rong hư không, sự chú ý của mọi người lập tức tập trung vào vị đại hán vừa tiếp nhận Thiên công bí tịch. Lúc này một đầu tiểu giáp trùng không biết tự khi nào đã đột phá vòng vây bám vào Duy Lạp rồi tập trung tinh thần đánh giá mọi người.

Nếu là nhìn kỹ con tiểu trùng này sẽ phát hiện bên ngoài con tiểu trùng này có dấu vết lân phiến rất rõ ràng, nhưng lại chỉ như long lân thật nhỏ màu xám bạc, lại thêm một chút hỏa diễm màu trắng. Tiểu trùng này luôn hé cái miệng nhỏ nhưng lại dữ tợn kinh khủng với đám lông rậm rạp che đi hàm răng lởm chởm như đá vụn. Đây chính là Tham thị thú mà Lâm Khiếu Đường đang ẩn nấp dưới lòng đất phóng ra dò xét.

Những người này, mỗi người đều có tu vi cao thâm, chỉ có duy nhất Duy Lạp có tu vi tương đối thấp, tự nhiên được Lâm Khiếu Đường chọn làm nơi ẩn núp. Vừa rồi, Kỳ Áo cuồng kích xuống đất thiếu chút nữa làm Lâm Khiếu Đường lộ ra, cũng may đám truy binh kia mau chóng chạy tới mới làm cho Kỳ Áo thu tay lại.

Lúc này trong hư không, biểu tình mỗi người đều có chút phức tạp, ai cũng không ngờ tới vị nam tử thần bí này cư nhiên sảng khoái đem Thiên công bí tịch mà mình rất vất vả mới cướp được trả lại.

Cả ba phương với hơn mười người có địa vị tối cao trong tu luyện giới, trên mặt đều hiện lên một tia kinh ngạc, lại càng cảm giác được có gì đó kỳ quái, trong lòng mỗi người đều thầm đánh giá vị nam tử thần bí kia đột nhiên ra tay đến như vậy không biết là có mục đích gì.

Kỳ Áo nhún nhún vai nói:

- Các vị không cần nhìn ta như vậy, thứ đó cho dù tốt nhưng nếu không có mạng để dùng thì còn có tác dụng gì đây? Nếu các ngươi rơi vào tình cảnh như ta lúc này ắt có thể hiểu được.

Nói như vậy mọi người ngược lại cảm thấy có vài phần đạo lý, lúc này có ba vị địa vương giai hậu kỳ cùng hiện thân, lại thêm cả đám địa vương giai sơ trung kỳ, cho dù có bản lĩnh thông thiên đi nữa thì cũng làm gì được, đương nhiên mấy người nơi đây đều là những lão quái vật đã sống lâu hàng trăm năm, thân kinh bách chiến tự nhiên sẽ không bởi vì một lời nói đã hoàn toàn tin tưởng, trong lòng vẫn cảnh giác phòng ngừa vạn nhất như cũ.

Lão giả họ Lưu mặc võ phục màu xanh, hiển nhiên là có chút không tin tưởng, sau khi tiếp nhận Thiên công bí tịch từ trong tay gã đại hán liền cẩn thận kín đáo kiểm tra lại một lần nữa.

Lão giả họ Lưu kiểm tra cẩn thận vẫn chưa có phát hiện được chút dị thường nào, trên Thiên công bí tịch cũng không có bất kỳ thương tổn, chỉ là nguyên khí trên đó có chút dị thường còn về những mặt khác không hề có bất luận vấn đề gì.

Sáu vị vu sư thảo nguyên thấy biểu tình lão giả họ Lưu thả lỏng, sáu người nhìn nhau trao đổi nhãn thần, một vị trông còn thanh niên mặc trường bào thêu đầy hoa văn kỳ lạ nói:

- Lưu đạo hữu, thảo nguyên Vu Minh nguyện ra giá lớn để mua bản Thiên công bí tịch này của quý phái, vô luận là bảo vật, nguyên thạch hay thảo dược hiếm có đều có thể tiến hành trao đổi, Lưu đạo hữu cứ việc mở miệng yêu cầu.

