Gã thanh niên đứng chính giữa mặc bạch bào tuấn lãng, trên tay cầm một chiếc quạt nói:

- Thiên tư của Uyển nhi vốn hơn người, hơn nữa lại lại có một bậc kỳ phụ truyền cho nàng công pháp tuyệt diệu, có được tu vi như ngày hôm nay cũng là điều dự đoán trước.

Một gã khác mặc võ phục toát lên vẻ kiên nghị của nam tử gật đầu nói:

- Ngày trước chỉ mới đệ ngũ trọng Tử long khí diễm, uy lực đã mạnh vô cùng, hôm nay chỉ sợ ngay cả ta cũng khó có thể thắng được.

Thiếu nữ mặc áo dài màu lam nhìn trường địch (ống sáo) màu lam trong tay xuất thần nói:

- Uyển nhi muội muội bế quan lâu như vậy, lần này xuất quan sợ là sẽ có thay đổi lớn.

Nam tử mặc thanh phục gật đầu nói:

- Mấy năm nay hai vị viện thủ và Mộ đại sư hết lòng trợ giúp bốn người chúng ta tu luyện trùng quan, chỉ tính riêng lượng đan dược đã có giá trị liên thành, trong bẩy mươi năm qua hầu như đã đem hơn phân nửa tài nguyên Tiềm Long Viện đổ trên mấy người chúng ta, chỉ sợ mục đích của bọn họ cũng không hề đơn giản.

Thanh niên mặc bạch bào như hiểu ra một chút nói:

- Ý của Tiêu huynh là?

Ánh mắt của nam tử mặc thanh phục dừng lại trên bầu trời rồi mới nói:

- Hai vị viện thủ vẫn không thể hiểu thấu được phi thăng chi đạo, dừng lại ở cảnh giới giả đế đã bốn năm trăm năm, họ dự định biến chúng ta thành lợi thế và trợ lực cuối cùng cho mục đích phi thăng của bọn họ, vô luận cuối cùng là phi thăng thượng giới hay là ngã xuống, sau bọn họ khi rời khỏi, chúng ta cũng đều là nhân tài chủ trì Tiềm Long Viện.

- Ý Tiêu huynh muốn nói là một khi Uyển nhi xuất quan, Cơ đại sư và hai vị viện thủ sẽ có nhiệm vụ cần chúng ta hoàn thành sao?

Thanh niên mặc bạch bào hỏi lại.

Nam tử mặc thanh phục gật đầu nói:

- Đúng vậy, đã nhiều ngày qua ta nghe được một vài lời đồn thổi, gần đây ngoại giới đúng là rất náo nhiệt, tựa hồ đã phát hiện ra một cái gì đó rất trọng đại, hai vị viện thủ không có khả năng không biết chuyện này.

Thiếu nữ mặc lam y nhìn lại phương hướng Vạn bảo các gật đầu nói:

- Mặc kệ hai vị viện thủ xuất phát từ mục đích gì cũng đều vì một phen khổ tâm đối với môn viện, chúng ta bốn người cứ ổn thỏa hồi báo lại. Uyển nhi muội muội có lẽ đã xuất quan, chúng ta cũng không nên chậm trễ.

Hai nam một nữ này chính là là môn nhân Tiềm Long Viện ngày trước là Tiêu Mục, Bạch Du và Triển Thỉnh Nhu. Ba người này tuổi còn rất trẻ nhưng hiện tại trong Tiềm Long Viện là những địa vương giai đứng đầu, thậm chí phóng nhãn ra toàn bộ Kỳ Đông Đại Lục, có khả năng đạt được trình độ như bọn họ chỉ sợ là không có mấy người.

Tiềm Long Viện trải qua sự khổ tâm lãnh đạo của hai vị viện thủ, tìm kiếm và bồi dưỡng nhân tài khắp nơi. Lúc trước cùng lúc tìm được bốn vị thanh niên vô luận là về tâm trí hay thể chất đều là những tuyển chọn tốt nhất đào tạo thành những tu luyện giả thiên tài.

Cho dù Tiềm Long Viện có trong những thời kỳ huy hoàng đều có tồn tại đặc thù xuất hiên nhưng hiện tại xuất hiện bốn thiên tài tuyệt đối có thể so sánh với thời kỳ đỉnh cao nhất trong lịch sử Tiềm Long Viện.

Tứ Thải Chân Long chính là danh hiệu mà đông đảo thanh niên tu sĩ đặc biệt xưng tụng, đây cũng chính là bày tỏ tâm ý ngưỡng mộ của đông đảo chúng tu hướng tới bốn người bọn họ.

Đến thời điểm này cũng là lúc Tiềm Long Viện giải trừ cấm môn, tu sĩ bên trong viện lại có thể một lần nữa giao tiếp với bên ngoài, mà hai vị viện thủ lại càng cường thế xuất kích, đi tới Đại Hạ Quốc

Tục truyền rằng, hai vị viện thủ vì mười năm trước Đại Hạ Quốc đã vô chém giết vài tu sĩ, đánh trọng thương đại tu của Tiềm Long Viện, nên đã đi đòi lại công đạo.

Ngũ đại môn phái Đại Hạ quốc cũng cử vài đại nguyên lão tới gặp mặt, sau cùng để thỏa hiệp coi như chuyện đã qua liền lấy trăm vạn nguyên, linh thảo ngàn cây, nguyên quáng vạn tấn coi như một cái công đạo bồi thường Tiềm Long Viện.

Bởi vậy lúc Tứ Thải Chân Long là Thanh long, Bạch long, Lam long và Tử long nhiều lần xuất hiện tại các thượng cổ cấm địa đại tu luyện giới, lấy được vô số tài bảo, thế lực của tại Tiềm Long Viện hiện đã đạt đến một tầm cao mới.

Ngay lúc Tiềm Long Viện đang bừng bừng thanh thế cực lớn thì bên phía đại lục Minh Tây, một quán rượu nhỏ bé trong một trấn nhỏ cổ kính, khách hàng trong quán rượu đang thoái mái uống rượu nói chuyện phiếm, bầu không khí có vẻ cực kỳ hỗn tạp.

Lão bản quán rượu và tiểu nhị cẩn thân hầu hạ khách hàng tới uống rượu hôm nay, có thể nói mỗi một khách hàng ở đây đều là những người mà bọn họ không thể nào đắc tội được. Gần nhất nghe đồn rằng tại trấn nhỏ A Lôi Tư cách đây hơn ba mươi dặm, sâu trong đó đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng mờ ảo, tựa hồ như có bảo vật gì đó xuất hiện, điều này làm cho rất nhiều mạo hiểm giả chen chúc chạy tới. Trấn nhỏ không tới ba nghìn dân này đã chật như nêm cối, cũng may đám mạo hiểm giả này chỉ tới trấn nhỏ nghỉ ngơi một chút rồi lập tức rời đi, đại thể đều định vị địa điểm một chút không ở lại lâu, lại càng không hề dừng chân, buổi tối chỉ có mấy quán rượu vẫn còn vô cùng náo nhiệt.

Bởi vậy, đã nhiều ngày nay, khách nhân trong quán rượu hầu như đều không phải là dân cư trong trấn, hầu hết đều là mạo hiểm giả có vóc người to lớn lực cưỡng, mỗi người đều là loại hung thần ác sát, khí thế bức người, điều này tất nhiên làm cho lão bản quán rượu và tiểu nhị sợ hãi không thôi, rất sợ những mạo hiểm giả đặc biệt tính khí không tốt cố ý gây khó dễ hoặc là thẳng thừng đập tan cái quán rươu nhỏ nhỏ này.

Mấy ngày hôm nay, những mạo hiểm giả tới nơi này đều không tệ lắm, tuy rằng có phát sinh vài xung đột nhưng chung quy đều rời khỏi quán rượu giải quyết, không tạo ra tổn thất gì quá lớn.

Buổi tối ngày hôm nay, trong quán rượu vẫn náo nhiệt phi thường, khách uống rượu so với mấy ngày hôm trước có chút ít hơn thế nhưng tựa hồ mỗi người đều phi thường hung hãn. Ngay khi các khách hàng tới uống rượu nói chuyện với nhau, cửa quán đột nhiên mở ra, một gã thanh niên tóc đen mắt đen, dung mạo khá tuấn lãng, mặc trường bào màu tím, sau lưng đao thanh cự kiếm rất lớn chậm rãi tiến vào, bởi vì cửa quán tương đối thấp bé, cho nên gã thanh niên gã thanh cự kiếm xuống bước qua cửa rồi mới đeo trở lại.

Bởi vì trang phục bên ngoài gã thanh niên này quá mức kỳ quái, cho nên rước lấy rất nhiều ánh mắt nhìn vào, bầu không khí trong quán rượu vốn rất ồn ào náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh quỷ dị.

Thanh niên mặc tử bào đối với những ánh mắt dị thường đang nhìn chính mình dường như không thấy, sắc mặt rất bình tĩnh tiêu sái bước tới một chiếc bàn còn trống ngồi xuống.

Thanh niên tử bào khiến cho nhiều người nổi giận, tuy nhiên người sáng suốt vừa nhìn liền biết được người thanh niên này là môt mạo hiểm giả, tự nhiên không có người nào tới quấy rầy, thanh cự kiếm mà hắn đeo phía sau lưng kia có trọng lượng không hề nhẹ, điều này có thể suy ra được thực lực của thanh niên này không kém, tất nhiên không phải mạo hiểm giả bình thường.

Đơn giản chỉ là thanh cự kiếm kia đã đủ làm cho hơn phân nửa mạo hiểm giả trong quán rượu này nổi lên tham niệm, mà có một bộ phận nhỏ thực lực tương đối mạnh mẽ.

Lão bản quán rượu vừa thấy vị mạo hiểm giả cổ quái này dĩ nhiên đến đây một mình, trong lòng nhất thời trở nên khẩn trương, đã từng nhiều lần nhìn thấy các mạo hiểm giả phát sinh xung đột, đều bởi vì một bên trong đó tương đối ít người, đơn độc khiến cho đoàn đội mạo hiểm giả tự tin bắt nạt.

Mạo hiểm giả hiển nhiên không có bao nhiêu người lương thiện, cá lớn nuốt cá bé chính là tín niệm vĩnh viễn không đổi trong thế giới bọn họ, chuyện chém giết lẫn nhau đều rất bình thường.

Người thanh niên mặc tử bào chính là Lâm Khiếu Đường vừa mới tiến vào đại lục Minh Tây, lúc này đoạn đường vượt qua hải vực rộng lớn, lấy thực lực của hắn chỉ mất hơn hai tháng, mà năm đó trở lại đại lục Kỳ Đông, Lâm Khiếu Đường mất thời gian gần một năm, mà đó còn là được lực lượng kỳ dị sau cơn lốc xoáy truyền tống đến một địa điểm không biết tên, đoạn đường còn lại chỉ tương đương với một phần ba toàn bộ khoảng cách mà thôi.

Đoạn đường khẩn cấp này Lâm Khiếu Đường tốn thời gian hai tháng, trong đó trải qua mấy chỗ hải vực tương đối nguy hiểm và phạm vi hai đại hải tộc hắn đều thu liễm khí nguyên kín đáo vượt qua. Khi một lần nữa bước vào đại lục Minh Tây, Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng hiểu rõ năm đó vì sao Kỳ Áo có thể đơn giản qua lại hai đại lục như vậy.

Năm xưa, khi Lâm Khiếu Đường rời đi chính là thời điểm hải thú đại chiến với nhân loại đại lục Minh Tây, hiện tại đã hơn một trăm năm trôi qua đi, năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết, bất quá hiển nhiên hải thú tộc cũng không tiêu diệt được hoặc không muốn tiêu diệt toàn bộ nhân loại.

Trải qua thời gian mấy ngày điều tra, Lâm Khiếu Đường đại khái biết được lần đại chiến đó tu luyện giả đại lục Minh Tây thiếu chút nữa không chống lại được, cuối càng nhân ngư tộc và long tộc đều gia nhập vào cuộc chiến cộng đồng chống lại hải thú điên cuồng tập kích, lúc đó mới đẩy lui được hải thú ra khỏi đại lục. Thế nhưng từ lúc đó cứ cách một đoạn thời gian nhất định tích lũy thực lực hải thú nhất tộc sẽ lại tổng tấn công đất liền một lần nữa.

Lâm Khiếu Đường gọi cho mình một chai rượu tương đối lưu hành rộng rãi trong đại lục Minh Tây, rượu đế mỗ đặc lãng, không chút để ý thoải mái hưởng thụ chén rượu trong tay, lực chú ý có vẻ không quá tập trung, kỳ thực cũng là do hắn muốn trao đổi với Kỳ Áo sau ba mươi năm ngủ say vừa mới thức tỉnh lại.

- Tiền bối xác định gần đây có một khối toái phiến sao?

Lâm Khiếu Đường dùng nguyên thức truyền âm nói.

- Cửu thiên nguyên lô chính là do lão phu luyện chế ra, lúc phong ấn lão phu đã đặc biệt để lại ấn ký linh hồn, chỉ cần không có trong ba khối đại lục thần bí bị phong ấn kia thì lão phu có thể cảm ứng được, lúc đầu không phải ta đã nói với ngươi rồi lão, lão phu cảm ứng được hai khối, cả hai khối này đều ở trong đại lục Minh Tây, trong đó một mảnh ở gần đây.

Kỳ Áo khẳng định nói.

- Vẫn bối cảm giác nơi này có chút cổ quái, tràn ngập vẻ hắc ám nào đó!

Lâm Khiếu Đường lo lắng nói.

- Tiểu tử ngươi cũng quá cẩn thận đi, lấy tu vi thần thông của ngươi hôm nay còn sợ cái gì!

Kỳ Áo cười nói.

- Mọi việc cẩn thận một chút vẫn tốt!

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.

- Lão phu rốt cuộc cũng đã biết được vì sao ngươi đã trải qua nhiều hiểm cảnh thế nhưng vẫn có thể bình yên sống sót trở về. Năm đó khi lão phu phủ xuống gặp tiểu tử ngươi đúng là tạo hóa, bằng không ngày hôm nay lão phu đúng là một tay khó vỗ thành tiếng, chỉ sợ vẫn là một con quỷ hồn lạc lõng!

Kỳ Áo cảm thán.

- Vãn bối cái gì cũng tốt, chỉ là rất sợ chết!

Lâm Khiếu Đường không hề che giấu.

- Ha ha…

Kỳ Áo đột nhiên cười ha ha, khí thế hào sảng nói. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Sợ chết tốt, lão phu lớn như vậy cũng rất sợ chết, hai người chúng ta là hai kẻ sợ chết, tất nhiên không chết, ha ha…

Trong quán rượu, thỉnh thoảng lại có những cặp mắt không hề mang theo ý tốt liếc nhìn gã thanh niên mặc tử bào ngồi trong góc, ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, nhìn thấy thanh niên vẫn còn đang uống rượu không có đồng bọn, trong tửu quán có một bàn bốn mạo hiểm giả liếc mắt tập trung đánh giá thanh niên mặc tử bào, bất quá bọn họ cũng không phải là nhìn vào hầu bao của thanh niên mặc tử bào mà là có mục đích khác.

Bốn gã mạo hiểm giả này có ba nam một nữ, ba nam phân biệt là hai gã kiếm sư, một gã mục sư, còn có một vị nữ ma pháp sư, trong bốn người, tu vi kém cỏi nhất chính là gã mục sư, mới chỉ đạt tới sư giai hậu kỳ đỉnh phong, nữ nhân mặc ma pháp bào của ma pháp sư, tu vi đã đạt tới đại sư giai sơ kỳ đỉnh phong, mà hai gã kiếm sư kia có tu vi cao nhất, đạt tiêu chuẩn đại sư giai trung kỳ.

- Ny Na, nhóm chúng ta còn khuyết thiếu mất một vị trí, chỉ có ta và Lạp Tây Đức đảm đương thì quả thực không thể nắm chắc được, nếu như có một vị đại kiếm sư gia nhập thì đối phó với "tam đầu địa ngục khuyển" thì sẽ có nắm chắc hơn nhiều.

Trong bốn người, một gã đại hán trung niên mặc chiến giáp màu xanh nhạt nghiêm túc nói.

Vị nữ ma pháp sư kia không phải là người có tu vi cao nhất, thế nhưng lại là người lãnh đạo của nhóm mạo hiểm giả này, lúc này đôi mắt màu xanh nhạt của nàng nhìn vào gã thanh niên mặc tử bào xa xa. Từ khi hắn vừa tiến vào, Ny Na đã một mục quan sát hắn, tuy rằng càng có thể miễn cưỡng cảm giác được thanh niên này có tu vi đại sư giai sơ kỳ, thế nhưng hắn vẫn luôn tạo cho nàng cảm giác nhìn không thấu.

- Á Lợi Tư, ý ngươi là muốn mười gã thanh niên tóc đen kia gia nhập vào nhóm chúng ta sao?

Ny Na vén một bên tóc dài không để ý nói.

Đại hán trung niên mặc chiến giáp gật đầu, Lạp Tây Đức một bên cũng nói.

- Á Lợi Tư, ngươi thế nào càng dần càng nhát gan rồi, chỉ cần hai người chúng ta có thể kéo dài thời gian đến khi Ny Na thi triển ra mư thiên thạch thì con súc sinh đó hẳn phải chết không cần nghi ngờ, còn phải lo lắng cái gì cơ chứ? Nếu như thêm một người thì bảo bối thu được lại bị phân nhỏ hơn một phần, đến lúc đó ta còn bao nhiêu?

Gã mục sư áo bào trắng vẫn không nói câu nào, lúc này thần sắc bất định cúi đầu.

- Tam đầu địa ngục khuyển này không bình thường, mấy ngày trước ta có nghe nói mấy đội mạo hiểm giả đã bị nó tiêu diệt, ta nghĩ nên nhiều hơn một phần đảm bảo vẫn tốt hơn, cái mạng không còn thì cái gì cũng không, chẳng bằng sống mà thiếu một chút cũng được.

Khi gã mục sư áo bào trắng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện ra hai người đối diện không hề đặt lực chú ý lên chính mình, mà Ny Na vừa ngồi ngay bên cạnh không biết từ lúc nào đã không thấy nữa.

Gã mục sư áo bào trắng uể oải nâng chiếc kích nặng trên mũi, lúc này mới nhìn thấy rõ Ny Na đã xuất hiện bên cạnh gã thanh niên mặc tử bào kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play