Lâm Khiếu Đường lựa chọn công kích tị lôi phong, tự nhiên ý không ở trong lời, chính xác oanh kích vào tị lôi phong.

Từ lần đầu tiên Lâm Khiếu Đường hấp thu loại thiên lôi từ thượng giới trong cơ thể Duy Lạp, thân thể của hắn liền có linh hạch của kim lôi, do đó bản thân hắn cũng có thể thi triển được loại thần thông này.

Chỉ là lôi lực ẩn dấu trong cơ thể Lâm Khiếu Đường phi thường ít ỏi, tùy tiện dùng một chút liền không còn. Phải chờ hơn một ngày hoặc là điều tức một chút mới có thể khôi phục lại.

Về điểm dung lượng này tự nhiên là không đủ dùng, đây cũng là nguyên nhân cơ bản vì sao Lâm Khiếu Đường không hề dùng tới kim lôi, kỳ thực loại thần thông này vô cùng lợi hại, so với sử dụng pháp bảo còn lợi hại hơn.

Lâm Khiếu Đường đối với kim lôi cảm thấy rất hứng thú còn có một nguyên nhân nữa, đó là hắn phát hiện ra dung hồn độc hỏa và kim lôi có thể dung hợp cùng một chỗ đề cao uy lực.

Lâm Khiếu Đường tổng cộng có ba nửa linh nguyên. Phân biệt là nguyên linh, nguyên dương, độc linh. Nửa cuối cùng tự nhiên là nguyên hỏa, độc linh và nguyên hỏa có thể dung hợp cùng một chỗ, do đó phát huy ra uy lực lớn hơn nữa, nhưng từ khi có kim lôi, loại bổn nguyên vật này cũng cực lực muốn dung hòa với độc linh và nguyên hỏa.

Thế nhưng kim lôi vẫn không thể chân chín thành hình vì số lượng thực sự quá ít. Nếu là tam đại bổn nguyên vật có thể dung hợp cùng một chỗ, Lâm Khiếu Đường tin tưởng tu vi của chính mình sẽ nâng cao thêm một bước, đột phá trung kỳ đỉnh phong không phải là nói chơi, hơn nữa càng có thể làm cho nguyên hỏa triệt để tiến hóa, kim lôi cũng có chút biến đổi, độc linh càng trở thành nguyên linh, nguyên dương trở thành chủ linh, tam đại linh nguyên đại thành toàn bộ, Lâm Khiếu Đường cảm giác chính mình đột phá đế giai không quá khó khăn.

Trên thực tế, vô luận là loại pháp quyết hay bổn nguyên vật gì, một khi bị Lâm Khiếu Đường hấp thu học được, đều có thể dựa vào đấu luyện vận chuyển, dung hợp hoặc phân hóa, còn có thể kéo dài.

Lâm Khiếu Đường một mặt dùng tử kim thương chống đỡ tị lôi phong, một mặt hấp thu kim lôi lực tàn dư xung quanh một cách nhanh nhất có thể. Tới gần như vậy, có thể hấp thu được nhiều kim lôi hơn nhiều, cơ hội thực khó có được.

Lâm Khiếu Đường tự nhiên sẽ không nương tay, có thể hấp thu được bao nhiêu thì cố gắng hấp thu bấy nhiêu.

Thấy rõ bốn người đều đã động thủ, sự căm tức trong lòng Kim Phi thoáng hòa hoãn lại, bốn tu luyện giả hạ giới này cũng không phải ngu ngốc, vừa ra tay liền lựa chọn tấn công hai thần thông dưới sự khống chế của Nguyên Thủy Ma Tôn, làm cho Kim Phi có thể thu tay lại.

Nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn bên trong núi băng, trên mặt Kim Phi hiện lên tiếu y âm lãnh, chỉ cần phá hủy thân thể kia, niệm lực của Nguyên Thủy Ma Tôn liền bị đẩy trở về thượng giới.

Nếu như là ở thượng giới, cho dù là có tới một trăm cường giả hoàng giai đỉnh phong thì nàng cũng không thể làm gì được Nguyên Thủy Ma Tôn, thế nhưng đây là hạ giới, nàng chỉ cần một người giúp đỡ liền có thể đánh bại được Nguyên Thủy Ma Tôn.

Kim Phi bỗng nhiên lóe lên kim quang, một đoàn dịch thể màu vàng ngưng kết, sau đó biến thành một giọt nước màu vàng.

- Không nghĩ tới, cư nhiên muốn cho bản phi dùng tới kim tủy dịch, vặn năm cũng chỉ ngưng tụ ra được một giọt này mà thôi!

Kim Phi có chút luyến tiếc, thế nhưng cũng không thể không dùng, Nguyên Thủy Ma Tôn thông qua phương pháp niệm lực đặc thù đi tới hạ giới này, nhất thời nửa khắc sẽ không thể quay về, nói không chừng mấy ngày cũng rất có khả năng, thời gian dài như vậy trong lòng Kim Phi biết chính mình căn bản không thể chịu đựng nổi.

- Đi!

Kim Phi khẽ quát một tiếng, giọt nước màu vàng bay vụt tới núi băng, trong nháy mắt núi băng liền biến thành trạng thái trong suốt màu vàng nhạt.

Ầm…

Hầu như đồng thời, kiện pháp bảo thứ tám vỡ toan, chỉ còn lại ba kiện pháp bảo cuối cùng đau khổ chống đỡ.

Khuôn mặt Hàn Nguyệt như sáp nến, người đầy mồ hôi, khóe miệng không thể ức chế được chảy ra một dòng máu, đã đến cực hạn rồi, hơn nữa lúc này bản thể lại thượng giới cũng phải chịu ảnh hưởng nhất định.

Núi băng hóa thành màu vàng bỗng nhiên lấy mắt thường khó có thể phân biệt được rung động mãnh liệt, Nguyên Thủy Ma Tôn bị đông cứng bên trong bỗng lộ ra vẻ đau đớn khó chịu.

Trong thời gian một chén trà nhỏ đúng là không có pháp bảo nào tiếp tục vỡ tan, ma khí của Nguyên Thủy Ma Tôn vô cùng yếu ớt, thân thể đã xuất hiện vết nứt nẻ.

Tách tách…

Ầm một tiếng, thân thể trong núi băng trực tiếp bị chấn động thành thịt nát, kim dịch lại một lần nữa tụ tập, làm cho toàn bộ máu thịt bên trong hoàn toàn tan rã, biến mất không còn.

- Hoa Thanh, lần này thù luyện thể đốt người, lão tử nhớ kỹ. Sau này trên thượng giới không nên rơi vào trong tay lão tử, nếu như thực sự có một ngày như vậy, lão tử không dằn vặt ngươi thật tốt về sau sẽ không còn là Nguyên Thủy Ma Tôn nữa.

Nguyên Thủy Ma Tôn trong nháy mắt truyền lại câu nói rồi tan biến.

Nếu là người khác Kim Phi tự nhiên sẽ không thèm để ý, chỉ là vở hài kịch phát tiết mà thôi, thế nhưng là Nguyên Thủy Ma Tôn thì nàng có chút kiêng kỵ, sắc mặt không khỏi tối sầm lại. Đối với lần phủ xuống hạ giới này cảm thấy vô cùng căm tức.

Nguyên Thủy Ma Tôn tan đi, may đen vẫn phủ kín trên bầu trời tự động biến mất không còn, tất cả ma khí giống như chui vào trong lòng đất không còn tung tích.

Tị lôi phong và hắc châu cũng theo đó tiêu tán.

Kim Phi lật tay thu hồi lại kim lôi và Vu vương kỳ, khi đánh tay kim vân trên trời, Kim Phi nao nao, cảm giác kim lôi linh hạch trong kim vân tựa hồ bị suy yếu, chỉ có không đến một phần ba so với ban đầu, Kim Phi muốn tỉ mỉ tìm kiếm một phen, nhưng niệm lực thiếu, cộng thêm thụ thương không thể vận dụng quá nhiều lực lượng, cũng chỉ đành thôi, đợi trở về thượng giới khôi phục lại.

Lúc này Hàn Nguyệt có chút hối hận, bởi vì đối phó với Nguyên Thủy Ma Tôn thực sự quá tiêu hao nhiều sức lực, lại bị trọng thương, lúc này muốn đối phó với thanh niên mặc tử bào không có nắm chắc.

Kim Phi huyền phù trong hư không nhìn lỗ hổng trong đám mây, nơi này đang có hai kiện thiên nguyên thánh bảo chống giữ, ngóng nhìn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.

Lỗ hổng không gian bị kìm giữ một đoạn thời gian lại bắt đầu không ổn định, phật hoàng đao và long văn kiếm đã bắt đầu không chống đỡ được, run lên nhè nhẹ.

Trong lúc nhất thời mọi người phảng phất như không còn mục tiêu gì nữa. Đều nhìn lỗ hổng trong đám mây kia, không biết suy nghĩ cái gì.

Ra cũng không ra được, nơi đây lớn như vậy, ngoài trừ sa mạc cát trắng xóa ra, cái gì cũng không có, lúc này ngoại trờ đợi lỗ hổng không gian bạo phát tựa hồ không còn suy nghĩ gì.

Bỗng nhiên thanh âm của Kim Phi vang lên.

- Trải qua đau khổ, đám tiểu bối các ngươi vẫn còn có thể sống sót, tự nhiên có một chút cơ duyên. Lúc này cơ duyên đã xảy ra trước mắt, lỗ hổng không gian gia cũng không phải dùng để hủy diệt, chỉ là chuẩn bị sau này để phong ma mà thôi. Một khi Nguyên Thủy Ma Tộc bị giải phong ra ngoài, cũng sẽ giải phong lỗ hổng không gian, hút những Nguyên Thủy Ma Tộc không thuộc về vị diện này trở về thông đạo không gian, bọn họ đi quan liền tiến vào thượng giới, nếu như không có, thì tiêu vong trong thông đạo, một lúc nữa lỗ hổng mở ra, phải hút sáu người tiến vào trong đó mới có thể khép kín, bản phi có thể dẫn theo năm người tiến vào trong thượng giới, bất quá cũng không nắm chắc mười phần, ai có năng lực chống lại lực lượng không gian và uy lực cửu thiên nguyên lôi, liền bay tới bên người bản phi.

Lời nói này làm cho chúng tu luyện giả xôn xao, phi thăng thượng giới ai mà không muốn, không ai nghĩ tới không có tu vi đế giai cũng có thể phi thăng, trong lòng đều cảm thấy rung động không thôi.

Thế nhưng những tu luyện giả ở đây đều có tu vi không kém, chí ít đều có tuổi tác hơn hai trăm trở lên, tự nhiên không còn loại xung động lỗ mãng của các tu luyện giả cấp thấp. Nhìn mọi chuyện đều suy nghĩ cẩn thận.

Kim Phi nói rất rõ ràng, cũng không thể bảo đảm khẳng định có thể đi vào thượng giới, chỉ là một loại khả năng mà thôi. Khi tiến vào trong lỗ hổng không gian, chắc chắn sẽ phải chịu lực xé rách của không gian và cửu thiên nguyên lôi công kích, nếu như không chịu nổi, kết quả chỉ có một, trở thành vật phẩm bổ khuyết cho lỗ hổng không gian.

Một lúc lâu cũng không có người nào hành động, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ lo lắng, đại đa số đều đã động tâm, thế nhưng vừa nghĩ tới kết quả có thể chết trong đó thì lại có chút chùn chân.

- Thế nào? Không có ai nguyện ý sao?

Kim Phi nhướng mày, cục diện như vậy làm cho nàng có chút ngoài dự liệu, tu luyện giả giới này không phải người nào cũng nhát như chuột đấy chứ, hoặc là tâm cơ rất nặng, vô luận là loại nào nàng cũng không hề thích, không khỏi sinh ra một tia chán ghét đối với tu luyện giả hạ giới.

Đối với hành động của Kim Phi lúc này, Hàn Nguyệt tự nhiên hiểu rõ, so với tay không mà về không bằng cố gắng kéo thêm vài kẻ tư chất tương đối tốt gia nhập vào Bát Quái Môn, tăng thêm một chút thực lực cho tông phái.

Trên thực tế, tu luyện giả địa vị cao của thượng giới thường sẽ tới các vị diện khác lôi kéo các tu luyện giả có tiềm lực trực tiếp phi thăng tiến vào tông phái trên thượng giới, làm cho tông phái có thể tăng thêm thực lực.

Nói đơn giản một chút, toàn bộ thượng giới huy hoàng, kỳ thực là do vô số vị diện phụ thuộc chồng chất lại mà thành, tất cả những thiên tài ưu tú nhất, trân quý nhất, đứng đầu, vô luận là người hay vật, cuối cùng đều bị hấp thu tiến vào trong thượng giới, trở thành một bộ phận nơi nào đó, mà một số bộ phận đấu loại thì rơi rụng lả tả đến các vị diện phụ thuộc. Có một số vị diện phụ thuộc bị nghiền ép hấp dẫn tài nguyên tu luyện trong thời gian dài làm cho toàn bộ sức sống của vị diện đó càng dần càng sa sút. Thậm chí đã không còn tu luyện giả tồn tại, nơi đó thực sự quá mức nghèo đói, những vị diện như vậy không bao lâu sẽ vì khí bản nguyên thiếu thốn quá độ mà sụp đổ hủy diệt.

Vì khí bản nguyên so với ánh mặt giới của thế giới chúng ta giống nhau, một khi không có, thế giới sẽ hủy diệt, bởi vì đó chính là nguồn suối tất cả sinh mệnh.

Tu luyện giả ở đây kém nhất cũng có tu vi linh hồn giai, mấy đại sư giai nho nhỏ có thê quên đi cũng được, tư chất chỉnh thế coi như rất không tồi.

Linh hồn giai trên thượng giới cũng đã được coi như tu luyện giả, số lượng xác thực không ít. Nhưng tu luyện đạt tới cảnh giới này cũng không phải là việc dễ dàng, tu luyện giả từ địa vương giai càng là lực lượng trung kiên, tạo ra tác dụng trực tiếp rất lớn, hết sức quan trọng.

Cấp bậc cao thấp của tông phái bình thường đều nhìn vào tu luyện giả có tu vi cao nhất trong môn phái, tu vi càng cao thì cấp bậc của tông phái này tự nhiên càng cao, danh vọng của tông phái tự nhiên cũng cao, nhưng đây cũng không đại biểu cho nội tình và thực lực chân thực của tông phái.

Nội tình và thực lực chân thực của tông phái phải thể hiện tại lực lượng trung kiên, đố chính là số lượng tu luyện giả linh hồn giai và địa vương giai. Đặc biệt là địa vương giai càng thêm quan trọng.

Cho dù là một siêu cấp tông phái như Bát Quái Môn, hấp thu tu luyện giả địa vương giai cũng rất quan trọng.

Thượng giới bởi vì thọ nguyên rất dài, cho dù là thánh nguyên lực cực kỳ dư thừa, tốc độ tu luyện cũng không nhanh như trong tưởng tượng, ngược lại so với vị diện phụ thuộc còn chậm hơn rất nhiều.

Bình thường tu luyện đến lin hồn giai cần thời gian nghìn năm, địa vương giai thì cần một nghìn năm trăm năm đến hai nghì năm, tất nhiên đây là giá trị bình quân, nguyên nhân dẫn tới tốc độ tu luyện tại thượng giới chậm chạm chính là vì nguyên khí quá mức dư thừa gây ra, loại thuyết pháp này tựa hồ đi ngược lại với nguyên lý tu luyện bình thường, kỳ thực không phải.

Ở thượng giới, phương diện tu luyện cứng nhắc không tồn tại cái gọi là bình cảnh, bởi vì thánh nguyên khí quá mức dư thừa, cứng nhắn tiến giai phi thường dễ, cho dù là hoàng giai cũng không phải là rất khó.

Thế nhưng chỗ then chốt trong thượng giới chính là tiến giai tính mềm dẻo, cũng chính là lĩnh ngộ theo cách nói thông thường. Mỗi một giai đều gặp phải bình cảnh lĩnh ngộ bản nguyên chi đạo, chỉ có chân chính lĩnh ngộ được, tu vi cứng nhắc mới có thể đột phá, bằng không vô luận là tu luyện thế nào cũng là vô ích.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao tu luyện giả thượng giới được xưng là tu thánh giả, vì thành giả tự nhiên là người có tư tưởng cảnh giới thâm thúy, so với định nghĩa tu luyện giả có điều khác nhau.

