Ngân Kỳ mặc kệ người khác cản trở, xốc màn che xông vào. Lão lang trung mái tóc trắng xóa đang rửa tay bên chậu đồng trong trướng, trên tay vẫn còn dấu máu chưa sạch, nước cũng đỏ tươi. Trong màn trướng Hồng Nương Tử đắp tấm chăn dày, trên sắc mặt tái nhợt còn vương chút bụi, hơi thở mong manh không thể nghe thấy.
Hai thị nữ thấy Hồng Nương Tử liền vội chỉnh trang y phục lại rồi thi lễ, lão lang trung quân y trong quân nói:
- Cô nương, thương thế phu nhân nghiêm trọng, bây giờ đã hôn mê bất tỉnh, cô phải nhẹ nhàng chút, đừng quấy nhiễu phu nhân, động tác khẽ khàng, đừng để phu nhân ra gió, ta đi sắc thuốc đây.
Hai mắt Ngân Kỳ đẫm lệ mơ màng nhìn Hồng Nương Tử, khẽ gật đầu, cẩn thận nhấc mạn sa lên, nhẹ nhàng đi vào. Nàng vươn tay ra, lại lùi trở lại, nhìn thấy Hồng Nương Tử sắc mặt thảm đạm, hơi thở mong manh thật lâu không nói gì…
- Thích khách là ai? Tra ra thân phận chưa?
Dương Lăng ngồi trong trướng, hỏi Thành Khởi Vận.
- Vẫn chưa, nhân thủ của muội đã rải ra toàn bộ rồi, tìm tòi triệt để toàn bộ thành Đóa Nhan. Thi thể kia cắt lấy thủ cấp bôi vôi lên, bây giờ mang đến cho tù binh của chúng ta và tù binh chia cho các bộ lạc Đóa Nhan làm nô nhìn xem. Nếu gã là người của Bá Nhan thì nhất định có người nhận ra gã.
- Ừ!
Dương Lăng gật đầu, kéo nàng lại ngồi bên cạnh mình, hỏi:
- Oanh Nhi thật sự không sao chứ?
Thành Khởi Vận lườm hắn một cái, đoạn nói:
- Không tin thì huynh tự đi xem đi.
Dương Lăng chột dạ cười khan nói:
- Chẳng phải là do Ngân Kỳ đang ở đó sao. Hơn nữa, ta sao có thể không tin muội chứ, nhưng nàng ấy thật sự chảy không ít máu, nhìn thật dọa người.
- Không sao cả, lão lang trung chỉ điểm bên ngoài, muội chính tay rửa vết thương cho nàng ấy, thoa thuốc cao do chính tay Văn Tâm điều chế. Thật ra máu của nàng đã ngừng chảy, thuốc kia chủ yếu là để kéo da non thôi, nếu muốn không lưu lại sẹo thì hai ba ngày không được di chuyển là được rồi, vết thương thật sự không nặng, không tới mấy ngày thì có thể khỏi rồi.
Dương Lăng lúc này mới cảm thấy trấn an gật đầu.
Trong màn gấm hoa lệ ấm áp hòa thuận, thú hương không ngừng. Chậu than ở bốn góc, trong trướng có đèn sáng treo cao chiếu sáng khắp cả phòng giống như ban ngày. Hồng Nương Tử mặc một bộ trường bào lót người mềm mỏng che đậy thân thể, xinh đẹp đứng trước một chiếc gương cao hơn một người, mái tóc dài đến eo buông xõa sau lưng.
Trong gương đồng phản chiếu một mỹ nhân kiều diễm, uyển chuyển mềm mại, xinh đẹp quyến rũ, một bàn tay to đang đặt ở giữa eo nàng:
- Người kia là Lý Đại Nhân, xem ra gã cùng đường bí lối, liều mạng đến báo thù ta, kết quả lại là tiểu Oanh Oanh của tat hay ta ngăn họa.
- Tránh ra đi, người ta thật phiền.
Thôi Oanh Nhi hờn dỗi, nhẹ nhàng đánh văng bàn tay to của Dương Lăng.
- Phiền cái gì.
Bàn tay của Dương Lăng lại dịu dàng vòng lại, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới phẳng phiu mềm mại của nàng, đồng thời gương mặt anh tuấn của Dương Lăng cũng phản chiếu trong gương đồng. Hắn đứng phía sau Thôi Oanh Nhi, một tay ôm lấy eo nàng, đầu gác lên vai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại non nớt của nàng.
- Trên người người ta để lại vết sẹo, nhìn thật đáng ghét.
Thôi Oanh Nhi khẽ nhíu mày liễu, rõ ràng là phiền não vô hạn.
Dương Lăng khẽ cười:
- Căn bản không rõ ràng mà, đây mới là ngày thứ sáu thôi, mới là một đường hồng thấp thoáng thôi, vết thương khép lại tốt thế, muội còn không biết đủ? Qua mấy ngày nữa thì màu da dần nhạt phai, không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn ra.
Thôi Oanh Nhi cong miệng lên, không vui nói:
- Nhưng huynh thích nằm sấp trên người người ta nhìn ngắm chăm chú mà.
Được Dương Lăng yêu quý, Thôi Oanh Nhi liền giống như một nữ hài tử trước mặt hắn vậy.
- Ờ…vậy về sau ta không ngắm kỹ là được.
