Việc lập bài thị uy tuyệt đối không phải là vì chủ tướng muốn khoe khoang, mà là một chiến thuật công tâm. Khi một tướng lĩnh cực kỳ có lòng tin suất lĩnh thiên quân vạn mã, hao phí hết tâm cơ, thật không dễ dàng gì mới đánh hạ được mục tiêu mà y muốn đoạt được, đang dương dương tự đắc, đột nhiên lại nhìn thấy hàng chữ như vậy, biết được từ đầu đến cuối đều lọt vào kế hoạch của người ta, sự đã kích tâm lý mạnh mẽ như vậy đủ để diệt sạch hết ý chí chiến đấu của y, đả kích lòng tin của y.

Khi Lý Phúc Đạt làm việc thường hay dựa thế dùng kế, lợi dụng người khác, không ngờ trận chiến quan trọng nhất bản thân lại bị tính kế trong đó. Thất vọng, phẫn nộ, bi thương khiến trong lòng Giáo chủ Di Lặc giáo luôn bình tĩnh nhạy bén chỉ có lửa giận bừng lên vô tận, ông ta cắn răng hét lớn một tiếng: -Dương Lăng. Đột nhiên xoay ngoắt người đi.

Đám người Giang Nam Nhạn, Vưu Thanh Vũ sắc mặt thảm bại đưa mắt nhìn nhau, vội vàng đuổi theo. Lúc này, Lưu Đại bổng chùy và Lạc Đô ti dẫn những quan binh còn lại lùi lên đỉnh núi hiểm trở dựa vào vách núi kia. Tín ngưỡng tôn giáo cuồng nhiệt của giáo đồ Di Lặc sinh ra lực sát thương cực lớn, cho dù bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của ba ngàn Thiết vệ mà Dương Lăng để lại ở hành dinh, nhưng cách đánh thà rằng một đao đổi một đao, một thương đổi một thương vẫn gây ra tổn thất nghiêm trọng cho quan binh của Lưu Đại bổng chùy và Lạc Đô ti.

Bây giờ, bốn ngàn người thủ vệ trong hành dinh chỉ còn lại chưa đến phân nửa, hơn nữa phần lớn đều thụ thương trên người. Nơi này núi cao hiểm trở trơ trọi, do nham thạch màu đen tạo thành, chỉ có một ít cỏ dại sinh trưởng trong khe núi sống được, có điều thế núi cực dốc, muốn trèo lên phải dùng cả tay lẫn chân, cho nên tuy rằng phía trên không có đá tảng có thể ném xuống, nhưng chỉ cần ở trên đó thì muốn phòng thủ dễ như trở bàn tay.

Dưới xương sườn, đầu vai, bắp đùi của Lưu Đại bổng chùy đều bị thương, gã cố gắng trèo lên một tảng đá nhô ra ngoài, thở dốc hồng hộc nhìn lại dưới chân núi. Cả quân doanh dưới núi giống như một tinh hà rực rỡ, nơi nơi đều là ánh lửa di chuyển, đó chính là Hương quân đang vung đuốc tìm kiếm quan binh xung quanh.

Lưu Đại bổng chùy nhìn trong chốc lát, đột nhiên chỉ về phía xa bật cười to ha ha, trên người Vương Đô ti bị vài vết thương nhẹ, một ngón út bị đao chém đứt đến tận gốc, ông ta cố nén đau đớn trèo lên, vừa nghe thấy Đại bổng chùy cười to, lấy làm ngạc nhiên nói: -Lưu Tướng quân, vì sao bật cười?

-Vương đại nhân, ngài xem, ngài mau xem, Quốc Công gia trở về rồi, ba lộ đại quân cắt đứt mọi đường lui, Lý Phúc Đạt xong đời rồi, Di Lặc giáo xong đời rồi! Ta lập công rồi, ngài lập công rồi! Hương quân Di Lặc đều phải cút về nhà bà ngoại rồi, ha ha ha

Vương Đô ti quay ngoắt đầu lại nhìn, chỉ thấy dòng nước lũ do ngọn đuốc tạo thành xuất phát từ ba hướng trùng trùng điệp điệp tiến về hướng đại doanh dịch trạm Tỉnh Kính, trên những ngọn núi giữa ba con đường cũng lốm đốm lửa, hiển nhiên trên đó cũng đã sắp xếp người canh giữ, nhìn tư thế kia chính là muốn bao vây đại doanh dịch trạm Tỉnh Kính giống như một cái thùng sắt vậy, không cho bất cứ ai chạy thoát.

Hương quân Di Lặc chưa từng nhìn thấy thế giới to lớn, nhưng thấy Giáo chủ Di Lặc khoác lác thần thông quảng đại, không gì không thể gặp phải thảm bại này, bị Dương Lăng gậy ông đập lưng ông, bao vây trùng trùng, thần thoại của ông ta không ngờ lại bị phá vỡ, Hương quân Di Lặc tuy khí thế sa sút, nhưng hoàn toàn không hoảng loạn, dưới hiệu lệnh của chúng Hương chủ, Đàn chủ, Pháp sư, bọn họ nhanh chóng tập kết, trận hình vẫn nghiêm chỉ như cũ, tiến lùi vẫn có quy củ như trước.

Dương Lăng tự lĩnh ba ngàn Trung quân, bao vây cửa ra chủ yếu của dịch trạm Tỉnh Kính chặt như nêm cối. Đội quân này do Thủ quân của dịch trạm Tỉnh Kính và binh lính được điều đến từ Chân Định, Bảo Định để tiêu diệt Bạch Y Quân tạo thành, hai cánh quân trái phải đều có hai vạn người, lần lượt được tạo thành do binh lính đến từ Đảo Mã, Tử Kinh, Bình Hình Quan và Liêu Châu.

Do hiện tại không thể xác định được Thái Nguyên Trung Vệ có phải còn có giáo đồ Di Lặc hay không, Dương Lăng hạ lệnh nhanh chóng bao vây Thái Nguyên Tả Vệ, Trung Vệ, sau khi ra lệnh tất cả binh lính bỏ vũ khí xuống, thì bao vây bọn họ tay không vũ khí vào trong khe núi sâu trước Thanh Thiên Câu, do Thủ quân Thanh Thiên Câu và năm ngàn binh tốt do hắn phái ra canh giữ nghiêm ngặt, không điều đến để vây công.

Còn về kỵ binh của Hồng nương tử, nghe nói khi đại quân triều đình nội đấu thì thừa cơ chém giết thoát vòng vây, chạy thẳng về phương bắc, trước mắt vẫn chưa rõ hướng đi. Đối với các lộ tướng lĩnh mà nói, năm ngàn Bạch Y Quân không còn căn cứ hiển nhiên là không lợi hại bằng dư nghiệt Bạch Liên mấy trăm năm qua luôn muốn lật đổ chính quyền để bản thân lên thay, do đó Dương Lăng quyết định thật nhanh, không giằng co với Bạch Y Quân, chuyển sang tập trung binh mã truy kích Hương quân Di Lặc đang vây công dịch trạm Tỉnh Kính cũng không có gì đáng trách.

Đại quân Dương Lăng dừng lại, có đôi khi khí thế cũng cần có nhân số bồi đắp lên, đại quân ba ngàn người xếp thành từng trận vuông nghiêm túc chỉnh tề, y giáp rực rỡ, đao thương san sát, đông nghìn nghịt đứng thẳng ở đó giống như một bức tường đồng vách sát, khí thế Hương quân Di lặc dần dần bị áp chế, tiếng thét gào cuồng nhiệt dần dần lắng xuống.

Hai lộ đại quân khác cũng đã tới, rất nhanh đã hình thành trận hình đột kích bao vây hoàn mỹ, mà Hương quân Di Lặc lúc này mới phát hiện, những công sự và khí cụ phòng ngự đơn giản trong quân doanh này đã bị bọn họ phá nát không còn gì khi tấn công Thủ quân, bọn họ căn bản không thể chống lại đội quân này dù là về nhân số, trang bị hay là kinh nghiệm chiến trận đều hơn xa đội quân chính quy của bọn họ.

Đúng lúc này, Lý Phúc Đạt dẫn theo mấy người Giang Nam Nhạn, Vưu Thanh Vũ tung người phi thân ra khỏi hành dinh Khâm sai, Lý Phúc Đạt cầm theo một chiếc đầu người máu me đầm đìa cất cao giọng hét: -Chúng ta thành công rồi, đầu của Hoàng đế Đại Minh ở đây, bây giờ lập tức xông ra.