Ở thượng giới tu luyện rất dễ, nhưng cảm ngộ lại rất khó, cảm ngộ đó là nguyên nhân đầu sỏ dẫn tới tu luyện chậm, cũng may thọ nguyên của thượng giới dài lâu, có thể làm cho tu thánh giả chậm rãi cảm ngộ bản nguyên chi đạo.

Có lúc cảm ngộ sâu vô cùng, thậm chí có thể ngắn ngủi trong mấy năm liền đề thăng hai cảnh giới liền.

Sắc mặt Kim Phi càng lúc càng lạnh lẽo, hiển nhiên không còn kiên nhẫn chờ đợi, đúng lúc này rốt cuộc có người bay tơi, phi thăng thực sự quá mức mê hoặc, chung quy có người không chịu nổi sự hấp dẫn của nó, cam nguyện mạo hiểm.

Khi thấy Cực Ám Ma Quân và Thiên Bằng Thượng Nhân đều bay tới bên người Kim Phi, các tu luyện giả đều hiện ra vẻ ngoài dự liệu, không nghĩ tới hai người luôn cao cao tại thượng lại có thể quyết định như vậy, cam nguyện trở thành một kẻ lệ thuộc.

Không ai ngây thơ tới mức cho rằng vị nữ tu thượng giới này sẽ không công dẫn theo năm người cùng phi thăng, trong đó hung hiểm không cần nói tới, coi như là thành công tiến vào thượng giới, chỉ sợ là nữ tử này cũng sẽ không để cho ba người này tự do bên ngoài mình không được lợi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bất quá trên mặt các đại tu sư lại không hiện lên vẻ quá mức ngoài dự liệu, bởi vì bọn họ đều biết, Cực Ám Ma Quân và Thiên Bằng Thượng Nhân đã sắp hết thọ nguyên rồi, cùng lắm chỉ sống thêm vài chục năm đến một trăm năm mà thôi, đối với tu luyện giả địa vương giai hậu kỳ mà nói, coi như đã là đen hết dầu rồi.

Chí ít phải đạt tới cảnh giới như tam đại cao thủ mới có thể kéo dài thêm được ba bốn trăm năm thọ nguyên, đáng tiếc bình cảnh tại hạ giới này vô cùng khó đột phá, đối với Cực Ám Ma Quân và Thiên Bằng Thượng Nhân mà nói, so với ngồi đợi không bằng liều mạng một phen.

Chỉ chốt lát, lại thêm hai gã tu luyện gia bay tới, hai người này có danh khí không phải rất lớn. Một người là nguyên lão linh hồn giai hậu kỳ một môn phái tại Nam Xuyên Giới, người còn lại là tu luyện giả địa vương giai sơ kỳ Đại Hạ quốc.

Thượng Quan Dao vẫn bên cạnh Cửu Đỉnh Công, bỗng nhiên lắc mình bay tới trước mặt Lâm Khiếu Đường, vẻ mặt băng lãnh chỉ vào Uyển nhi nói.

- Bĩ tu, nữ nhân này là ai?

Lâm Khiếu Đường nao nao, không quá hiểu rõ vì sao nữ tử này lại hỏi mình như vậy, lãnh đạm trả lời.

- Nàng là ai thì có quan hệ gì với ngươi đây?

Trong lòng Thượng Quan Dao nhất thời đau đớn, về phần vì sao lại như vậy, chính nàng cũng không biết, nói chung rất khó chịu, ngữ khí cũng trở nên lạnh hơn.

- Bĩ tu, ta muốn cùng ngươi kết thành bầu bạn song tu, ngươi có bằng lòng hay không?

Sự nghi hoặc trong mắt Lâm Khiếu Đường càng đậm, bất quá khi nhìn thấy Cửu Đỉnh Công xa xa, trong lòng cũng có chút hiểu ra, cũng nghĩ ra một ít mánh khóe, Cửu Đỉnh Công là người ra sao? Tự nhiên là có thể nhìn ra được một ít chỗ kỳ lạ trên bản thân mình.

Lâm Khiếu Đường đối với tình huống của chính mình rất rõ ràng, nữ tu cùng song tu với chính mình sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt, nếu như thâm nhậm vào sâu loại song tu thì chỗ tốt càng nhiều hơn.

Trước đó Tân Tây Á, Tiểu Lan và Tố Tố, tương đương với quá trình song tu với Lâm Khiếu Đường, cả ba ngươi trong thời gian cực ngắn tu vi tăng lên rất kinh người, tự nhiên không thể thoát khỏi quan hệ với thể chất đặc biệt của Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường nhìn Thượng Quan Dao, tâm tình không chút gợn sóng trả lời.

- Nhận được sự ưu ái của Thượng Quan đạo hữu, tại hạ thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), đáng tiếc ngươi và ta không có duyên phận, thứ cho Lâm mỗ khó có thể làm theo.

Thượng Quan Dao thê lương bi ai cười, nói:

- Bĩ tu, từ lúc nào ngươi lại trở nên chính thống, nói năng nho nhã như vậy, bản quận chúa nghe thực không quen!

Lâm Khiếu Đường thản nhiên cười, không nói tiếp.

Ánh sáng lạnh trong mắt Thượng Quan Dao bỗng nhiên lóe lên, nhìn về phía Uyển nhi mang theo một tia tàn nhẫn.

- Bĩ tu, chỉ cần ngươi nguyện ý kết làm bầu bạn song tu với ta, tất cả tài nguyên tu luyện của Đại Hạ quốc, cho dù ngươi lựa chọn thế nào đi nữa, người nào ngăn cản giết người đó, bản quân chúa sẽ toàn lực phụ trợ ngươi thành tựu phi thăng đại đạo!

Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói.

- Theo như lời Thượng Quan đạo hữu, Lâm mỗ nếu như thiếu ngươi, lẽ nào không thể thành tựu đại đạo hay sao?

Thượng Quan Dao cắn chặt răng, lập tức nói.

- Bĩ tu, ngươi biết rõ ta không có ý này, ngươi còn nói như vậy, ta đã ăn nói khép nép với ngươi như vậy, rồi mà ngươi vẫn không thả lỏng ngữ khí được sao? Cho dù làm bộ một chút cũng được, lẽ nào ngươi không nhớ đến một chút tình nghĩa cũ sao?

"Tình cũ? Có sao?"

Lâm Khiếu Đường không quá hiểu rõ Thượng Quan Dao nói như vậy có nghĩ gì. Thượng Quan Dao hơi nhắm mắt lại nói:

- Bĩ tu, trong sào huyệt hóa long giao, ngươi đã khi dễ bản quận chúa như vậy còn chưa đủ sao?

Lâm Khiếu Đường bừng tỉnh nói:

- Thượng Quan đạo hữu, mọi chuyện phát sinh lần đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, hà tất phải để trong lòng, ngươi và ta đều không phải người phàm, chẳng lẽ còn quan tâm tới một chút lễ tiết sao? Tu luyện giả truy cầu đại đạo, không câu nệ tiểu tiết, câu nệ một ít chuyện nhỏ, nhất định sẽ không thành đại đạo.

Lửa giận trong lòng Thượng Quan Dao đang không ngừng bốc lên, mà biểu tình nhu nhược trên mặt lại càng mãnh liệt, phảng phất như sắp hóa thành nước vậy, bỗng nhiên ngưng lại nói.

- Ta không quan tâm!

Ánh mắt Lâm Khiếu Đường lạnh lùng.

- Thượng Quan đạo hữu, nếu như ngươi tiếp tục cố tình gây sự, đừng trách Lâm mỗ không lưu mặt mũi!

Thượng Quan Dao dường như hạ quyết tâm rất lớn.

- Tốt, tốt một cái không lưu mặt mũi, bĩ tu, bản quận chúa không chiếm được ngươi, người khác cũng đừng mơ chiếm được.

Vừa dứt lời, Thượng Quan Dao vung tay lên, một chiếc diểu lung thật lớn bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp nhốt Lâm Uyển Nhi bên trong.

Lâm Khiếu Đường vẫn có chút phòng bị, đối với Thượng Quan Dao hắn cũng có chút hiểu biết, thế nhưng lúc này khoảng cách lại quá gần, không nghĩ tới Thượng Quan Dao dĩ nhiên lại sử dụng tới pháp bảo bản mạng, thủ pháp so với năm đó còn lợi hại hơn không ít, trong đó càng thêm hắc ám lực.

Tử kim thủ ngăn cản cũng không có hiệu quả gì nhiều, Uyển nhi đã bị trực tiếp nhốt bên trong điểu lung.

Điểu lung này năm đó tại Tù Ma Cốc làm cho Lâm Khiếu Đường vô cùng đau đầu.

- Thượng Quan đạo hữu, nếu như ngươi thu tay lại, Lâm mỗ sẽ không tính toán với ngươi!

Thượng Quan Dao căn bản không hề để ý tới, nắm chặt tay, điểu lung bắt đầu thu nhỏ lại, lúc này Lâm Uyển Nhi bị nhốt trong đó cả kinh, lập tức thôi động phát ra chín đầu tử long hỏa diễm.

Ánh mắt Lâm Khiếu Đường ngưng tụ, tay nắm đi, một thanh tử kim trường thương thâm nhập vào bên trong điểu lung, khoảng cách cấm chế của điểu lung vẫn không thể ngăn chặn được tử kim thương.

Thương vừa với vào bên trong lập tức chống lại sự thu nhỏ của điểu lung, Thượng Quan Dao nhìn thấy không thể thu lại được điểu lung, hoặc là không làm, làm thì triệt để, toàn thân bốc lên hỏa diễm, một cầu thanh loan gần giống như phượng hoàng bay lên trời, hóa thành một đạo quang mang mỹ lệ bắn đi.

Lúc này Kim Phi đang phiêu phù trên cao, con mắt bỗng nhiên lóe lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh loan, trong lòng khẽ run lên, không nghĩ tới hạ giới này lại có được hậu duệ thần thú, nếu như có thể bắt được, so với cổ tiên di bảo không hề kém hơn bao nhiêu.

Lâm Khiếu Đường đã từng thể nhiệm qua sự lợi hại của thanh loan, lại trải qua vài chục năm tu luyện, thanh loan này so với năm đó còn hung mãng, lợi hại hơn nhiều.

Lâm Khiếu Dường nắm tay lại, một tử kim thủ thật lớn chụp bắt thanh loan, trảo long thủ được xưng là có thể bắt long (rồng), loại thanh loan nho nhỏ này tự nhiên không cần phải nói.

Thanh loan tuy là bị khống chế, thế nhưng bỗng há miệng ra, phun ra một đoàn hỏa diễm có độ ngưng tụ cực kỳ cao, hỏa diễm này hầu nhưng ngưn tụ vào một chỗ, hình thành thực thể.

Lâm Khiếu Đường kinh hãi, đoàn hỏa diễm kia ẩn chứa lực lượng độc hỏa đáng sợ, thậm chí ngay cả hắn còn cảm thấy một chút sợ hãi.

Lâm Khiếu Đường lập tức lấy ra toàn bộ tử kim thương, hình thành thương trận liều mạng chịu nội thương, cuối cùng cũng ngăn cản được.

Bỗng nhiên, trong không trung có một đạo hồ quang màu đên phóng tới, chui vào trong đoàn hỏa diễm ngưng tụ kia, tử kim thương trận nhất thời không chống đỡ được.

Phụt!

Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, hồ quang màu vàng kia bao phủ lấy đoàn hỏa diễm, thẳng tắp bắn vào trong điểu lung.

Lâm Uyển Nhi kinh hãi, dùng toàn bộ lực lượng khống chế chín đầu tử long chống lại hỏa diễm, thế nhưng một kích liền tan vỡ toàn bộ.

Đoàn hỏa diễm ngưng tụ cực cao mang theo lôi điên màu vàng trong nháy mắt xâm nhập vào trong cơ thể Lâm Uyển Nhi.

Lâm Khiếu Đường giận dữ, giận dữ ngập trời, làm cho nguyên khí của hắn lập tức bành trướng, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện vặn vẹo, trong không trung như muốn hình thành gió xoáy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play