Khiếp sợ, hoàn toàn khiếp sợ. Dung nhan kiều diễm của Tạp Tây Lỵ Á lúc này ngưng trọng lại. Cái gã ngày trước chỉ là một kẻ tầm thường mà hiện nay đã có tu vi cùng cấp bậc với chính mình, điều này làm cho đầu óc của nàng hoàn toàn biến thành một khối trống rỗng.
Nguyên bản phỏng chừng người này nhiều lắm chỉ có tu vi địa vương giai sơ kỳ, thậm chí còn không tới, nhưng mà sự đánh giá đó không chỉ là sai, hơn nữa còn cực kỳ sai.
Tạp Tây Lỵ Á mấy ngày hôm nay còn đang suy nghĩ, nếu mình gặp được người này nhất định phải giáo huấn một phen, cho dù Áp Tháo Tư Đô đại nhân ra lệnh, nếu đối phương đã là địa vương giai tu luyện giả sẽ không phát sinh xung đột, bất quá đùa giỡn một chút vẫn có thể được.
Tạp Tây Lỵ Á vừa nghĩ đến năm đó gặp gỡ người này, hai hàm răng không khỏi hận cắn một cái.
Nhưng mà giờ khắc này, Tạp Tây Lỵ Á bỗng nhiên phát hiện ý nghĩ của chính mình buồn cười đến cỡ nào, người ta không tìm đến chính mình giải hận đã phải cảm tạ trời đất rất nhiều rồi.
Thế nhưng, một người như thế nào chỉ trong một đoạn thời gian rất ngắn, tại sao lại có thể đạt đến được cảnh giới không thể tưởng tượng được như thế này? Tạp Tây Lỵ Á đúng là không thể nghĩ ra nổi.
Tạp Tây Lỵ Á không biết, khi chính mình dành thời gian để chơi đùa vui vẻ thì người ta ngập đầu trong tu luyện, khi chính mình xuất hành hoàn thành nhiệm vụ của giáo hội người ta vẫn chỉ tu luyện, khi hải thú tập kích đại lục khởi xướng chiến tranh người ta vẫn như cũ chìm trong tu luyện, hơn nữa những kinh lịch trải qua lại hoàn toàn khác nhau, mạo hiểm tính mạng, tinh thần không lùi bước và ý chí quyết tâm, đương nhiên phải có phần cơ duyên, giác ngộ gặp mạnh phải chạy, thành tựu chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Lưu lại núi xanh, còn lo gì thiếu củi đun!
Tát La Gia cũng lộ vẻ khiếp sợ, nhưng so với Tạp Tây Lỵ Á hiển nhiên là khác nhau, nàng cảm thấy rất ngoài dự liệu và cả một chút ý mừng rỡ, đây tựu cũng như là đối với một vị bằng hữu đã thất tán nhiều năm lần thứ hai gặp nhau vậy.
Trên thực tế, Lâm Khiếu Đường vẫn thu liễm toàn bộ khí nguyên như cũ, thế nhưng Tát La Gia và Tạp Tây Lỵ Á đều là tu luyện giả địa vương giai, khoảng cánh lại gần đến như vậy, tuy là không thể dò xét đối phương sâu cạn thế nào nhưng kết quả không cần nói cũng biết.
Tạp Tây Lỵ Á tất nhiên là địa vương giai sơ kỳ đỉnh phong, mà Tát La Gia đã là địa vương giai trung kỳ, nguyên thức cường đại của nhị nữ hiển nhiên không bình thường.
Đương nhiên, nếu Lâm Khiếu Đường không phát tán khí nguyên, nhị nữ nhất định không có khả năng nhận thấy được, lúc tên đại kiếm sư đẩy cửa tiến vào, chỉ làtrong nháy mắt cảm ứng được một người thần bí cố ý thả khí nguyên ra, bằng không một người còn có thể ẩn dấu được cả đại tu sư địa vương giai hậu kỳ, cho dù là địa vương giai trung kỳ cũng không thể nào phát hiện được. Lúc này Lâm Khiếu Đường tản mát ra khí nguyên chỉ trong vòng huyệt động mà thôi, bên ngoài bất luận là ai cũng không thể cảm giác được.
Trước lúc Lâm Khiếu Đường tản mát ra khí nguyên hiển nhiên đã phát hiện ra khi nguyên của Tạp Tây Lỵ Á và Tát La Gia, đối với hai vị lão bằng hữu này, Lâm Khiếu Đường không ngại gặp mặt một chút, huống hồ lần này chính mình đến đây còn có mục đích nên không muốn có bất kỳ xung đột gì với các nàng.
Bốn gã thủ vệ chật vật ngồi dưới mặt đất, vẻ mặt thấp thỏm không biết vị cao thủ thần bí ẩn núp này đột nhiên xuất hiện đối với bọn họ là phúc hay là họa, mà bốn gã quý tộc Thụy Ma quốc lại lộ thần sắc dị thường.
Trong lúc nhất thời toàn bộ không khí rất yên tĩnh, có vài phần quỷ dị.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn- Đường Lâm, hoan nghênh ngươi trở lại!
Tát La Gia là người thứ nhất đánh vỡ sự yên tĩnh cười nói, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng khác thường, vừa nghĩ đến ngày trước thân thể chính mình trước mắt người ta không một mảnh vải che thân, trong lòng có chút hoảng loạn.
- Tát La Gia tiểu thư, đã lâu không gặp!
Lâm Khiếu Đường thản nhiên cười nói.
- Lần này tới là vì đại hội đấu giá hay sao?
Tát La Gia rất tự nhiên hỏi.
- Cũng có thể xem là vậy!
Lâm Khiếu Đường vừa nói vừa bước tới lối vào bỗng nhiên quay người lại nói:
- Không biết Lâm mỗ có phù hợp điều kiện tiến vào hay không?
- Đương nhiên!
Tát La Gia cực kỳ nhanh gọn đáp lời, lập tức xoay người như muốn dẫn đường.
Khi Lâm Khiếu Đường đi qua bên người Tạp Tây Lỵ Á, thân thể nàng ta hơi có chút run lên, cuối cùng cũng không mở miệng, khi đối mặt với một vị tu luyện giả địa vương giai hậu kỳ, đúng là mọi cảm giác về ưu việt trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Tạp Tây Lỵ Á hiển nhiên bị xem nhẹ bỏ qua, mà nàng cũng không biết nên nói cái gì, chính mình và người này không hề có chút giao tình, tuy là có quen biết nhưng tựa hồ trên phương diện đôi bên đối lập, chí ít ngày trước là như vậy. Nếu như thực lực đối phương không cao thâm, chỉ sợ Tạp tây Lỵ Á đã lập tức động thủ, cho dù không có ý định giết chết cũng phải giáo huấn một chút. Thế nhưng hiện tại, Tạp Tây Lỵ Á lại chỉ có thể yên lặng đứng nhìn, cảm giác này tựa hồ như vô lực vậy.
Tạp Tây Lỵ Á cũng có một chút ý niệm chủ động, dù sao có một chút giao tình với một vị địa vương giai hậu kỳ đại tu sư, cảm giác đó cũng có thể coi như một chút thành công đi, thế nhưng lòng tự trọng cường liệt kia lại không cho đôi môi nàng được phép mở, huống chi ngày trước xung đột thật lớn, ngày hôm nay không phải dễ dàng có thể tiếp thu được, điều này cũng bắt nguồn từ tính cách cao cao tại thượng càng làm cho Tạp Tây Lỵ Á mong muốn đối phương chủ động mở miệng kêu gọi chính mình trước.
Nhưng bất quá cũng chỉ là ý niệm của riêng nàng mà thôi, cho dù thoáng gặp qua nhưng thanh niên mặc tử bào kia cũng không liếc mắt nhìn nàng một cái.
Cảm giác bị xem thường đúng thực là khó chịu đối với một người tâm cao khí ngạo như Tạp Tâp Lỵ Á, nàng vốn là thánh nữ Lai Đặc giáo có khi nào bị người khác coi thường như vậy, nhưng đối với một vị tu luyện giả địa vương giai trung kỳ, cho dù là thánh nữ một trong hai đại giáo hội của Minh Tây Đại Lục như nàng cũng không có cái gan công nhiên khiêu khích.
Khi người kia dùng vẻ mặt lạnh nhạt đi qua bên người mình, Tạp Tây Lỵ Á đã đem lửa giận bên trong đều chuyển dời đến bốn tên quý tộc Thụy Ma quốc, cũng đều bởi vì bọn họ xuất hiện mới đem đến cục diện biến hóa như vậy, nếu không phải bọn họ hối lộ đám thủ vệ thì chính mình đã không đi ra, à mà nhắc tới bốn tên thủ vệ, hẳn là cũng nên chết.
Vô luận lấy lý do cho cơn giận này có bao nhiêu vô lý và cưỡng ép nhưng Tạp Tây Lỵ Á đã quyết định rồi. Đôi mắt đẹp bắn hàn quang ra bốn phía, lạnh lùng nhìn quét qua bốn gã thủ vệ và bốn tên quý tộc kia.
Ba động khí nguyên bốn phía bắt đầu trở nên kịch liệt, nhưng lúc Tạp Tây Lỵ Á chuẩn bị hạ sát thủ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng truyền âm nhẹ nhàng.
"Tạp Tây Lỵ Á tiểu thư, mấy người này đều là bằng hữu của tại hạ, không biết là có thể dàn xếp một chút, cho bọn họ qua cửa vào thành hay không?"
Thiên đường và địa ngục kỳ thực chỉ cách nhau một bước
Từ lạnh lùng vì bị bỏ qua, đến khi được coi trọng chỉ trong chớp mắt.
- Hiện tại mới nhớ tới bản thánh nữ có phải là đã muộn không?
Tính tình tiểu thư của Tạp Tây Lỵ Á đúng là hết thuốc chữa, bất quá khí nguyên trên người đã dần hạ xuống, tỏ bộ dáng giải quyết việc công nói:
- Mấy người này đã phạm phải cấm quy, dựa theo quy định phải xử quyết.
Bốn gã thủ vệ vừa nghe lời này nhất thời choáng váng, lập tức bắt đầu cầu xin, vẻ mặt bốn gã quý tộc cũng vô cùng khiếp sợ, khủng hoảng.
Bỗng nhiên một khuôn mặt xuất hiện trước mắt Tạp Tây Lỵ Á, khuôn mặt này so với nhiều năm trước không có bao nhiêu biến hóa. Chỉ có thêm vài phần thành thục và lịch lãm sau bao biến cố đau thương. Ngày trước Lai Đặc giáo đã từng có một thời gian đặc biệt dán đầy hình khuôn mặt này tại khắp nơi thuộc địa phận quản giáo, tuy rằng khuôn mặt này đối với Tạp Tây Lỵ Á cũng không hề xa lạ nhưng chưa có lần nào lại đối diện gần như vậy.
Chủ nhân của khuôn mặt kia đứng tại vị trí cách Tạp Tây Lỵ Á không đến mười tấc, hắn đang một tay vuốt cằm, vừa mỉm cười tựa hồ đang nghĩ đến một cái gì đó, đôi con ngươi đen tuyền trong suốt cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tạp Tây Lỵ Á.
Trong lúc nhất thời Tạp Tây Lỵ Á có chút hoảng loạn, đôi mắt đẹp mở trừng thật lớn phòng bị, dường như cảm giác chính mình đang bị xâm phạm vậy.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Tạp Tây Lỵ Á không biết làm sao lắp bắp nói.
- Thế nào, nhìn thấy lão bằng hữu đến ngay cả trà cũng không cho một ngụm sao, không khỏi quá nhỏ nhặt!
Chủ nhân của khuôn mặt kia bỗng nhiên tùy tiện nói, thậm chí một tay còn kéo nàng đi.
Tạp Tây Lỵ Á ngạc nhiên không kịp phản ứng, mà bốn gã thủ vệ quả thực không thể tin được những chuyện trước mắt đều là sự thực. Thánh nữ vốn cao cao tại thượng dĩ nhiên có người có thể đẩy đẩy kéo kéo đối với nàng tùy ý, chính mình không nhìn nhầm đấy chứ?
Vừa mới tiến vào bên trong, Tạp Tây Lỵ Á đã đẩy cánh tay Lâm Khiếu Đường vẫn đang kéo cánh tay chính mình rồi dừng lại nói:
- Bốn quý tộc Thụy Ma quốc kia thật sự là bằng hữu của ngươi?
- Tạp Tây Lỵ Á tiểu thư, ngày trước không phải ngươi đã gặp qua bọn họ sao? Như thế nào, đã quên rồi?
Lâm Khiếu Đường nhắc nhở nói.
Tuy nói ký ức tu luyện giả đích thực siêu cường, nhưng thân là thánh nữ, Tạp Tây Lỵ Á hàng năm gặp qua chỉ nói riêng tín đồ không tới trăm vạn cũng có tới mười vạn, hơn nữa thời gian trôi qua nhiều năm, nếu không phải có ấn tượng đặc biệt sâu đậm, thật đúng là dễ quên mất.
Tạp Tây Lỵ Á cũng lười nghĩ ngợi, xoay người lại liếc mắt nhàn nhạt nhìn nói:
- Các ngươi vào đi.
Nghe được lời này, hưng phấn nhất không phải là đám quý tộc mà ngược lại là bốn gã thủ vệ, đây chẳng phải là lệnh đặc xá đó sao. Bốn người đều thở ra một hơi thật dài, cũng mặc kệ sau này vị thánh nữ uy nghiêm kia có truy cứu lại hay không, cứ biết rằng lúc này vẫn giữ được lại mạng nhỏ cái đã.
Bốn người nữ tử tóc hồng lập tức đi vào trong thông đạo, lúc này bốn người đã có thể xác định được thanh niên mặc tử bào kia là ai.
Ra khỏi thông đạo là đã tiến vào bên trong Thiên Đô thành, Tạp Tây Lỵ Á còn cần trấn thủ nửa ngày mới có thể được tự do, nhưng cũng chỉ là ngồi uống nước nói chuyện phiếm mà thôi. Lâm Khiếu Đường và nhị nữ nói chuyện khách sáo vài câu rồi tiến vào Thiên Đô thành, hẹn ngày đấu giá đại hội lại tái kiến.
Lâm Khiếu Đường vừa rời khỏi cửa thông đạo được một đoạn, phía sau truyền đến một tiếng hỏi không hề xác định.
- Lâm…Lâm tiền bối, thực là ngươi sao?
Câu hỏi này chính là do nữ tử tóc hồng dẫn đầu bốn quý tộc vừa phát ra, lúc này trong ánh mắt của nàng tràn đầy vui mừng khi cửu biệt tương phùng. (TK: Xa cách đã lâu, bây giờ gặp lại)
- Hẳn là không giả!
Lâm Khiếu Đường cười cười nói.
Bộp! Bốn gã quý tộc đồng thời quỳ xuống.
Bốn người này tại Thụy Ma quốc trốn chết may mắn gặp được Lâm Khiếu Đường vừa lúc xuất quan bởi vây mới kết giao, chính là Vưu Na, Đức Tạp Tư, Lộ Hi và lão Ba Mã.
Lâm Khiếu Đường cũng bởi vì Vưu Na tiết lộ tin tức nên quyết định tiến vào ma pháp cấm địa, tuy rằng thiếu chút nữa là bị hãm lại trong đó, nhưng cuối cùng hữu kinh vô hiểm rời khỏi.
- Đa tạ tiền bối ngày trước đã ban tặng Linh vương đan, tu vi bốn người chúng ta đều là do tiền bối ban tặng. Thụy Ma quốc có thể trở thành một trong Đông Nam thập đại công quốc cũng đều là do ngày trước tiền bối ban tặng.
Vưu Na cảm kích nói.
Lâm Khiếu Đường xua tay, bốn người nhất thời cảm giác được một cỗ lực lượng nhu hòa nâng thân thể trên mặt đất đứng lên:
- Chúng ta chỉ là làm một bút giao dịch mà thôi, các ngươi không cần phải quá quan tâm, hôm nay mang bọn ngươi đến đây chỉ là nhìn lại chút giao tình ngày đó, nếu không muốn bị người khác quản chế hãy tu luyện cho tốt. Lúc này nên từ biệt thôi.
- Tiền bối xin chờ một chút!
Vưu Na thấy Lâm Khiếu Đường xoay người liền vội la lên.
Lâm Khiếu Đường cau mày, không muốn dừng lại. Vưu Na cả gan xông lên trước nói:
- Tiền bối, vãn bối cả gan muốn cùng tiền bối giao dịch một lần nữa!
Tân Tây Á thấy Lâm Khiếu Đường sắp không còn bình tĩnh, đang muốn động thủ thì bị ngăn cản lại.
Biểu tình của Lâm Khiếu Đường lúc này có chút không quá vui vẻ:
- Giao dịch? Nếu ngươi không có thể đưa ra lợi ích đủ cho ta động lòng thì hãy nhanh tránh ra.
Vưu Na cẩn thận nhìn bốn phía một chút nói:
- Tiền bối, ở đây không tiện nói, có thể đổi một địa điểm khác hay không?
Lần này Lâm Khiếu Đường đến đây cũng không muốn đa sự, thầm nghĩ nhanh chóng tìm được mảnh toái phiến kia rồi trở lại Kỳ Đông, thấy nữ nhân này có vẻ lề mề, đang muốn cự tuyệt thì nguyên thức nghe được tiếng Kỳ Áo truyền âm.
- Tiểu tử, trên người mấy người này có cất dấu thứ tốt, lão phu cảm thấy có chút hứng thú, trước tiên hãy nghe oa nữ này nói một câu, không biết chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
- Tiền bối, hơn hai tháng nay vãn bối đã lục tung cả ngoại vi Thiên Đô thành cũng không tìm được tung tích mảnh toái phiến kia, bởi vậy có thể thấy được nếu tiền bối cảm ứng phạm vi không lầm thì mảnh toái phiến này chỉ có thể ở bên trong Thiên Đô thành, mà phòng ốc trong Thiên Đô thành chằng chịt, nhân khẩu có tới trăm vạn, các loại mật thất sợ là không ít, hơn nữa cao thủ tụ tập vô cùng đông đảo, muốn tìm được thực sự không hề dễ dàng, đã không còn nhiều thời gian hà cớ sao muốn tốn thêm vào các chuyện khác làm chi.
Lâm Khiếu Đường chăm chú nói.