- Sao có thể như vậy được chứ? Tính cách của nàng dịu dàng điềm tĩnh. Trong ba vị Công chúa là tính tình tốt nhất. Nhất định sẽ là một người vợ hiền người vợ tốt, ai nói nàng ngay cả Vĩnh Thuần và …

Trên eo lại nhéo đau, Dương Lăng hừ một tiếng, nha đầu này có lẽ thích ngược đãi, ra tay rất nặng, không chừng ở chỗ đó đã bị thâm tím rồi. Hắn khàn tiếng nói tiếp:

- Ai nói nàng ngay cả Vĩnh Thuần cũng không bằng?

- Thật sao?

Vĩnh Phúc vui vẻ, ngại ngùng nói:

- Ta thấy bình thường ngươi và Vĩnh Thuần, Tương Nhi cùng nhau đều cười cười nói nói, duy có gặp ta là rất gò bó, luôn lo lắng ngươi có lẽ không … không thích ta. Ta … ta … thật sự đáng yêu hơn họ chứ?

Khổ quá, một tay nhỏ lại tìm bên hông hắn, Dương Lăng thầm kêu khổ. Hắn bất động thanh sắc nhìn Vĩnh Phúc, một tay lặng lẽ đưa sâu vào trong, nắm lấy tay Chu Tương Nhi. Chu Tương Nhi chỉ hơi giãy dụa, bởi vì lo bị Vĩnh Phúc phát hiện ra, liền để hắn tùy ý nắm lấy.

Dương Lăng nhìn cặp mắt mong chờ của Công chúa Vĩnh Phúc, trong chăn thì nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Chu Tương Nhi, nói từng chữ:

- Trong ba vị Công chúa, nàng là đẹp nhất, tính tình dịu dàng nhất, khiến người ta động lòng nhất.

Hắn nắm lấy tay Chu Tương Nhi, khi nói ra ba cái nhất của nàng, nhấn ba cái lên người nàng, đồng thời dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn Công chúa Vĩnh Phúc.

Trong lòng công chúa Vĩnh Phúc vui mừng, xấu hổ cúi đầu. Sự xấu hổ đó lại như nụ hoa trong gió xuân, bỗng nhiên xông lên hai gò má, nở ra hai đóa hoa đào.

Bàn tay bị nắm chặt lại đó cũng khẽ buông lỏng ra. Trong lòng Dương Lăng cũng yên tâm lới buông bàn tay phía sau ra. Bàn tay đó lại đặt lên eo hắn. Dương Lăng thấy lòng căng thẳng, vòng eo vừa mới cứng ngắc, liền cảm thấy bàn tay đó đang nhẹ nhàng xoa xoa chỗ đó, động tác nhẹ nhàng... nhẹ nhàng ….

“Nếu vợ quá hung dữ, trái ôm phải ấp cũng không hưởng thụ tốt chút nào.”

Dương Lăng thở dài trong lòng: “Hai vị Công chúa điện hạ cao cao tại thượng, một mình Quốc công ta ăn hết được sao?”

Hai người đã xác định được mối quan hệ này, Vĩnh Phúc giờ lại ngượng ngùng ở một mình cùng hắn, xấu hổ ngồi xuống một hồi. Nàng dặn dò hắn phải chăm sóc bản thân cho tốt, sau đó lưu luyến rời đi.

Chờ cho nàng đi ra khỏi phòng rồi, Chu Tương Nhi giống như con chuột từ trong chăn chui ra. Nàng đỏ bừng cả mặt, nhìn đi chỗ khác. Chu Tương Nhi bịt mũi nói:

- Phù phù! May mà ngươi không đánh rắm, nếu không ta chết ngạt dưới mông ngươi rồi.

Dương Lăng ngồi dậy, cười khan nói:

- Chuyện đó cũng không sao cả, nếu hun cô rồi, cô cũng thả rắm để ta ngửi là được.

Chu Tương Nhi bật cười, nghiêm mặt đấm hắn một cái. Sau đó nàng liền chu cái mỏ lên nói:

- Chuyện của chúng ta không biết nên nói với Hoàng thượng thế nào? Bây giờ ngươi đã hứa với hoàng tỷ rồi, vậy ngươi định sắp xếp ta thế nào? Ngươi mọc ra mấy cái đầu cũng có đủ chặt không?

Nàng nhắc tới chuyện này, Dương Lăng liền rên rỉ trong lòng, bỗng nằm trở lại gối.

Chu Tương Nhi liền nói:

- Này này, ngươi làm gì? Ta đang bàn bạc với ngươi, ngươi nằm xuống làm gì?

Dương Lăng lấy gối bịt lấy tai, uể oải nói:

- Chờ ta khỏi bệnh sẽ nghĩ cách. Bây giờ đầu ta rất đau, nàng còn thúc ta, thì cái đầu này ta cũng không cần nữa.

