"Thiếp thân......" Hoa Ngọc Niệm trăm miệng cũng không thể bào chữa, gia đinh đứng một bên cũng cúi thấp đầu.
"Phụ thân, vốn là nữ nhi có thể tốt lành xuất giá, nhưng người hãy nhìn nữ nhi bây giờ một chút, từ khi bị nhốt vào phòng chứa củi, nữ nhi không hề được ăn một hạt cơm nào, dù gì nữ nhi cũng là công chúa do hoàng thượng ngự phong......" Trong đầu cô chợt hiện lên cảnh lúc mới xuyên qua, thật sự khóc không thành tiếng.
"Độc phụ ngươi, đây chính là cái ‘yên tâm’ ngươi bảo ta sao?" Bùi tướng gần như giận đến mức dựng râu trợn mắt, lớn tiếng chất vấn Hoa Ngọc Niệm: "Dù ngày xưa ngươi đối xử với hai tỷ muội nó thế nào, ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này chuyện thành ra nghiêm trọng như vậy, ngươi lại còn làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, làm sao ta có thể tha thứ cho ngươi được!"
"Lão gia......" Hoa Ngọc Niệm nghe vậy sắc mặt trắng bệch, bà ta vội vàng quỳ xuống đất bò đến trước mặt Bùi tướng, nắm chặt ống tay áo của ông khóc lóc kể lể: "Lão gia, là Ngọc Niệm sai rồi, van cầu lão gia, Ngọc Niệm không dám nữa!"
"Đồ vô dụng nhà ngươi!" Bùi tướng hung hăng vung tay một cái, nén giận trầm giọng nói: "Người ngươi nên cầu xin không phải là ta, mà là Sắt Nhi Nhiên Nhi, nhìn thử xem vài năm nay ngươi đã làm chuyện tốt gì?" Ông chỉ vào dấu năm ngón tay trên mặt Bùi Nhiên. "Coi như chúng có sau, nhưng chúng vẫn là cốt nhục của Bùi Vĩnh Ngôn ta, các ngươi coi thường chúng, chẳng lẽ không phải là bôi nhọ lên danh dự tướng phủ sao!"
Hoa Ngọc Niệm há miệng, nước mắt vẫn chảy, rốt cuộc ý thức được mình hoàn toàn sai rồi.
"Cầu xin lão gia tạm tha thứ cho phu nhân lần này, phu nhân đã hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao!" Phương tẩu vội vội vàng vàng quỳ xuống, thấp thỏm cầu cạnh.
Vốn là tẩu ta không nói lời nào cũng may, vừa nói, Bùi tướng liền giận dễ sợ: "Đều là do độc phụ ngươi, ta niệm tình chủ tớ giữa hai ngươi nên mới mặc cho ngươi đi theo hầu Ngọc Niệm nhiều năm như vậy, nhưng ngươi xem ngươi đi, việc hỏng nhiều hơn việc thành, người đâu, ném ra ngoài cho ta, trọn đời không được bước vào tướng phủ một bước!"
"Lão gia......" Phương tẩu trợn mắt há hốc mồm, thực không ngờ chuyện lại liên lụy đến bản thân. "Phu nhân, người giúp ta cầu xin......."
Hoa Ngọc Niệm khổ sở nhìn tẩu ta một cái, nhanh chóng quay đầu đi.
Hiện tại bà chính là Nê Bồ Tát* qua sông còn khó giữ thân, sao có thể lo cho người khác.
(*Có thể hiểu theo hai nghĩa. Nghĩa đầu tiên, nê là bùn, bùn gặp nước sẽ nhão nhoét. Nghĩa thứ hai có liên quan tới điển tích một vu sư vì tiết lộ thiên cơ mà bị phạt, trên mặt mọc lên mụn độc, sau đó phải chết. Ở đây hiểu theo nghĩa đầu tiên.)
"Còn có đám các ngươi, chủ tử làm sai, các ngươi cũng không biết đường khuyên nhủ, hôm nay tất cả những ai có mặt ở đây nhận hai mươi trượng, trừ một tháng tiền công!"
Bùi tướng ra lệnh một tiếng, lập tức có người kéo mọi người đi xuống. Bùi Sắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn một màn này, Bùi Nhiên đứng cạnh thì khẩn trương tới mức run lẩy bẩy.
"Không sao, tỷ tỷ, đã qua rồi!"
Bùi Sắt tiến lên vỗ nhẹ Bùi Nhiên để an ủi, lúc này Bùi tướng lại nhìn về phía cô, cái nhìn này có chứa tìm tòi nghiên cứu cùng sắc bén khiến Bùi Sắt hơi sững sờ, nhưng hiển nhiên, cô cũng không cúi đầu trốn tránh mà là thẳng người đọ mắt với Bùi tướng.
Bùi tướng hơi sững sờ, trong mắt thoáng vẻ tính toán, ngay sau đó nói với Bùi Sắt: "Sắt Nhi, con nói đi, con muốn xử phạt di nương như thế nào?"
Trong lòng Bùi Sắt trầm xuống, nháy mắt lập tức hiểu rõ, Bùi tướng đang thử dò xét cô.
Lộ liễu quá mức ngược lại không tốt, như hành động lửa cháy thêm dầu của cô vừa rồi, người quanh năm đứng trên triều đình giống như Bùi tướng chỉ sợ liếc mắt một cái đã đoán được cô chính là kẻ giở trò bên trong.
Cô cũng không biết chủ nhân thân thể này khi gặp phải chuyện như vậy sẽ phản ứng thế nào, suy nghĩ một chút, cô nhìn Bùi Nhiên nói: "Tỷ tỷ, tỷ là trưởng tỷ, tỷ quyết định đi."
Bùi Nhiên hơi sững sờ, đối với vấn đề này hiển nhiên tay chân có chút luống cuống, nàng chu môi, lại nhìn thấy Bùi tướng bên chờ câu trả lời đứng cạnh, vội vàng cúi đầu nói: "Cứ do phụ thân làm chủ, dù thế nào di nương cũng là trưởng bối."
Bùi tướng nghe vậy gật đầu một cái, ánh mắt như có như không nhìn sang Bùi Sắt, ngay sau đó ra lệnh cho Hoa Ngọc Niệm đang quỳ dưới đất: "Nếu hai tỷ muội chúng đã không truy cứu, vậy lần này không cần trừng phạt quá nặng, phạt ngươi cấm túc một tháng, mặt khác lấy ra một năm nguyệt ngân* để chuẩn bị đồ cưới cho Sắt Nhi, ngươi đã nghe rõ rồi chứ?" (*tiền được chia hàng tháng cho mọi người theo vai vế)
"Dạ, dạ, đa tạ lão gia!" Mắt thấy Bùi tướng không hề phạt nặng, Hoa Ngọc Niệm cảm ơn rơi nước mắt.
"Sắt Nhi, buổi tối tới thư phòng gặp ta!"
Trong lòng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Bùi tướng đã lên tiếng dặn dò. Trong lòng Bùi Sắt suy tính, vội vàng đáp một tiếng "Dạ".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT