Bùi Sắt cứng người nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng có một nam tử hồng y ung dung khoanh tay đứng ở đó, mắt phượng hơi híp lại, vẻ mặt thúi hoắc không giống bộ dáng mọi khi.
Thì ra là hắn ta!
Bùi Sắt thở phào nhẹ nhõm, trái tim suýt nảy khỏi lồng ngực cuối cùng cũng trở lại vị trí cũ.
"Này, hơn nửa đêm ngươi không đi ngủ còn ở trong sân làm gì, ngươi có biết như vậy sẽ dọa chết người không hả!" Nhớ tới khung cảnh vừa rồi, Bùi Sắt vuốt vuốt lồng ngực vẫn còn sợ hãi.
"Bổn vương làm chuyện gì không cần ngươi lo!" U Hi Nhiên lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt giễu cợt vòng trên người cô một vòng rồi bước tới gần cô. "Hơn nửa đêm không ngủ cũng không chỉ có mình bổn vương, còn ngươi, hơn nửa đêm, ra đây làm gì?"
Hắn dừng trước Bùi Sắt một khoảng ngắn, khuôn mặt hại nước hại dân hoàn toàn lọt vào trong tầm mắt Bùi Sắt. Theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, Bùi Sắt ngửa đầu sử dụng luôn câu nói vừa rồi của hắn: "Bản công chúa làm chuyện gì đâu cần ngươi lo!"
"Ngươi!" Nghe vậy, U Hi Nhiên giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ngươi cái gì mà ngươi, thấy ngươi là người rước dâu, bản công chúa tốt bụng nhắc nhở ngươi, hơn nửa đêm còn ra ngoài đi dạo, ngộ nhỡ có người nửa đêm đi ra ngoài bị dọa thành bệnh tim, xem ngươi bồi thường cả đời người ta thế nào!" Bùi Sắt chống nạnh nói rồi nhanh chóng xoay người, trước khi U Hi Nhiên chưa kịp đáp lời nhanh chóng bỏ trốn mất dạng.
Hừ, cho là mình là vương gia thì hay lắm à!
Vừa vào phòng, Bùi Sắt nhanh chóng bò tới trên giường, trải qua nốt nhạc đệm vừa rồi, lần này lại dễ dàng ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ cực kỳ thoải mái.
Ngày hôm sau, Bùi Sắt gần như là bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh lại.
Ngáp ngắn ngáp dài đi mở cửa, đập vào mắt chính là Bùi Nhiên vì kinh ngạc mà há to miệng, còn có U Hi Nhiên chờ đến không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
"A Sắt......" Bùi Nhiên kinh hãi hô một tiếng, theo bản năng nhìn sang U Hi Nhiên đứng bên cạnh, ngay sau đó nhanh chóng chen vào trong đóng cửa phòng.
"A Sắt, muội là nữ nhi, tại sao có thể quần áo xốc xếch xuất hiện trước mặt người khác như thế, hơn nữa người kia còn là nam nhân!" Bùi Nhiên không nhịn được thở dài nhét áo khoác vào tay cô. "Mau mặc vào, sau khi dùng xong bữa sáng sẽ phải lên đường tới kinh thành, cũng đừng để cho người ta chờ lâu quá, sẽ bị chê cười!"
Bùi Sắt cái hiểu cái không gật đầu, không nhịn được thở dài trong lòng, tục lễ ở cái thế giới cổ đại này thật là phiền toái!
Đợi tới khi ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng lại phát hiện U Hi Nhiên vẫn chưa đi, thấy cô bước ra ngoài thì trong mắt lại hiện lên vẻ khinh thường, kén chọn nhìn Bùi Sắt từ trên xuống dưới một lần: "Thích ngủ nướng nhưng lại muốn học người ta khuya khoắt không ngủ được, nữ nhân ngu ngốc!"
"Cô!"
Hắn nói xong liền đi, Bùi Sắt sau lưng giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không nhịn được lôi tổ tông tám đời nhà hắn ra mắng từ trên xuống dưới một lần.
Không khí lúc dùng bữa sáng vô cùng lúng túng, quan viên kia bị kẹp trong chiến hỏa của Bùi Sắt và U Hi Nhiên thì căng thẳng, suốt bữa ăn đều là nơm nớp lo sợ, mãi tới khi đoàn người Bùi Sắt lên đường thì ông ta mới thở hắt ra nhẹ nhõm.
"A Sắt, từ nơi này đến kinh thành phải mất bao lâu?"
Vừa lên xe không được bao lâu, Bùi Sắt và Bùi Nhiên đã bắt đầu buồn ngủ, hai người trò chuyện câu có câu không, nghe được câu hỏi này, Bùi Sắt suy nghĩ một chút, vấn đề này, ngược lại cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Thò đầu ra, cô nhìn bóng hồng y đang cưỡi trên con ngựa cao to, hô lên: "Này, ngươi mau tới đây!"
U Hi Nhiên rõ ràng là nghe được tiếng hô của cô nhưng không thèm trả lời, thản nhiên ngẩng cao đầu cưỡi ngựa.
"Này, sao ngươi không tới đây?"
Thấy U Hi Nhiên vẫn không thèm để ý tới mình, cô tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, trong tiếng kinh hô của Bùi Nhiên, cởi giầy ném về phía người đang cưỡi ngựa nghe "bộp" một tiếng, đáy giày đáp trúng đỉnh đầu U Hi Nhiên. Bùi Sắt sợ hết hồn, không ngờ mình chỉ ném bừa mà lại trúng, mắt thấy U Hi Nhiên có khuynh hướng quay đầu lại, cô vội vàng tránh vào trong xe, giả bộ như một nàng dâu ngoan.
Chỉ chốc lát sau, màn xe đã bị người ta đẩy ra, cô còn chưa kịp lấy lòng, khuôn mặt tuấn tú của U Hi Nhiên đã xuất hiện trong tầm mắt, độc ác cười: "Bổn vương không gọi ‘này’, tên của bổn vương là U Hi Nhiên, còn nữa, mặc dù cô là tẩu tẩu tương lai của bổn vương, nhưng điều đó không có nghĩa là bổn vương đối với cô phải nói gì nghe nấy!" Hắn nói xong chợt ném vào trong xe một thứ, Bùi Sắt khó khăn tránh thoát, giọng nói của hắn truyền đếnlần nữa: "Lần sau còn tùy tiện ném giầy thế nữa, bổn vương không cần biết cô là tẩu tẩu gì đó, trực tiếp chặt hai chân của cô, còn có...... Một nữ nhân mà chân thối đến mức này, có bẽ mặt hay không!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT