Đường Nhất Tiên thở dài một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng, cài cài chặt cửa lại, lúc này mới đưa tay ra hiệu đừng lên tiếng, dẫn theo chúng văn võ rón ra rón rén đi đến dưới hành lang, lúc này mới thở dài một tiếng, đoạn nói:

- Chư vị đại nhân, các ngài nhìn thấy rồi chứ? Ôi! Hoàng thượng tin tưởng đại ca ta nhất, hơn nữa còn muốn mượn việc này làm một tấm gương tốt cho quần thần, để Đại Minh ta không ngừng phát triển.

Nhưng, đại ca ta e ngại nhiều điều, Hoàng thượng có kiên trì hơn nữa, huynh ấy sẽ lại cự tuyệt lần nữa. Tính cách của Hoàng thượng chư vị đại nhân cũng biết rồi, giận như vậy, kết quả giam lỏng đại ca ta, không phải nói muốn thì có thể hiểu được tâm tư của huynh ấy, ban nghiêm trị. Tính tình này của Hoàng thượng, đã cương lên thì chín con trâu cũng không kéo lại được. Ta cũng khuyên giải nhiều lần, Hoàng thượng lại không chịu nghe.

Chúng đại thần chỉ cần biết mấu chốt ở đâu thì biết nên hốt thuốc đúng bệnh thế nào rồi. Vốn dĩ hai người cầm đầu cãi nhau trở mặt, bọn họ căn bản không biết xảy ra chuyện gì, ai biết cái hố nà sâu đến thế nào, ai mà dám nhảy vào trong đó chứ. Lần này trong lòng đã nắm chắc rồi, bọn họ cũng không nóng nảy, chúng đại thần liền khom người nói:

- Đa tạ Quý phi nương nương, chúng thần đã biết nguyên do, tự nhiên sẽ nghĩ cách khuyên giải Hoàng thượng.

Một đám quan viện vội vàng cáo từ, còn chưa ra khỏi Báo phòng ai ai cũng giũ tay áo, quay thành một vòng trên nền tuyết, mồm năm miệng mười nghị luận mấy câu, sau đó ai về nhà nấy đốt đèn châm dầu viết tấu chương.

Đường Nhất Tiên cười khanh khách trở lại trong phòng Chính Đức. Chính Đức ném một cái chân vịt đã gặm một nửa vào đĩa, cười hì hì nói:

- Đều đi rồi?

- Vâng!

Đường Nhất Tiên vươn tay vuốt sống mũi y, cười nói:

- Phu quân giỏi của thiếp, thật sự là giả rồng giống rồng, giả hổ giống hổ, cho dù là làm Hoàng đế hay là diễn trò thì đều sinh động như vậy!

- Đó là dĩ nhiên.

Chính Đức phun ra một cái xương sườn nhỏ, ngạo nghễ nói:

- Khi ta còn trong cung vốn dĩ thường hay học diễn mà.

- Ừm, nói ngài béo ngài liền thở dốc. Lần này ngay cả Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần và Tương Nhi đều giấu, cẩn thận các muội ấy biết được chân tường rồi sẽ tìm ngài tính sổ.

- Chuyện đó không liên quan đến ta, để Dương Lăng tự mình giải quyết.

Chính Đức lập tức đẩy đi mất, không chút nghĩa khí nói.

- Được rồi, nàng cũng đừng bận rộn nữa. Bây giờ nàng đang mang hoàng tử của trẫm, nhanh chóng nghỉ một lát đi.

Chính Đức đứng dậy, đỡ lấy Đường Nhất Tiên ngồi xuống.

Đường Nhất Tiên cười khanh khách nói:

- Sao lại chiều chuộng như vậy chứ?

Nói tới nói lui, sự quan tâm lo lắng của Chính Đức vẫn khiến nàng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Chính Đức thở phào một hai. Chiêu khổ nhục kế lần này vừa diễn, không đến ngày mai, thì có thể lan truyền đến toàn bộ chúng quan viên văn võ các môn lộ. Đợi khi tấu chương cầu tình của bá quan được dâng lên, lại thuận thế tha thứ, như vậy chuyện Dương khanh độc lãnh binh quyền, viễn chinh tái bắc sẽ không còn nhiều lực cản như vậy. Bằng không, cắt đất phong cương, không biết sẽ có bao nhiêu người cả ngày huyên náo bên tai mình nữa.

Lần này ai ai cũng cảm thấy Dương Lăng bị phạt trục xuất. Viễn chinh tái bắc đối lập vói phân phong Sơn Đông, cho dù hành động của hắn ở đó có lớn một chút cũng sẽ không có bới móc lung tung, nói không chừng còn có kẻ vui sướng khi người gặp họa nữa.

Chính Đức khẽ nở nụ cười.

Tin đồn cắt giảm biên chế lan truyền, khi lòng người trên dưới khắp công ty đều bàng hoàng, thì tuyên bố ông chủ muốn cùng nhân viên cùng nhau đồng tâm hiệp lực không cắt giảm biên chế, nhưng phải cắt giảm tiền công trên diện rộng cho đến khi tình hình công ty chuyển biến tốt đẹp. Vốn dĩ nhân viên bởi vì cắt giảm tiền công mà tinh thần quần chúng dâng trào mãnh liệt ngay lúc này không chỉ không bực tức đầy bụng, mà còn tràn đầy cảm kích. Đây chính là chuyện xảy ra ở thời hiện đại

Nhưng việc thấu hiểu và lợi dụng tính cách con người lại không phải là phát minh của người hiện đại.

Việc đưa ra khổ nhục kế này chính là từ bút tích của Chính Đức, để cổ vũ lòng bá quan, để khuyến khích chí văn võ, cũng là để giải quyết tận gốc, chặt đứt lời đồn có thể xảy ra cho Dương Lăng, để hắn yên tâm thực hiện trọng trách của mình, chứ không phải là lúc nào cũng lo lắng phản ứng của triều dã.

Cổ nhân có trí tuệ của cổ nhân.

Chính Đức Hoàng đế không khỏi hồi tưởng lại cuộc nói chuyện kia giữa hai người, nhớ lại tình cảnh từ sau “Đế lăng phong thủy án”, lần duy nhất bản thân mình cảm thấy vô cùng đau lòng nhức óc, nổi giận dùng đùng với hắn.

- Hoàng thượng chớ giận, một khi nói ra, Hoàng thượng nhất định sẽ giận dữ.

- Trẫm giận dữ? Trẫm đâu chỉ giận dữ, trên khốn kiếp ngươi!

Chính Đức cực kỳ giận, liên tục gật đầu nói:

- Tốt, tốt lắm, trẫm vốn cho rằng quân thần chúng ta đồng lòng, không nghi kỵ lẫn nhau, có thể làm một đôi huynh đệ nâng đỡ lẫn nhau!

Hiện tại địa vị của khanh cực lớn, quyền thế ngút trời, khanh bắt đầu sợ hãi, sợ trẫm coi khanh như cái đinh trong mắt, không buông tha cho khanh. Trẫm phong khanh làm vương là vì công lao bất phàm mà khanh lập được. Trẫm đang muốn thi triển quyền cước, làm một quân vương đầy hứa hẹn, đang cần sự giúp đỡ bảo vệ của khanh, khanh lại muốn đưa mình sung quân đến nơi bắc hải cực kỳ lạnh giá không phải cho người ở kia để tránh họa, khanh muốn người trong thiên hạ thóa mạ sau lưng trẫm sao?

Dương Lăng cười khổ một trận, luôn miệng nói:

- Hoàng thượng, đó đều là những chuyện mà người viết sử kiến thức nông cạn khoác lác cả, tin rằng là Tô Võ sau khi lao động trở về vì muốn khoe khoang những cực khổ mà mình đã chịu đựng, nên có chút khoác lác khuếch đại. Ở đó có thể rất lâu, rất lâu trước kia là như vậy, bây giờ ở đó không chỉ có thành trì, có cư dân, còn đất đai phì nhiêu thích hợp trồng trọt, có rừng rậm, thảo nguyên và hồ nước, hơn nữa thời tiết không tệ như vậy, mùa đông lạnh một chút, nhưng vào mùa hè thì nhiệt độ không khác gì thành Nam Kinh cả.

- Ở đó có là thiên đường trẫm cũng không cho khanh đi.

Ngón tay của Chính Đức đã sắp đụng vào mũi của Dương Lăng, bức hắn không thể không ngửa người ra phía sau.

Chính Đức cười lạnh nói:

- Khanh thành thành thật thật ở lại trong thành Bắc Kinh cho trẫm! Đợi đến ngày trẫm sắp cạn tuổi thọ, trẫm muốn Uy Võ Vương Dương Lăng khanh quỳ gối trước mặt trẫm xin lỗi, khanh nhìn lầm Chu Hậu Chiếu trẫm rồi! Dương không phản Chu, Chu không trảm Dương, ngoài trừ điều này, Chu Dương vĩnh viễn là một thể! Trẫm muốn khanh nhìn xem, có phải người làm thiên tử thì nhất định nghi kỵ vô tình, thiên tính lương bạc không!

- Hoàng thượng!

Vẻ mặt Dương Lăng thống khổ, hắn ngoẹo đầu vòng qua ngón tay của Chính Đức, sau đó lại cúi xuống bái một cái, cung kính nói:

- Hoàng thượng chịu nghe thần nói hết lời không?

- Trẫm chặn miệng của khanh sao? Có rắm thì thả đi!

- Hả?

- Nói đi.

Chính Đức trút giận xong, đặt mông ngồi lên tấm đôn, nheo mắt liếc hắn một cái:

- Ta coi ngươi còn muốn phóng cái rắm gì!

Dương Lăng cười khổ một tiếng, hắn thản nhiên bẩm báo với Chính Đức nỗi lo lắng của mình, không chút che giấu tâm cơ, mà cơn giận của Chính Đức lại chuyển thành ủy khuất, bi phẫn vì Dương Lăng lại có nghi kỵ như vậy với y, nhận thức này khiến Dương Lăng rất cảm động.

Dương Lăng không có cách nào khác mà nói:

- Hoàng thượng, lo lắng này coi như là thần lo lắng dư thừa được chưa? Thần nói vậy, chỉ là nói ra một khả năng thôi, cư xử chân thành mà nói cho Hoàng thượng nghe, thần xét thấy tình nghĩa quân thần này với Hoàng thượng nặng như Thái Sơn, cho nên mới lo lắng nặng nhẹ. Ừm, lần này coi như là đa sầu đa cảm, buồn lo vô cớ vậy. Nếu thần thật sự có lòng nghi kỵ với Hoàng thượng, Hoàng thượng nghĩ mà xem, thần dám bẩm báo đúng sự thật sao?

Sắc mặt Chính Đức dễ nhìn một chút, Dương Lăng lại nói:

- Việc này cũng giống như là nghe hí kịch vậy, những thứ hay ho đều để ở phía sau, dâng món ăn cũng thế, món chủ đạo không lý nào lại bày lên trước. Thần nghĩ làm như vậy, thật ra còn có một lý do càng quan trọng hơn không thể không làm như vậy. Hoàng thượng, thần có thể đứng dậy nói không.

Chính Đức hừ một tiếng, bĩu môi về phía đối diện:

- Ngồi đi!

- Tạ ơn Hoàng thượng!

- Không ai châm trà cho khanh đâu, tỏ vẻ làm gì, trẫm phải hầu hạ khanh sao? Muốn uống thì tự mình rót đi.

- Ơ, tạ ơn Hoàng thượng.

- Được rồi, khanh bưng món chính kia lên đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play