- Huynh…huynh ghét bỏ người ta.
Cái miệng nhỏ đang cong lại trề xuống.
- Được được được, ta nhìn, bây giờ nhìn, được chưa?
Dương Lăng dán lên tai nàng nói.
- Bệnh tình của Thôi tỷ tỷ thế nào rồi?
Ngân Kỳ vừa nhìn thấy người được phái đi thăm quay về thì lập tức ngẩng đầu lên hỏi.
Gần như mỗi ngày nàng đều đi thăm Hồng Nương Tử, nhưng vết thương của Hồng Nương Tử rõ ràng là càng kéo càng nặng. Mấy ngày đầu khi nàng tỉnh táo còn có thể nói chuyện với mình, mấy ngày nay quả thật là không thể nói chuyện được, Ngân Kỳ nhìn thấy mà lòng đầy áy náy, chỉ rơi lệ thôi.
Lão lang trung kia nói là lại mời một thần y y thuật càng cao minh hơn, nhưng nhìn thấy tình hình này cũng không biết nàng có thể chống đỡ đến lúc vị “Tái Biển Thước” gì đó tới không nữa. Hai ngày nay Thôi Oanh Nhi ngay cả nói cũng không nói được, lão lang trung đáng ghét kia không cho bất cứ ai vào trong trướng, cả ngày sắc bát thuốc đen tuyền, ngửi thấy mùi vị dọa người kia e rằng người khỏe mạnh uống vào cũng sẽ bị ông ta độc chết mất.
Ngân Kỳ thân là Nữ vương, hơn nữa đang trong thời kỳ rối loạn, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, lại không thể cả ngày ngồi ở đó được, liền đuổi lão quản gia canh giữ trong quân doanh cả ngày, mỗi ngày quay lại truyền báo tin tức.
Việc bận hằng ngày đều dựa vào một mình nàng, căn bản không thể giải quyết nhiều vấn đề như vậy được. Ngân Kỳ mệt mỏi đến không chịu nổi thường nhớ tới những lời mà Hồng Nương Tử thường lôi kéo tay nàng nói trên giường bệnh. Mấy câu nói đó dĩ nhiên là không thoát khỏi tên đáng ghét kia rồi.
Thôi Oanh Nhi nói cho nàng nghe những chuyện huyền thoại từ khi nàng ấy quen biết với Dương Lăng, từ thù hận đến yêu thương, nói cho nàng nghe chí hướng rộng lớn, những gì đã làm vì nước vì dân của Dương Lăng, nói về nỗi khổ tâm của Dương Lăng đối với Đóa Nhan Tam Vệ và tình cảm chân thật đối với Ngân Kỳ nàng.
Làm cho tiểu cô nương này bây giờ bị rót vào đầy đầu đều là thương thế của Hồng Nương Tử và những lời nàng nói với mình, trong lòng nàng còn thường xuyên bất ngờ hiện lên hình ảnh tên đầu quỷ não quỷ kia nữa.
- Thương thế còn chưa khởi sắc sao?
Ngân Kỳ ưu tư đầy mặt mà thở dài.
Lão quản gia nói:
- Dạ.
Ông ta thết sắc mặt nữ chủ nhân nặng nề, vội vàng trấn an nói:
- Nữ vương, ngài cũng đừng quá lo lắng. Theo lão A Hãn ta thấy, thương thể của Thôi cô nương hẳn là không nghiêm trọng như vậy đâu. Hôm nay Uy Quốc Công triệu kiến tướng lĩnh Bạch Y Quân, mang mười sáu mỹ nhân mà người Ngõa Lạt ban cho thưởng cho các tướng lĩnh Thiên phu trưởng trở lên của bọn họ mà.
Ta thấy lúc những người đó đến thì sắc mặt vui mừng, nếu Bắc Anh Vương của bọn họ thật sự đáng lo về tính mạng thì sao có thể thoải mái như vậy? Đúng rồi, ba cây nhân sâm ngàn năm mà Nữ vương giao cho ta, khi ta mang đến trù phòng thì nghe đầu bếp nói là Uy Quốc Công đang mở tiệc lớn cho chúng tướng ở phía sau, rượu đó hả, ước chừng uống hơn ba mươi bình rồi.
Thần sắc Ngân kỳ khẽ động, ánh mắt dần híp lên. Nàng lập tức truy vấn tình hình ăn uống nghỉ ngơi của mấy nhân vật chủ yếu như Dương Lăng, Thành Khởi Vận trong quân Đại Minh. Lão A Hãn mang hết tất cả tình hình mà lão nghe thấy, nhìn thấy khi ngồi chờ cả ngày ở đó nói rõ toàn bộ cho chủ nhân nghe. Ngân Kỳ đứng dậy thong thả cất bước trong phòng, đột nhiên nói:
- A Hãn, nhân sâm trong phủ còn mấy cây?
- Còn ba cây.
- Được, ngươi mang đi cho bọn họ nữa đi, quan sát hành tung cử chỉ, ăn uống nghỉ ngơi của đám người Dương Lăng và Thành Khởi Vận nhiều hơn, đặc biệt phải chú ý thức ăn mang vào trong trướng của Thôi tỷ tỷ.
A Hãn không biết tại sao Nữ vương dặn dò như vậy, có điều lão quản gia trung thành và tận tâm cũng không hỏi nhiều, liền vội vàng đáp lời lui xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT