Ở địa khu mà triều đình không thể thi hành thống trị có hiệu quả, ở địa phương mà các loại thế lực, các thế lực bộ tộc tung hoành đan xen nhau thì không thể dùng tình hình và kinh nghiệm thống trị hữu hiệu thành thục ở nội địa để phỏng đoán được. Làm sao để phát huy tác dụng ở mức cao nhất, bảo vệ bản thân, đánh vào kẻ thù, Thành Khởi Vận chắc chắn càng hiểu rõ hơn mình.
Dương Lăng thở dài: -Vẫn là đừng can thiệp quá sâu thì hơn, mặc cho các nàng phát huy vậy. Chỉ là, trên chiến trường máu và lửa này, kết quả thành hay bại chính là sống hay chết, đây là ba người vợ như hoa như ngọc nha, đặt cược thật sự quá lớn mà!
-Ngươi đừng sợ, bản Thiên Sư đều dùng tiên chi diệu dược thượng thừa nhất, cho dù không có công hiệu thì tuyệt đối cũng không trở thành độc dược đâu.
Trương Phù Bảo nghiêm trang nói.
-Dạ dạ dạ, ta đương nhiên tin tưởng đại tiểu thư rồi. Tiểu đạo đồng Tử Phong bị kéo đến thử thuốc răng run cầm cập. Y đương nhiên chưa từng thấy tiên đan, nhưng tiên đang làm sao thì cũng không nên có hình dạng này nha, hai viên dược đen tuyền, bên ngoài bị đốt khét rồi.
Trương Phù Bảo vỗ bờ vai y, rất khẳng khái nói: -Mỗi lần luyện đan, ta đều ghi chép cẩn thận. Lần này là lần thành công nhất, ngươi là người bạn tốt nhất của ta, ta mới bảo ngươi đến thử thuốc. Một khi thành công, ngươi sẽ được xếp vào hàng tiên đó, người khác còn chưa có duyên phận này đâu.
-Dạ dạ dạ, đa tạ đại tiểu thư khen ngợi.
Vẻ mặt Tử Phong đau khổ nói, cầm lấy viên thuốc kia, nhìn Trương Phù Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn bị cọ giống như con mèo hoa còn phải tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt, cũng thật khổ cho y mà.
-Uống nha, ngươi uống mau nha. Trương Phù Bảo tràn đầy tin tưởng mà nói: -Ta muốn ghi chép lại tất cả sự thay đổi của ngươi sau khi uống vào. Ngươi phải nói cho ta biết tất cả cảm giác. Nếu thất bại, ta cũng dễ tìm ra mấu chốt.
Tử Phong từ nhỏ đã bị Trương đại tiểu thư sai bảo quen rồi, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng lại không có dũng khí từ chối. Y nhắm mắt, nhét mạnh hai viên thuốc đen tuyền kia vào miệng.
Một chén nước trong được đưa đến ta, đồng thời một đôi mắt to mong chờ đang nhìn chằm chằm y, truy hỏi: -Thế nào? Thế nào? Thân thể có trở nên nhẹ hơn không? Có cảm giác muốn bay hay không?
-Đệđệ còn chưa nuốt xuống mà. Tử Phong ngậm viên thuốc hàm hồ nói.
Trên ót trúng ngay một cái tát: -Vậy cắn nát rồi uống nha.
-Cộprạo rạo Hai viên dược hoàn cứng như hai hạt đậu bị cắn nát, Tử Phong chép chép miệng, ánh mắt đột nhiên trừng to: -Hả? Nhìn thì rất là xấu, không ngờ mùi vị không tệ nha, hơi chua, hơi cay, còn có một mùi hương nồng đậm, thật nồng thật nồng
Mắt thấy Tử Phong nuốt xuống rất gian nan, Trương Phù Bảo vội nói: -Đến đây, uống nước, uống nước cho sạch đi.
-Ùng ục. Uống sạch một chén nước lớn, chiếc bụng nhỏ của Tử phong căng phồng lên, còn ợ một cái.
Trương Phù Bảo nhìn chằm chằm y, chỉ thấy gương mặt gầy teo dần dần ửng đỏ lên, vội vàng hỏi: -Bây giờ có cảm giác gì? Thân thể có trở nên nhẹ không? Có cảm giác muốn bay không?
-Có Hai mắt Tử Phong nhìn thẳng, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trở nên mông lung, trời đất quay cuồng, Trương Phù Bảo bên người biến hóa, giống như đang bay: -Đại tiểu thư, đệ cảm thấy thân nhẹ như yến, hơn nữa có cảm giác muốn bay lên.
-Thật sao? Ta thành công rồi? Trương Phù Bảo mừng rỡ như điên, vội vàng nhào lên phía trước tóm lấy y:
-Trước tiên đừng vội phi thăng, mau nói cho ta biết, trong người ngươi có thay đổi gì, ngươiai nha, thân thể ngươi nhẹ như yến cái rắm nha, đè chết ta rồi, ngươi mau cút dậy.
Trương Phù Bảo bị đè quỳ rạp trên đất, Tử Phong ngửa mặt nhìn trời nằm ngang trên lưng nàng, nghe thấy lời dặn của đại tiểu thư, mơ mơ màng màng mà bò dậy, một cỗ khí huyết xoay chuyển xông thẳng lên đầu, y thất tha thất thểu đứng dậy, cong eo tạo ra một hình dáng, cao giọng hét lên: -Lão cá chạch dừng tay!
Chỉ thấy tiểu đạo đồng Tử Phong vung tay áo, lắc la lắc lư độc thoại:
-Tiểu Na Tra đại náo Long cung, lão Long Vương dùng mạng bức Trần Đường, tức giận phá hủy bức tượng kim thân, sư phụ từ bi ban thưởng váy hoa sen cho đệ tử.
Y nói xong thì đánh ợ một cái mùi rượu ngút trời, làm Trương Phù Bảo phải che miệng lui ra, chỉ thấy đạo đồng Tử Phong nắm tay, trợn mắt hát nói: -Tam Thái tử ta điều khiển Phong Hỏa Luân, trong tay cầm Hỏa Tiêm Thương, lại đến Đông hải Long cung của ông ta thưởng ngoạn, khanh! Khanh khanh khanh Trong khi nói thì lảo đảo lao ra khỏi phòng luyện đan, gõ nhịp trống cả đường bay ra ngoài.
Trương Phù Bảo không nhịn được có cảm giác muốn bật cười: -Không phải chứ? Sao y lại giống như uống rượu phát điên vậy? Việc luyện đan của tanhư vậy được coi là thành tiên gì chứ? Túy Trung Tiên?
Nàng biết Tử Phong xưa nay thích chạy xuống dưới núi coi kịch, vở "Na Tra náo hải" này y đã thuộc làu làu. Đan dược này của mình không biết sao lại thành Túy Tử Hoàn, y uống vào lại say đến nói hươu nói vượn như vậy, nhưng dù sao cũng là bạn chơi từ nhỏ, trong lòng nàng cũng không yên tâm, cũng vội vàng theo sau đi ra ngoài.
Dương Lăng mặc áo bào trắng tay áo bó, vừa múa một bộ kiếm pháp trong hoa viên phòng giữa của "Hồ Tiên Đường", thu chiêu đứng nghiêm. Hoàn cảnh nơi này u nhã, bân cạnh có một viên đá kỳ lạ, trên đó viết bốn chữ "Đạo tự thanh hư", hoa viên phòng giữa không lớn lắm, nhưng phòng sau, giếng trời, sương phòng liên kết với phòng giữa, đá xanh rải trên đất, bốn bức tường xung quanh điêu khắc chạm trổ, nguy nga lộng lẫy.
Dương Lăng hít sâu một hơi, vừa chuẩn bị quay về phòng khách quý thì thấy một tiểu đạo sĩ mặt mũi đỏ ửng "khanh khanh khanh" đi đến. Hai ngày nay ở trong phủ, hắn cũng biết tiểu đạo đồng có thể tùy ý ra vào phủ Thiên Sư này là người bạn chơi cùng lớn lên từ nhỏ với tiểu Thiên Sư Phù Bảo, có điều tiểu đạo đồng này tự biết thân phận, bình thường cực kỳ ngoan ngoãn, lúc này sao lại dám hát xướng trong phủ Thiên Sư chứ?
Ngay lúc hắn đang kinh ngạc, Tử Phong thấy hắn tay cầm bảo kiếm đang đứng thẳng ở đó, không khỏi chấn động, vừa sợ vừa giận nói: -Ngao Nghiễm, ngươi lại dám đến đây?
Dương Lăng nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt khó hiểu, lại thấy Tử Phong nện bước tới gần hắn, trong miệng hát: -Ngươi nói ta tổn thương tính mệnh phải đền mạng, là ta thương hay ai thương? Đến hôm nay đến bức ép, là ta đền hay ai đền? Việc này đã do ta, là ta làm hay ai làm? Nam tử hán sao làm thế? Sao lại quấy nhiễu cao đường của ta? Hành vi này mà tự xưng Long vương?
Y nói một câu thì tiến thêm một bước, Dương Lăng liền lùi lại một bước. Lúc này hắn cũng đã ngửi được mùi rượu trong miệng Tử Phong, biết được tiểu đạo đồng này uống say mà nổi điên, đang há miệng không biết nên khóc hay nên cười thì Trương Phù Bảo mang theo gương mặt lấm tấm đen trắng như con mèo hoa chạy ra, vừa thấy Tử Phong liền vội kéo lại, cười khan nói với Dương Lăng: -Yy uống rượu say, chớ trách, chớ trách.
Đạo đồng Tử Phong vẫn không chịu thôi, trừng to đôi mắt say lờ đờ nói: -Ngươi là người phương nào?
Trương Phù Bảo nắm lỗ mũi ngăn mùi rượu nói: -Ta...ta là Kim Hà đồng tử, sư huynh của ngươi nha, nhanh nhanh nhanh, mau chóng theo ta, sư phụ tìm ngươi đó.
Tử Phong trợn mắt nhìn kỹ một lát, người trước mắt đích thật rất quen thuộc, lúc này mới tin lời nàng, đoạn nói: -À! Sư phụ truyền gọi đệ sao? Vậy không thể trì hoãn được, sư huynh, chúng ta mau cưỡi mây đi, nhanh nhanh hồi sơn thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT