-Chim trong lồng mà trốn thoát dễ dàng như vậy, ta thân làm chủ soái không thể tránh khỏi tội, chỉ cần vừa nghe báo động thì chắc chắn không hề nghĩ ngợi lập tức khởi binh truy kích các nàng. Khi các lộ binh mã nghe điều lệnh của ta chạy đến vây các nàng, đội Dân đoàn đã "tán loạn" kia, thậm chí bao gồm cả quan binh Thái Nguyên Vệ sẽ như từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở hành dinh Khâm sai, mũi kiếm chĩa thẳng vào "Thiên tử".
Thôi Oanh Nhi hiểu ý nói: -Điệu hổ ly sơn?
Ánh mắt Dương Lăng lấp lóe, khẽ gật đầu nói: -Không sai, ông ta muốn không tốn một binh một tốt nào dùng con hổ cái là nàng làm mồi nhử để câu con hổ đực là ta rời khỏi núi. Đáng tiếcngười tính không bằng trời tính, ông ta tuyệt đối không ngờ hai chúng ta lại câu kết với nhau, ông ta muốn điệu hổ ly sơn, ta đang muốn dụ hổ vào chuồng.
Thôi Oanh Nhi đỏ bừng cả mặt, sẵng giọng nói: -Cái gì mà câu kết với nhau, nói khó nghe như vậy chứ.
Dương Lăng cười ha ha nói: -Sai rồi sai rồi, không phải là câu kết, mà là chúng ta phu thê đồng lòng, đánh đâu thắng đó, nam chinh bắc chiến, thành tựu khắp nơi.
Thôi Oanh Nhi hé miệng cười, thân thiết hỏi: -Huynh có kế sách ứng phó rồi?
Dương Lăng gật đầu nói:
-Yên tâm đi, các lộ tướng lĩnh được điều đến vây khốn các nàng, ta đã điều tra tỉ mỉ rồi, ngoài trừ Sơn Tây Thái Nguyên Vệ binh và Dân đoàn ra, những tướng lĩnh khác chưa bao giờ xuất hiện cùng ông ta, lý lịch tướng lĩnh Thăng Thiên cũng đã điều tra rõ ràng rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì.
-Sơ hở duy nhất của ông ta chính là độc chưởng độc môn vốn dĩ không nên trở thành sơ hở kia, cho dù ông ta làm thế nào cũng làm sao ngờ được tin tức này lại bị ta biết được chứ? Chúng ta có chuẩn bị đấu với không chuẩn bị, ngày mai một khi Lý Phúc Đạt đâm đầu vào, thì đừng mong có thể chạy thoát! Ông ta muốn lợi dụng các nàng dẫn chúng ta đi, bây giờ ta lại muốn lợi dụng binh biến của bọn họ yểm hộ các nàng.
-Ta vốn định điều động một đội binh mã, ngụy tạo là các nàng phá vây, bây giờcó thể lợi dụng cơ hội này được rồi, tạo thanh thế thật lớn để các nàng xuất quan một cách hợp tình hợp lý, thuận theo tình thế. Mặc dù Tam hùng quan ngoại bây giờ căn bản không đếm xỉa việc nội bộ của Đại Minh, nhưng nàng một mình trà trộn vào bầy sói nơi biên cương xa xôi, thực sự quá nguy hiểm, cho nên phải tận sức làm đến không có sơ hở mới được.
-Hửm? Lại ngồi lên trung bình tấn khi nào vậy? Dương Lăng nói được một nửa thì phát giác cái bụng nhỏ của Thôi Oanh Nhi cứng rắn như sắt, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào nàng lại ngồi trung bình tấn trong lòng mình rồi.
Thôi Oanh Nhi chưa từng ngồi cùng một chỗ nói chuyện với người ta một cách thân mật như vậy, bị người ta ôm vào lòng như vậy cảm thấy bản thân mình giống như một tiểu hài tử chưa lớn, làm cả người nàng không được tự nhiên, cho nên chỉ cần Dương Lăng không chú ý, nàng liền ngồi trung bình tấn, vờ như ngồi trong lòng.
Dương Lăng hừ một tiếng, hai tay nhấn vào eo của nàng, để nàng thành thật mà ngồi xuống, mãn nguyện mà kẹp lấy bờ mông tròn trịa đẫy đà của nàng, cười nói: -Công phu eo của nàng thật sự rất cao, lúc trước khi nàng bắt ta ở Kinh sư, kẹp lấy ta mà bước chân như bay, lúc đó ta rất buồn bực, nhìn thân hình nàng mềm mại nũng nịu như vậy sao lại có sức lực lớn như vậy chứ.
Hồng nương tử không tự nhiên mà nhúc nhích thân mình, cười khẽ nói: -Huynh là người đọc sách, đương nhiên không hiểu chuyện của người luyện võ rồi. Cái muội luyện là công phu nội gia, cho nên sức lực cứng rắn này không được coi là lớn đâu. Tứ thúc muội khi còn trẻ, sức eo là cứng nhất đó, hai cánh tay thúc ấy vác ba người vẫn có thể đi trăm bước, sức eo luyện được kết hợp với một chưởng đánh ra như sấm, cho nên hiệu của thúc ấy là Chân Kim Cương, rất có danh tiếng trong giới lục lâm phía bắc.
Dương Lăng nhớ lại trong một quyển truyện ký về một trong Thập hổ Thiếu Lâm Thiết Kiều Tam có nhắc tới y có một công phu như vậy, không ngờ lão già Chân Dương Qua kia cũng có công phu như vậy. Dương Lăng tỏ vẻ may mắn nói: -May mà cha muội cho nàng luyện công phu nội gia, nếu lúc đó luyện công với Chân Kim Cương thì đã bị hủy toàn bộ rồi?
-Ách? Hủy cái gì? Thôi Oanh Nhi khó hiểu ngẩng đầu, mái tóc đen che đi đôi mắt đẹp, sóng mắt liễm diễm, ngồi trong lòng nam nhân mình thương, hương vị nữ nhân tự nhiên bộc lộ hoàn toàn.
Dương Lăng cười khẽ nói: -Luyện công với tứ thúc nàng sao? Luyện được có ngực mông gầy, cánh tay thô, bắp đùi giống như hai cái thùng, làm sao có được Oanh Nhi đáng yêu như bây giờ?
Thôi Oanh Nhi "phụt" cười, vỗ hắn một cái, sẵng giọng: -Huynh đó, luôn không đứng đắn mà.
Nàng thở dài sâu kín một tiếng, nói: -Công phu của cha muội cao minh, muội đương nhiên luyện võ của cha rồi. Nếu võ công của tứ thúc cao minh hơn, vậy thì muội nhất định sẽ bái thúc ấy làm thầy. Huynh luyện công phu mà còn muốn thân hình đẹp hay sao, đạt quan quý nhân luyện công phu chỉ để thân thể khỏe mạnh, bọn muội luyện công phu là vì mạng sống, công phu càng mạnh thì càng có cơ hội sống sót, bọn muội chỉ nghĩ như vậy.
Dương Lăng tràn ngập cảm xúc, bất giác khẽ ôm lấy đầu vai nàng, không nói gì nữa. Thôi Oanh Nhi cảm nhận được nhiệt tình của hắn, cũng thả lỏng thân thể, mềm nhũn ngả ra sau dựa vào lòng hắn, hưởng thụ sự ôn tồn này, trái tim hai người lập tức xích lại gần nhau nhiều hơn, không nói thích, không nói yêu, hóa ra cứ ôm nhau như thế này cũng khiến người ta cảm động.
Trái tim Hồng nương tử chưa bao giờ trải qua cảm giác kỳ diệu như vậy, trái tim giống như con bướm vừa phá kén bay ra vậy, thật cẩn thận cảm nhận thế giới mới mẻ chưa từng được nhìn thấy, cảm nhận gió mát, hoa thơm, tung bay
Về phương diện tình yêu, nam nhân hơi tục, nữ nhân thích cảm giác lãng mạn, còn nam nhân lại yêu thích thân thể ướt át. Thôi Oanh Nhi đang đắm chìm trong biển tình, Dương Lăng đột nhiên dán sát vào lỗ tai nàng, nhỏ nhẹ vụng trộm nói: -Oanh Nhi.
-Hửm?
-Cho dù thế nào thì công phu eo của nàng cũng coi như là hạng nhất, vậyngồi xổm nhất định là vừa nhanh vừa vững rồi?
-Ừm??
Dương Lăng dán sát vào tai nàng thì thào nói, Hồng nương tử nghe được đầu tiên là "xì" cười một tiếng, lập tức xoay người ôm chặt lấy cổ hắn, chôn mặt trong lồng ngực hắn, không thuận theo mà xoay chuyển thân hình mềm mại: -Không nghe không nghe không nghe, huynh xấu hổ lắm nha, chuyện như vậy mà huynh cũng nghĩ ra được, người ta mới không
Lưng của nàng đột nhiên căng thẳng cong lại, nơm nớp lo sợ nói: -Làmlàm sao vậy?
Nhưng nào ngờ Dương Lăng lại dùng sức vỗ, cười nói:
-Xem nàng bị hù kìa. Hôm nay ta phải xử lý rất nhiều chuyện, ta tha cho nàng trước đó.
Thôi Oanh Nhi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có chút mất mát, nữ nhân thích nhất là khẩu thị tâm phi, nam nhân cũng không bì kịp.
-Oanh Nhi, nàng lập tức hồi sơn đi. Đêm nay đừng tỏ vẻ gì, cứ nhận lấy lương thực ông ta đưa tới trước, ta lập tức sắp xếp điều động quân đội, chuẩn bị ứng biến cho tốt. Ngày mai đưa kế hoạch chi tiết cho nàng. Còn chuyện làm sao lợi dụng Lý Phúc Đạt để xuất quan thì đêm nay ta sẽ suy nghĩ thật tốt, ngày mai nói luôn cho nàng nghe.
-Ừ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT