Dương Lăng không biết nên khóc hay nên cười đáp lời: -Lão nhân gia tâm địa thiện lương, nhưng ông ấy không hiểu, một quốc gia khổng lồ không thể cai quản giống như một thôn trại được. Thế tử Ninh Vương chạy thoát, y sẽ không cam tâm ở lại trong núi cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ câu kết với một số người có dã tâm để sinh sự, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu không thể tuân thủ pháp chế thì sau này thiên hạ sẽ đại loạn.
Quản sự Thủ lại nhỏ giọng nói với ông lão một lần, đoạn nói: -Bàn Khất Thực tính tình cao ngạo, xưa nay không đặt ai vào mắt. Nếu muốn ông ta giao khách của mình ra thì chính là sỉ nhục cực lớn của ông ta. Tuy nói Thiên trưởng công bối phận tôn quý, nhận được sự tôn trọng trong trại Dao, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào chuyện của sơn trại người khác.
Dương Lăng thở dài, nói: -Nếu là như vậy, chúng ta chỉ đành trực tiếp đòi người với vị Dao vương này. Nếu ông ta không giao thì chỉ có đao binh gặp nhau, đến lúc đó, đại quân triều đình có thể phải mượn đường lên núi từ chỗ này của các vị. Các vị đừng sợ, chỉ cần không giúp đỡ vị Dao vương kia đối nghịch với triều đình thì triều đình sẽ không chút mạo phạm các vị.
Quản sự thủ càng căng thẳng, y vội vàng hỏi: -Phải phái rất nhiều người sao?
Dương Lăng cười nói: -Cũng không quá nhiều, tùy tiện phải hai ba vạn người vào núi thì được rồi.
Quản sự thủ sắp lồi cả tròng mắt ra ngoài, y lắp ba lắp bắp nói:
-Mấymấy vạn người nhiều vậy sao?
Quản sự thủ và Thiên trưởng công lại châu đầu ghé tai, một lúc lâu sau y mới nói: -Thiên trưởng công nói, ông ấy có thể phái người đi gặp Bàn Khất Thực, nhưng lại không dám cam đoan Bàn Khất Thực sẽ khuất phục. Thiên trưởng công nói, Bàn Khất Thực tôn sùng đạo giáo, tin phù thủy kính thần linh, vô cùng kính sợ Trương Đại Thiên Sư của Long Hồ Sơn. Nếu này có thể mời Trương Đại Thiên Sư ra mặt thì tin rằng Bàn Khất Thực nhất định sẽ sợ hãi thiên uy.
Trương Thiên Sư? Dương Lăng không ngờ những người Man cư ngụ trong núi nhiều đời không sợ triều đình hùng mạnh hơn bọn họ gấp trăm ngàn lần, mà lại tôn sùng Phật Đạo như vậy. Vừa rồi nghe bọn họ hát khúc mời rượu đều nhắc đến kính Ngọc Hoàng Đại Đế trước tiên, rồi lại kính Thái thượng lão Quân, cuối cùng mới đến đính sư công Miêu Vương, xem ra Trương Thiên Sư trong mắt những Man Di này đích thực có tác dụng uy hiếp mà trăm vạn đại quân cũng khó bì kịp.
Dao gia không thể so với Đô Chưởng Nam, thường nói núi Lĩnh Nam không nơi nào không có người Dao, người Dao có khắp nơi. Năm đó người Dao của Quảng Tây Đại Đằng Hạp và Quảng Đông La Đế tạo phản từng uy chấn thiên hạ. Nếu ngông cuồng xuất binh chém giết không kiêng nể gì để bắt thế tử Ninh Vương, khơi dậy mối thù của người Dao vậy thì cái được không bù được cái mất, huống hồ chính mắt nhìn thấy nơi này giống như thế ngoại đào viên vậy, lại bảo người ta làm sao nhẫn tâm khơi dậy chiến hỏa ở đây chứ?
Dương Lăng gật đầu, vui vẻ nói: -Rất tốt, vậy thì đa tạ lão nhân gia, kính xin lão nhân gia khuyên nhủ vị Dao vương trong núi kia đừng đối nghịch với triều đình. Trương Thiên Sư và bản Quốc Công là hảo hữu thâm giao, ta sẽ lên Long Hổ Sơn thăm hỏi y, hi vọng có thể hóa giải can qua, giải quyết hòa bình việc này.
Dương Lăng vừa thấy hai người thì từng nói ra thân phận Quốc Công của mình, nhưng vị Thiên trưởng công này rõ ràng là không coi Quốc Công là chức quan đáng nói gì, bây giờ vừa nghe nói hắn và Trương Thiên Sư thần thông quảng đại là hảo hữu, ông lão lại vội hiện vẻ kính sợ, cũng không dám lên mặt nữa.
Dương Lăng lúc này mới biết địa vị của Trương Thiên Sư trong mắt tộc Man đã gần như là thần thánh. Dao vương Bàn Khất Thực trong núi kia là ếch ngồi đáy giếng, không biết sự hùng mạnh của Đại Minh. Nếu bức ông ta thả người, e rằng khó tránh phải động đến binh đao liên lụy vô tội. Trương Thiên Sư nói không chừng chính là một nước cờ tốt để đột phá vòng vây.
Trong phòng luyện đan của phủ Thiên Sư, tiểu Phù Bảo nhi bận túi bụi, lò luyện đan lửa cháy bập bùng, trong đỉnh đan đang luyện "Càn khôn đan" mà nàng chế ra dựa theo bí phương Ngọc Điệp.
Thân là đệ tử Đạo gia, tiểu Phù Bảo dĩ nhiên hiểu luyện đan thế nào, nhưng trước nay khi luyện đan đều có tiểu đạo đồng hầu hạ, nàng không cần quan tâm một số việc nặng nhọc. Bây giờ việc luyện chế Càn Khôn đan quá trọng đại, hơn nữa có mấy vị thuốc quý báu không có trong phòng đan, nàng thừa dịp ca ca không ở nhà mà lén trộm từ của của y, dĩ nhiên không muốn để người ta biết.
Tiểu Phù Bảo tự mình bận rộng, hai má bị lò luyện đan hun cho đỏ bừng, trên tay trên má đều cọ đến mức khắp nơi là màu xám đen, mắt thấy lửa đã đủ độ rồi, nàng háo hức hớn hở mà tắt lửa lấy đan ra, kéo chiếc xích sắt treo trên nắp lò, vừa mở lò ra nhìn vào lại lấy Càn Khôn kim đan đã trở thành hai hạt châu đen đã cháy khét cả, căn bản chưa từng được luyện thành, bất giác có chút nhụt chí.
Đúng lúc này, tiểu đạo sĩ Tử Phong kích động cực kỳ chạy đến, gọi to ở bên ngoài: -Đại sư tỷ, tỷ có ở đây không? Mau đến xem, mau đến xem, thật hùng tráng nha!
Trương Phù Bảo ném hai viên đan dược vừa luyện xong giống như hai viên đạn sắt loảng xoảng một tiếng, lại vừa mừng vừa sợ nói vọng ra ngoài: -Cái gì mà rất hùng tráng? Đã xảy ra dị tượng gì sao?
Nàng vừa nói vừa vội vàng mở cửa phòng đan, thầm nói: -Tổ sư gia nhà ta luyện chế "Cửu thiên thần đan" trong núi này xảy ra dị tượng, khi kim đan được luyện thành thì có long hổ hiện hình triều bái, lẽ nào Càn Khôn thần đan của ta uy lực quá lớn, đan còn chưa luyện xong thì đã quỷ khóc thần sầu, trời hiện dị tượng sao?
Trương Phù Bảo mở cửa phòng, tiểu đạo sĩ Tử Phong nhìn trên gương mặt trắng mịn như ngọc của nàng loang lổ chấm đen trắng, bất giác sững sờ. Trương Phù Bảo đã không nhịn được nói: -Nói nhanh, đệ nhìn thấy dị tượng gì, rốt cuộc thì có gì hùng tráng?
Đạo đồng Tử Phong vội nói: -Dưới núi có quan binh lên núi nha, Thiên Sư đã đi nghênh tiếp, Uy Quốc Công gia lên núi triều bái tổ sư Tam Thanh, chuyện vui mừng nha. Quan binh kia, tinh kỳ phấp phới, đao thương chói mắt, trùng trùng điệp điệp, rất hùng tráng nha.
Trương Phù Bảo thất vọng: -Hóa ra không phải ta luyện mà xuất hiện dị tượng!
Nàng bĩu môi, đột nhiên nhảy dựng lên cao, cả kinh thất sắc nói: -Ngừng ngừng ngừng, đệ nói ai lên núi hả?
-Uy Quốc Công Dương Lăng nha. Tiểu đại đồng Tử Phongg không hiểu ra sao cả nói.
Trương Phù Bảo nghiến răng nghiến lợi nghĩ: -Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, mối họa lớn này cuối cùng vẫn lên núi mà.
Nàng nhắm mắt lại, thần thần bí bí bấm tay tính toán, sau đó rất trịnh trọng nói: -Theo ta bấm tay tính toán, hôm nay xuất hành lợi ở đông nam, bần đạo đi tránh họa thôi. Dứt lời liền bỏ lại đạo đồng Tử Phong đang trợn mắt há mồm, vội vàng nghênh ngang rời đi.
Trương Phù Bảo đã xem Dương Lăng như ma chướng trên con đường tu hành của nàng, đặc biệt là ngày đó bốc quẻ, tính ra nếu mình thành thân với y thì rất không may, có tai nạn đổ máu, cho nên càng thêm bài xích đối với y.
Nàng lại quên mất, quẻ tượng chỉ dẫn hư hư thực thực, có thể lớn có thể nhỏ, có thể có có thể không, chính trong lòng nàng đã tồn tại ý phản đối từ trước, kế quả bốc quẻ được giải thích theo hướng sớm có trong lòng, làm sao có thể không sai một li, đi một dặm chứ.
Thành thân với hắn sẽ có tai nạn đổ máu cũng coi như là lời cảnh giác không cát lợi sao, có hoàng hoa khuê nữ nào mà không có tai nạn đổ máu đêm động phòng chứ, Trương Phù Bảo nào làm sao ngoại lệ được, đây mà coi là ý của quẻ bói sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT