giường La Hán, mấy đôi giày da hổ, mũ da hổ xù lông, làm từ da hổ chân chính, còn có mấy viên đông châu cực lớn, đây là trân châu lấy được từ trong trai ngọc nuôi trong nước ngọt Hắc Long Giang, còn óng ánh trong suốt hơn nam châu, tròn trịa cực lớn, ngoài ra còn có mấy loại thực phẩm như táo, hạt thông.
Mấy tiểu hài tử ngươi tranh ta đoạt, Dương Phán Nhi kéo hết toàn bộ đông châu vào lòng, Dương Đại Nhân một chiêu hổ vồ đoạt được mấy cái mũ da hổ về tay, Dương Khí Cừu giận, tuổi nó tuy nhỏ nhưng sức lực lớn, đẩy một cái thì đại ca ngã chổng vó, trong tay Dương Đại Nhân vẫn nắm chặt mũ da hổ không buông.
Dương Lăng nhìn thấy thì vừa bực mình vừa buồn cười, rống lớn nói:
- Không có ai kể chuyện Khổng Long nhường lê cho các con sao? Nào, đến đây, ngồi xuống, nghe cha kể chuyện cho các con.
Mấy hài tử căn bản không nể mặt, Dương Phán Nhi coi hạt châu kia giống như hòn bi, cong tay búng ra, lăn tròn ra ngoài từ trên giường gạch. Dương Đại Nhân nhìn thấy thì mắt sáng lên, bỏ mũ da hổ ra đuổi theo, Dương Khí Cừu mặc quần yếm, hai cái mông nhẵn bóng lóe lên, cũng bỏ qua giày da hổ mà lập tức đuổi theo.
Tuyết Lý Mai khẽ cười một tiếng, nói với Dương Lăng:
- Nghe bọn thị vệ nói, ngày nào Phù Bảo cũng vòng vo ngoài cửa phủ, ngại vì Cẩm Y Vệ phụng mệnh làm việc, nên không thể vào được, tin chắc không chỉ muội ấy, hai vị điện hạ nhất định cũng rất lo lắng. Huynh không nghĩ cách nói một tiếng để bọn họ yên tâm sao?
- Không nói được, văn võ cả triều đều là người tin ranh, nếu các nàng không gấp gáp thì khó tránh khỏi bị lộ. Muội yên tâm, ba người các nàng cũng không phải là đèn cạn dầu, bây giờ đại khái là không đoán được tình hình nên muốn tìm ta hỏi cho rõ thôi, sẽ không tin Hoàng thượng thật sự muốn giết ta. Nếu thật sự bởi vì quá gấp gáp mà muốn tìm ta tính sổ, thì ta còn có thể đổ lên người Hoàng thượng nha, các nàng không vào chỗ của ta được, ai bảo Hoàng thượng không nói chứ.
Dương Lăng nói xong thì lao đến chỗ ba đứa trẻ đang vểnh cái mông, kéo lấy hạt thông vào trong lòng trên giường hừ một tiếng nói:
- Nhìn mấy đứa không tiền đồ các con này, nhìn xem, vẫn là Tiểu Tuyết Nhi ngoan, đi, cha đi dỗ con ngủ.
Rời khỏi hoa thính mà ba đứa trẻ đang cãi nhau, đi vào trong phòng của Tuyết Nhi, Dương Lăng nhẹ nhàng vỗ Dương Tuyết Nhi trong lòng, khẽ ngâm nga một bài, không khỏi nhớ lại đoạn đối thoại giữa hắn và Chính Đức. Vừa nghĩ lại, Dương Lăng không khỏi có chút hổ thẹn, tuổi tác của Chính Đức Hoàng đế lớn dần không sai, nhưng ít nhất bây giờ y không chút tị hiềm gì đối với mình, càng không nắm mọi quyền lợi, kiêng kỵ tấm lòng của công thần, bản thân mình coi quá nhiều vở kịch cung đình, đã nghĩ hắn quá mức không chịu nổi.
Dù sao cũng là hảo huynh đệ cùng nhau học hành, cùng nhau ca hát, cùng nhau về quê, cùng nhau đỡ thương, cùng nhau chia lợi, Chính Đức Hoàng đế căn bản không hoài nghi mình giữ binh làm tư, ngược lại rất nhạy cảm phát giác ra hắn tính toán quyền bính công lao đã lên đến đỉnh cao, vì thế mà nhanh chóng rút lui, đi xa tránh họa, vì thế mà tức giận không thôi.
Sự lo lắng về tương lai của Thành Khởi Vận không biết sẽ có ngày xuất hiện hay không, nhưng bản thân mình xin được phong đi biên tái, duy trì khoảng cách thích hợp chính là nỗ lực để duy trì tình cảm thân thiết này, tránh cho ngày đó xuất hiện, bây giờ cố gắng này đã thực hiện rồi.
Đứa nhỏ trong lòng đã nhắm mắt lại, hô hấp bình ổn, Dương Lăng vẫn đắm chìm suy tư trong hồi ức của mình.