Lâm Khiếu Đường trốn tận sâu hơn hai mươi trượng thầm quan sát sự việc qua Tham thị thú nên có thể rõ ràng mọi việc đang diễn ra bên ngoài như bản thân mình vốn đang ở ngay hiện trường vậy. Lúc này lời người thanh niên kia nói đã dừng lại, nội tâm Lâm Khiếu Đường không khỏi run sợ.

Người thanh niên kia nhìn qua chưa tới hai mươi năm hai mươi sáu, dung mạo cực kỳ trẻ trung, không hề sử dụng bất kể loại biến hóa thuật nào, hẳn là giống như chính mình, từ rất sớm đã bước vào sư giai, tốc độ tiến giai cũng vô cùng nhanh nên mới có thể duy trì vẻ thanh xuân trên dung mạo.

Không chỉ có dung mạo thanh xuân, trên thân thể người này tản mát ra một loại nguyên lực dồi dào hùng mạnh hẳn là không hề kém so với địa vương giai hậu kỳ đại tu sư, cũng là tồn tại cao cấp nhất tại hạ giới. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cấp độ này, ngoài kỳ tài ngút trời ra không còn biết nói thế nào về tư chất của hắn, khóe mắt Lâm Khiếu Đường có chút giật giật thầm nghĩ.

Phía sau vị thanh niên là năm tên vu sư, thần sắc mỗi người thong dong, hiển nhiên coi vị thanh niên này như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, hơn nữa ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía thanh niên còn bao hàm vẻ kính trọng, hẳn là vị thanh niên này tại thảo nguyên Vu Minh có địa vị vô cùng tôn quý.

Lâm Khiếu Đường càng phát hiện năm tên vu sư đứng sau người thanh niên ngoài Tiểu Ma Thiên Thiên còn có một gã vu sư lần trước tại dược viên đã gặp qua, hai người này trong năm tên vu sư chính là kẻ yếu nhất, chỉ có tu vi linh hồn giai hậu kỳ, còn ba gã vu sư khác thì một gã là địa vương giai sơ kỳ, hai người còn lại đều là tu vi địa vương trung kỳ. Với đội hình kinh khủng bực này có thể so sánh được với một siêu cấp đại môn phái. Lần hành động này, liên minh Thảo nguyên phái đến Đại Hạ toàn là cao thủ đứng đầu, thảo nào không hề biết sợ hãi.

Nghe người thanh niên nói xong, tinh thần lão giả họ Lưu vừa mới hòa hoãn xuống một chút lại biến thành âm trầm, bất quá rất nhanh liền khôi phục lại như thường, chậm rãi nói:

- Thiên công bí tịch chính là chí bảo truyền thừa của bản phái nhiều năm, thông thường đều không lấy ra. Bất quá nếu là Chung vương một trong cửu vu vương của thảo nguyên đã xuất lời, hẳn là cũng không phải không có khả năng trao đổi.

Lời này vừa nói ra, bốn vị nguyên lão Quỷ Võ Điện đứng sau lão giả họ Lưu nhất thời biến sắc, có người còn nhịn không được nói ra thành tiếng:

- Đại nguyên lão…

Không đợi thanh âm kế tiếp phát ra, lão giả họ Lưu đã vung tay ngăn cản, ý bảo tự lão biết chừng mực nên bốn vị nguyên lão cũng chỉ có thể nhịn xuống mà thôi.

Người thanh niên cười nói:

- Đã như vậy, Lưu đạo hữu nói giá đi, bản vương chắc chắn sẽ làm đạo hữu thỏa lòng.

Hai vị đại tu sư bình tĩnh đối thoại làm cho bầu không khí vừa mới có chút khẩn trương được hòa hoãn lại không ít, bất quá đối mặt với nhiều lão quái vật như vậy vẫn làm cho tâm thần Duy Lạp thấy không ổn, thầm nghĩ phải mau chóng thoát khỏi nơi đây.

Duy Lạp thấy Kỳ Áo trả lại Thiên công bí tịch nên lo lắng trong lòng cũng thoáng giảm bớt, tự nhiên là tán thành với hành động của vị Kỳ Áo tiền bối vốn to gan lớn mật, thế nhưng nếu trả lại thứ đó hẳn là có thể rời đi mới đúng, mà vì sao đến lúc này như vẫn chưa hề có chút biểu hiện vậy.

Duy Lạp không giải thích được đang muốn truyền âm hỏi nhưng trong nháy mắt đã bị ngăn chặn, nguyên thức bị mạnh mẽ ngăn chặn, bên tai còn truyền đến giọng trách cứ của Kỳ Áo:

- Ngu xuẩn, đứng yên một bên, cái gì cũng không làm, ngươi cho là lời truyền âm của ngươi có thể tránh thoát được những lão quái vật kia hay sao?

Duy Lạp quá sợ hãi lập tức không dám có bất luận hành động gì khác, Kỳ Áo chũng chỉ vội vã truyền âm, vận tốc âm thanh cực nhanh nên không hề có động tĩnh, thần sắc cũng không hề có chút dị thường.

Ngay cả như vậy cũng làm cho ba người khác liếc mắt nhìn Kỳ Áo và Duy Lạp, thám xét một hồi không hề thấy kẽ hở mới thu hồi ánh mắt.

Duy Lạp lúc này mới ý thức được cho dù đã trả lại Thiên công bí tịch nhưng cũng không thể nói đi là đi ngay được. Mấy lão quái vật kia hẳn là cũng không tốt đến như vậy, hiển nhiên là Kỳ Áo đã biết rõ điểm này, trả lại vật mới cướp được sợ chỉ là kế hoãn binh mà thôi chứ không phải là để thoát thân.

Lúc này, lão giả họ Lưu mới mỉm cười nói:

- Chung Vương đạo hữu quả nhiên là sảng khoái, muốn Thiên công bí tịch thì xin mượn Độc chung thánh điển hoán đổi đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Sắc mặt người thanh niên nhất thời biến đổi, năm vị vu sư phía sau trong mắt càng hiện lên một tia sát khí.

Vẫn một mình một phương trong ba bên là Thái âm Thiên Quân, sắc mặt trước đó không hề biến đổi lúc này lại hiện một tia tiếu ý. Độc chung thánh điển chính là trấn phái chi bảo của một trong tam đại Vu phái trên Thảo nguyên liên minh, so với Thiên công bí tịch sợ là chỉ có hơn chứ không kém. Lưu lão đầu này nói nửa ngày trời bất quá là đem Vu sư môn làm thành trò cười, lúc trước Thái âm Thiên Quân còn lo lắng mấy lão gia hỏa Quỷ Võ Điện này thấy tình thế không ổn lại thực sự muốn đem Thiên công bí tịch bán cho đám vu sư kia, nếu là như vậy thì muốn đục nước béo cò là chuyện không thể rồi.

Sở dĩ Thái âm Thiên Quân một mình một bên đến bây giờ chủ yếu là có hai nguyên nhân lớn. Một là Nam Xuyên Giới và Thảo nguyên liên minh trước đó đã có hiệp định, lần này là tuyệt đối liên hợp đối phó Đại Hạ, tuy nói là hiệp nghị không bền chắc nhưng vấn đề căn bản là song phương cùng mục đích đối phó Đại Hạ, thứ hai là bởi vì đội ngũ hơn mười người lúc này chia làm bốn phương thế lực, nhân số tuy là không được đồng đều, nhưng chỉ luận về chiến lực mà nói cả bốn phương không có bất luận phương nào yếu nhược.

Bốn phương thế lực so sánh với nhau thì sáu gã Vu sư xác thực là có thực lực mạnh nhất, thứ nhì là năm tên nguyên lão Quỷ Võ Điện, Thái âm Thiên Quân và nam tử thần bí dẫn theo một gánh nặng kia hiển nhiên là hai phương thế lực yếu hơn một chút. Nam tử thần bí kia biểu hiện ra ngoài chỉ có tu vi địa vương giai trung kỳ, nhưng Thái âm Thiên Quân lại vô cùng thận trọng đặt người này trở thành tồn tại đồng cấp so với chính mình chứ không hề có ý khinh thường nào.