Hơi thở của ông ta kéo dài, thanh âm xa xăm, tuy ở trong thiên quân vạn mã lại có thể vang cực xa, các tín đồ Hương quân Di Lặc nghe rất rõ ràng, ai ai cũng tinh thần phấn chấn, tiếng hoan hô vang lên như sóng thần.

Trong quân Dương Lăng lại không chút xôn xao nào, chỉ nghe thấy mấy trăm tráng sĩ đồng thanh hét to: -Yến tiệc tân hôn của Hoàng thượng đang ở Báo phòng đợi đầu của các ngươi tới chúc mừng, giết!

Mấy trăm tráng sĩ cùng hét to, một tiếng "giết" như phá núi sụp mây hét vang từ trong chiến trận, lập tức đè lại thanh âm của Lý Phúc Đạt và tiếng hoan hô của Hương quân Di Lặc. Sau đó, tướng sĩ ba quân đồng thanh hô "giết", tiếng "giết" này giống như tiếng sấm đầu tiên của mùa xuân nổ vang trên cánh đồng hoang vu, khí thế thật khiến người ta sợ hãi.

Lý Phúc Đạt không dám nói nhiều, vội quát:

-Xông ra!

Vưu Thanh Vũ lập tức hưởng ứng, y vung trường thương, hét lớn một tiếng, dẫn theo chúng giáo đồ Di Lặc lao tới phương trận của Dương Lăng. Vốn dĩ ở trong vòng vây của người ta đành phải yếu thế, y há dám đấu võ mồm với đối phương biện luận xem Chính Đức Hoàng đế sống chết thật giả chứ? Hiện giờ chỉ có thừa dịp các tín đồ nửa tin nửa ngờ, sĩ khí chưa tan mà lập tức gia nhập chiến đấu.

Quân Minh của đối phương vừa mới tới, vẫn chỉ là phương trận bình thường, chứ chưa hình thành trận tròn thích hợp phòng ngự, cũng không hình thành trận hình nón thích hợp tấn công, đây chính là một cơ hội tốt nhanh chóng xông ra tạo ra một lỗ hổng.

"Vù", một loạt âm thanh khiến người kinh hãi, vô số tiêu thương như cuồng phong quét ngang gần một ngàn binh lính Hương quân Di Lặc xông ra, trên giáo trường bằng phẳng phảng phất như đột nhiên trồi lên một khu rừng, từng cây từng cây lao thế lớn lực mạnh đủ để bắn xuyên tuấn mã, ghim chết toàn bộ bọn họ trên mặt đất, vô số thi thể nằm dài dưới rừng thương, co giật cái cuối cùng trong vũng máu.

Trong tình huống nhân số, trang bị chiếm ưu thế tuyệt đối, thì cần gì so đo trận thế gì chứ? Huống chi chính giữa phương trận yếu đuối, bốn phía lại hùng hậu, thích hợp cho bộ binh hai trận quyết chiến chính diện. Bóng dáng Vưu Thanh Vũ đã không còn nhìn thấy được nữa, trong màn mưa thương bắn ra dày đặc đáng sợ này thì mạng của y cũng không quý giá hơn người khác, một thanh lao ngắn thô to như trứng gà đâm xuyên qua mắt phải của y, xung lực cực lớn ghim chặt y ngửa mặt trên đất, ngay sau đó trên bụng lại bị đâm một thương, y còn chưa kịp giãy dụa thì đã ô hô đi đời rồi.

Đả kích đáng sợ như vậy, giết chóc không chút lưu tình nào khiến quỷ thần nhìn thấy cũng phải khiếp sợ, huống hồ là một đám phàm phu tục tử luôn mong ngóng thành tiên, trên mặt trận lập tức lâm vào một mảng yên tĩnh giống như chết.

"Rầm! Rầm! Rầm!", đó là tiếng bước chân quân Minh di chuyển về phía trước mặt trận, cả người Giang Nam Nhạn run rẩy, đột nhiên rung lợi tiễn trong tay, hét lớn một tiếng lại dẫn theo người xông ra ngoài: -Giết đi! Xông ra! Bạch Liên gầy dựng, Nguyên Tông khai sáng, Vô Sinh Lão mẫu, pháp lực vô biên!

Vô số giáo đồ Di Lặc đồng thanh ngâm nga theo Đại Pháp sư xông lên phía trước.

Lý Phúc Đạt rất bi phẫn, bi phẫn vô cùng:

-Hồng nương tử bán rẻ ông ta! Hồng nương tử quá hèn hạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play