Quân thần tương kiến chân thành, nói ra tiếng lòng với nhau, lo lắng của hắn vẫn đặt trên chỗ bá quan có buông lời gièm pha không, Hoàng thượng có nghi kỵ không, còn tràn đầy lòng tin vói việc dung hợp các bộ tộc du mục nắm tay nhau phát triển, năng thần lương tướng ôm ấp bao nhiêu đại chí chính bởi vì hậu viện không vững chắc mà tráng chí thỏa nha. Tuy đã trấn an Hoàng đế một phen, nhưng hắn sao có thể thực sự yên tâm đây?
Chính Đức cuối cùng cũng nghe ra lo lắng của hắn không nằm ở bên ngoài mà là ở bên trong, thế là khổ tâm suy nghĩ, giúp hắn đưa ra khổ nhục kế này. Thử nghĩ một Hoàng đế vốn muốn phong thưởng vùng đất Tề Lỗ kiêm Liêu Đông cho hắn, nhưng lại cự tuyệt không nhận điều này, vì thế mà chọc cho Hoàng đế giáng phong làm Vương gia Tái Bắc, hạ lệnh hắn mở mang bờ cõi lập công chuộc tội, còn ai sẽ hoài nghi trong lòng hắn có dã tâm mà đưa tay cản trở đây?
Ba người thành hổ nha, nghe nhiều tin đồn rồi thì sẽ tổn thương đến tình cảm. Đầu tiên là phải ngăn chặn miệng của bá quan, đánh đang nghi ngờ của bọn họ, hơn nữa thông qua màn kịch này mà khơi dậy hùng tâm tráng chí của bọn họ, để bọn họ cũng thay đổi lệ cũ, tích cực dấn thân vào bá nghiệp trong hùng mạnh ngoài khuếch trương, còn ai dám nói này nói nọ tấm gương tiêu biểu của bọn họ chứ? Vậy chẳng khác nào chặt đức cơ hội kiến công lập nghiệp, ghi danh sử sách của mình chứ?
So với sự lo lắng đối với trong triều của Dương Lăng, Tái Bắc mà Hoàng đế lo lắng, chỉ là lo lắng vị Vương gia không mang theo quân nhu, chỉ cần Dân đoàn võ trang của Nô Nhi Can Đôi Ti, không có đất phong, đất phong còn đang đợi hắn đi chinh phục này có thể chiếm được địa vị chủ đạo trong hợp tác liên minh giữa bộ lạc Đóa Nhan và Bạch Y quân hay không.
Cho đến khi Dương Lăng thấp thỏm lo lắng nói ra quan hệ với Thôi Oanh Nhi và Ngân Kỳ, Chính Đức Hoàng đế tim đập loạn nhịp thật lâu mới nắm chặt tay của hắn ra sức lắc, vẻ mặt phức tạp lại không nói lời nào, làm cho Dương Lăng không hiểu ra sao cả.
Ừm, thật sự không hiểu ra sao cả. Dương Lăng cho đến giờ vẫn nghĩ mãi không thôi, lẽ nào Hoàng thượng cho rằng hai người các nàng một người là mã tặc giết người không chớp mắt, một người là người man ăn tươi nuốt sống, thô bỉ không chịu nổi?
Không hiểu ra sao cả. Thật sự là không hiểu ra sao cả.
Trận tuyết đầu tiên trong Kinh sư Đại Minh còn chưa tan đi, thì trận tuyết tấu chương của văn võ bá quan đã xuất hiện trên giang hồ rồi.
Tấu chương cầu xin thứ tội cho Dương Lăng của Nội Các, sáu Bộ, sáu Khoa, mười ba Đạo đều bay vào Báo phòng, bay vào Hoàng cung, bay vào điện Kim Loan như tuyết rơi, thật khiến cho người ta không thể nào tránh được.
Chính Đức Hoàng đế làm ra vẻ nhượng bộ, sau hai ngày giữ lại không phát ra thì lại chia sẻ tâm sự với triều thần một phen, lại nói ra hùng tâm tráng chí cả đời mình một lần nữa, khiển trách Dương Lăng không hiểu thánh ý, mang tội nghi kỵ bề trên, lúc này mới miễn cưỡng tuyên bố đổi phong cho Dương Lăng làm Tây Bá Lợi Á Vương, đất phong nằm giữa lưu vực Hắc Long Giang và núi Đại Hưng An.
Đến lúc này, một Nô Nhi Can Đô Ti chia làm hai, một nửa vệ sở và di dân đưa vào trong đất phong của Dương Lăng. Nô Nhi Can Đô Ti Chỉ huy sứ là tướng lĩnh Bắc Nguyên năm đó đầu hàng Đại Minh, là thủ lĩnh bộ lạc người Mông khá lớn, hơn nữa còn là Đô Chỉ huy sứ truyền đời, thật ra không khác gì vương hầu, lần này không chỉ bị bớt đi một nửa lãnh địa, hơn nữa còn bị một Vương gia như Dương Lăng quản thúc nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT