Edit: Tử Liên Hoa 1612

U Cầm Ca một bộ lụa trắng đứng sau lưng Lăng Họa Phiến, vẻ mặt dịu dàng trước sau như một nhiều hơn một phần khổ sở. Chỉ nghe Lăng Họa Phiến có chút mờ mịt nói: "Vì sao huynh lại ở chỗ này? Chẳng lẽ thấy một màn như vậy huynh rất vui vẻ sao?"

"Họa Nhi......"

"Đừng gọi ta!" Lăng Họa Phiến đột nhiên kêu một tiếng xoay người lại, áo bào trên người rơi hẳn xuống đất. "Có phải nhìn ta thừa hoan phía dưới người khác huynh rất vui vẻ không? Còn có, huynh muốn tới xem chuyện cười gì? Nhìn ta khuất nhục giao thân thể cho người khác như thế nào sao?"

"Họa Nhi, đừng nói......" U Cầm Ca tiến lên một bước cài lại nút áo cho nàng ta, im lặng đứng ở đó, thân thể như có chút giằng co. "Muội biết rõ ta chưa bao giờ nghĩ như vậy."

"Nhưng huynh lấy vợ......" Lăng Họa Phiến đột nhiên lao vào trong ngực hắn, khóc lóc kể lể  nói: "Đêm qua động phòng, muội đứng ở ngoài điện nhìn trăng sáng cả đêm, nhưng huynh......" Nàng ta vừa nói vừa khóc, giơ tay đánh lên người U Cầm Ca. Bùi Sắt núp ở dưới đại thụ im lặng hồi lâu, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, không muốn hai người bên đó nữa nên xoay người, ra ngoài bằng con đường cũ.

Đường trong ngự hoa viên quanh co không ngừng, mới đi chưa tới nửa khắc (mười lăm phút) cô đã bị lạc đường, cắn răng đứng ở đó hồi lâu, Bùi Sắt nghĩ có nên hô to một tiếng hay không, có lẽ có thể gọi một hai cung nhân tới dẫn đường, nhưng nghĩ thì nghĩ, rốt cuộc cô vẫn không làm như vậy. Nếu như người khác hỏi tại sao cô lại bị lạc ở chỗ này, cô phải trả lời thế nào, cũng không thể nói, mình cũng không hiểu sao lại đi tới nơi này à?

"Xem ra, ngươi không chỉ không có khuôn mặt đẹp mà đầu óc cũng đần."

Chợt một giọng nói từ sau lưng truyền tới, Bùi Sắt kinh hãi quay đầu lại, thấy U Ly đang chắp tay đứng cách đó không xa, cười như không cười nhìn cô, rõ ràng là con ngươi sâu thẳm, hiện tại nhìn lại càng khiến người ta khiếp đảm.

Mạnh mẽ áp chế sợ hãi trong lòng, Bùi Sắt nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy hai chân có chút đứng không vững, cô chọn một tảng đá ngồi xuống, ung dung nhìn về phía hắn. "Nói đi, ngươi đưa ta tới chính là vì một màn vừa rồi?"

U Ly nhìn cô ngồi xuống, trong mắt càng đậm vẻ cười như không cười. Bước chân hắn vừa động, cũng chọn vị trí bên hông cô ngồi xuống. Dáng người của hắn cao to, ngồi xuống như vậy, lập tức Bùi Sắt thấp hơn hắn nửa cái đầu, khí thế vốn là cắn răng tạo ra lập tức bị ép tới không còn một mống. Cô nổi giận ngồi đó giằng co, tròng mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm U Ly.

U Ly nhìn thấy bộ dạng này của cô, mặt than ngàn năm không đổi lại lên một nụ cười: "Phu quân đêm qua còn mây mưa với ngươi, hôm nay lại ở chung một chỗ chàng chàng thiếp thiếp với người khác, ngươi cũng không có chút ý kiến gì ư?"

"Nếu ta có, chẳng phải là đã trúng gian kế của ngươi rồi sao." Bùi Sắt cắn răng.

"Ồ? Thì ra công chúa có cốt khí như vậy!" U Ly khẽ cong môi. "Nhưng bổn vương thấy hình như U Cầm Ca rất vừa lòng với công chúa, chẳng lẽ là giả hay sao?"

"Có phải hay không, có liên quan gì tới ngươi?" Bùi Sắt tiếp tục cắn răng.

"Đương nhiên là có liên quan tới bổn vương rồi, bởi vì hôm qua bổn vương chợt phát hiện một chuyện khác!" Thám tử hồi báo, đêm qua trên tiệc cưới có một người say như chết, U Ly nghĩ nghĩ, ánh mắt nhìn Bùi Sắt càng toát vẻ khó lường. "Còn có một người cảm thấy hết sức hứng thú với công chúa, cho nên, nếu công chúa thấy Tấn vương không tốt, bổn vương sẽ chỉ định một mối hôn sự khác, thế nào?"

"Ngươi!" Bùi Sắt đột nhiên bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngây thơ bởi vì tức giận mà đỏ bừng, chỉ chốc lát sau, cô bỗng nhiên thoải mái cười rộ lên. "Vương gia, mặc dù Bùi Sắt ta đắc tội ngươi, ngươi cũng không cần cố ý gây khó khăn cho ta như vậy chứ? Vừa rồi lúc dâng trà nếu không phải tay của ngươi không thành thật, sao ta lại hắt nước trà lên người ngươi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play