Chu Tương Nhi chu cái miệng ra, buồn bức đấm hắn một cái. Ngồi dậy một lát, nàng bỗng nghĩ ra:

- Mình và hắn bây giờ cũng đã cùng giường cùng gối rồi, liệu có được xem là vợ chồng không? Nếu thành thân rồi, hắn chính là nằm bên cạnh mình như vậy sao? Ừ … may mà không mặc quá nhiều quần áo, nếu mặc quá ít, thật là xấu hổ quá rồi.

Nghĩ tới đây, mặt Chu Tương Nhi đỏ bừng lên. Tim nàng lại đập liên hồi, muốn thoát ra khỏi hắn, hai chân hai tay lại trở lên mềm nhũn ra, ngay cả sức bò lên từ người hắn cũng không có ….

Bệnh tình của Dương Lăng đã khỏi rồi, cũng chưa nghĩ ra được phương pháp gì. Chính Đức cũng không nghĩ nhiều như hắn. Bởi vì họ phải khởi hành tới Giang Tây. Nam Xương phủ Giang Tây bị tổng binh Hồ Quảng Lý Sâm dẫn đi công phá, chiếm lĩnh toàn thành, tiêu diệt và thu được văn kiện quan trọng của Ninh Vương phủ vẫn chưa kịp tiêu hủy.

Thế tử Ninh Vương lại chạy thoát rồi, không chờ Lý Sâm đưa đại quân tới, y liền mang theo vàng bạc châu báu và mấy tay thân tín chạy về phía đông nam, có vẻ như muốn chạy tới Phúc Kiến, nếu không thì chính là chạy trốn vào núi Võ Di, hoặc là muốn xuyên qua vùng đất Mân, noi theo Kiến Văn Đế trong truyền thuyết đi xuống Nam Dương.

Nhưng cái mạng y không tốt như Kiến Văn. Phía nam bây giờ đều là quan lại trung thành với Chính Đức đế. Tam ti Phúc Kiến tập kết tất cả mọi nhân lực vật lực để chặn tất cả các đường có thể ra khỏi núi. Thế tử Ninh Vương cũng biết khó mà phá được vòng vây, nửa đường bỗng nhiên đổi hướng. Khi chạy tới gần Quý Khê, đi vào vùng núi liền mất bóng ở đây.

Nhìn như Thế tử Ninh Vương không có thành tựu, nhưng tông thất tạo phản, hậu họa vô cùng, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, cho nên Chính Đức kềm nén không được, muốn đích thân tới Nam Dương phủ xử lý tước bỏ thuộc địa và bố trí lại vấn đề quân chính Giang Tây. Đồng thời cũng đốc thúc việc lục soát bắt thế tử Ninh Vương.

Sau khi đại quân được chỉnh đốn xong, ngạo nghễ tiến về phía Giang Tây. Những quan binh này vừa mới thắng trận, lĩnh quân lương và tiền thưởng, đi cùng ngự giá. Khí thế đó thực sự là khác thường.

Nơi đại quân qua, quân dung nghiêm chỉnh, sát khí ngút trời. Bách tính Giang Nam thấy đội quân anh dũng như vậy, lòng dân bởi vì ngay cả chiến loạn mà cũng không dao động lòng lại lần nữa kiên định quy thuận triều đình. Ảnh hưởng chính trị này lại là điều Chính Đức không ngờ tới.

“Nửa vầng trăng sáng một dòng Sông

Trên Bạch Cốt Sơn rửa lụa hồng

Dáng xuân lả lướt thời chinh chiến

Dáng xuân lả lướt thời chinh chiến!…”

Loảng xoảng một tiếng, một con rùa đen bị ném xuống mặt đất, quay tròn mà vòng lên.

Tiếp sau đó, một chiếc giày đế trắng gấm xanh đá đi, con rùa bị lăn đi rất xa. Hóa ra đó chỉ là chiếc mai rùa dùng để gieo quẻ mà thôi.

Chiếc giày rất đẹp, mặt ngoài hai bên chiếc giày được thêu hai hình âm dương. Một ống tay áo phủ áo lên lau sạch bụi giày, sau đó là một gương mặt tươi cười xu nịnh:

- Đại tiểu thư, là ai chọc cô thế? Sao lại có người cả gan thế chứ?

Trương Phù Bảo mặc chiếc áo bào màu xanh, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong suốt, mái tóc đen dài xõa lên vai, vô cùng động lòng người, thân hình cao ráo, lại gầy như cành liễu. Cơ thể cao gầy yếu đó được phủ lên bởi chiếc áo bào to lớn, giống như cây tre thon dài, đầy khí chất thoát tục.

Nàng hừ một tiếng, hỏi lại:

- Tử Phong, ngươi nói là thật chứ?

Tử Phong là tiểu đồ đệ của quán chủ Phiếu Miểu, đồng thời cũng là bạn chơi từ nhỏ của Trương Phù Bảo. Trên Long Hổ Sơn có 91 tòa đạo cung, 81 tòa đạo quan, 50 đạo viện, 24 điện, 36 viện. Phiếu Miểu Quan rất gần Thiên Sư phủ, hai nhà qua lại cũng rất thân thiết với nhau.

- Đương nhiên rồi, sao ta dám lừa cô chứ? Nghe nói thế tử Ninh Vương chạy trốn tới đây. Cẩm Y Vệ của triều đình, thám báo của Đông Tây Nội xưởng sớm đã bố trí ở đây rồi. Hoàng thượng tới Nam Xương. Sư phụ của ta mấy hôm trước cũng bị vây khốn ở thành Nam Xương. Tổng binh Hồ Quảng Lý Sâm tướng quânsau khi công hạ Nam Xương thì mới thoát ra được. Ông ấy tận mắt thấy đại quân của triều đình dưới sự thống lĩnh của Uy Quốc công đang xuất phát.

Trương Phù Bảo trợn tròn hai mắt đảo đảo, nói:

- Được rồi, ta biết rồi. Ngươi ra ngoài đi, ta sẽ bói thêm quẻ nữa.

Tiểu đạo sĩ Tử Phong nghe thấy thế, liền chạy đi nhặt mai rùa về, dùng tay áo lau sạch đi, cẩn thận đặt lên bàn, lúc này mới rón ra rón rén đi ra ngoài.

Trương Phù Bảo liếc mắt nhìn y một cái, đi tới ghế thái sư, ngồi khoanh chân phía trên, nâng cằm lên nhớ tới tâm sự:

- Dáng xuân lả lướt thời chinh chiến! Dáng xuân lả lướt thời chinh chiến!

Trương Phù Bảo lẩm bẩm mấy lần: Một câu này không chứng thực trên người Dương sao chổi chứ? Chiếc chổi này quét từ bắc tới nam, từ đông sang tây, chính là không quét về phía Giang Tây, còn cho rằng ban đầu chỉ là hiểu lầm, cả đời này không gặp hắn nữa, nhưng ai ngờ ….

Trương Phù Bảo cực kỳ thất bại mắng thầm thế tử Ninh Vương: “Tên ngu ngốc này chạy đâu không chạy lại chạy tới Long Hổ Sơn làm cái gì chứ? Ngươi là khâm phạm có biết không? Còn cho rằng là tới dâng hương sao? Binh đao … trời ơi! Bốn câu này của lão đa khốn kiếp đó đã trúng hai phần rồi!

Nàng bật cười ha hả:

- May mà bây giờ là đầu đông, mình có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không ứng với câu “Dáng xuân lả lướt” kia. Nhưng … hắn ta chạy tới đây không tìm thấy thế tử Ninh Vương sẽ ở luôn tới mùa xuân đấy chứ? Tam Thanh lão tổ tại thượng, phù hộ cho đệ tử Trương Phù Bảo thiên tài kiệt xuất nhất, tư chất nhất, có thiên chất nhất của các ngài nha!

Nàng sờ vào cuốn Ngọc Điệp chân kinh bất ly thân luôn được giấu trong ngực kia, thầm hạ quyết tâm: Sẽ không đâu, nếu tổ sư gia phù hộ cho ta phát hiện ra cuốn tu tiên bí tịch [Ngộ chân quyết] này của thượng cổ chân nhân đệ lại trong Thạch Huyệt động phủ, chứng minh ta và Tam Thanh có duyên, ta và Tiên đạo có duyên.

Ta không muốn làm thiếp người ta, ta không muốn làm vợ người ta. Cho dù là ta vốn có chút nhân duyên phàm trần, cũng nên sớm kết thúc rồi mới đúng. Ta muốn vứt bỏ phàm trần, cẩn thận tu trì, với ngộ tính của mình, nhất định có thể đắc đạo thành tiên.

- Mai rùa bói không chính xác, ta dùng tiền đồng xem, thành thân sao tốt bằng thành tiên? Ta và Dương Đại sao chổi nhất định vô duyên!

Nghĩ tới đây, nàng nhảy dựng lên, lấy mấy đồng tiền đồng sáng loáng trong túi ra, ném lên bàn.

- Leng keng ….

Ba đồng tiền cổ quay tròn trên bàn, Trương Phù Bảo trợn trừng mắt lên nhìn, quơ quơ bàn tay, luôn miệng nói:

- Thành tiên! Thành tiên! Thành tiên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play