Vừa mới tại Quỷ Linh Huyệt và Ngũ phương hồi hồn trận, bốn phương xác thực đã sơ bộ đấu với nhau, kết quả tác động đến tâm trận tạo ra một trận bạo tạc thật lớn như vừa rồi. Không nghĩ tới Ngũ phương hồi hồn trận do Quỷ Võ tôn giả, chính là người sáng tạo ra Quỷ Võ Điện lưu lại làm hậu chiêu sát thủ. Quỷ Võ tôn giả trước khi chết đã đem toàn bộ hồn lực bản thân đều rót vào đại trận này, một ngày nào đó có người tác động đến tâm trận sẽ ngưng tụ ra một phân thân Quỷ Võ tôn giả có thực lực tương đương với Quỷ Võ tôn giả thời kỳ đỉnh phong.

Năm ngàn năm trước Quỷ Võ tôn giả chính là một nhân vật truyền kỳ, tu vi bản lĩnh cao cường, so với địa vương hậu kỳ đại tu sư bình thường lại càng cao hơn một bậc, có người nói đã có thể so sánh với tồn tại giả đế hoàng giai.

May mà lúc tác động đến tâm trận, hơn mười vị ở đây đều góp mặt mới có thể chống đỡ được Quỷ Võ tôn giả không hề có lý trí điên cuồng công kích khắp nơi.

Tới lúc cuối cùng Quỷ Võ tôn giả vẫn không giữ lại chút cơ hội, một khi giả thân đã không thể khống chế kết quả liền dẫn tới kết quả tự bạo. Dưới tình thế hỗn loạn như vậy hơn mười địa vương giai không thể khống chế được nam tử thần bí kia, sau đó mới có chuyện truy đuổi đến nơi đây.

Thái âm Thiên Quân một mực thờ ơ lạnh nhạt, chỉ còn chờ hai phương mạnh nhất vung tay xuất chiến hắn mới có thể nhân cơ hội, duy nhất làm cho hắn cố kỵ cảnh giác chính là tên nam tử thần bí kia.

Thần sắc người thanh niên biến ảo thay đổi, tức giận lạnh lùng nói:

- Xem ra Lưu đạo hữu vốn có ý định gây khó dễ rồi.

Sắc mặt lão giả họ Lưu cũng dần lãnh đạm, nhưng vẫn áp chế tâm tình nói:

- Bản tọa dùng cái gì gây khó dễ, đây là lấy hai bản điển tịch trao đổi, song phương không ai nợ ai.

- Hừ, Thiên công bí tịch vốn là vật của thảo nguyên liên minh, chỉ bất quá rất nhiều năm trước bị tổ sư gia các ngươi trộm mà có. Ngày trước là chúng ta sơ sẩy mới bị lưu lạc nên cũng không thể trách được ai. Hôm nay bản vương đại biểu cho liên minh thảo nguyên đi chuộc lại đồ, ý muốn vật quy nguyên chủ mà thôi, nếu quý phái khăng khăng một mực không nói lý chiếm lấy bí tịch thì cũng đừng trách bản vương không nể mặt lưu tình.

Người thanh niên hiển nhiên đã không thể kiên trì tiếp tục bàn luận được nữa.

Kỳ Áo âm thầm cười nhạo, muốn đánh cứ đánh, nói nhiều lời vô ích có tác dụng gì, kết quả bất quá chỉ là lãng phí thời gian. Ai cũng như nhau cả, với bảo bối như vậy, ai chịu buông tay đây? Đàm phán chỉ là phí công vô ích, nếu như là sau lưng bản tôn có ba vị địa vương giai kia hẳn là ngay từ đầu đã chém giết rồi, nói nhiều như vậy làm chi.

- Xú tiểu tử, đừng tưởng rằng bản thân chỉ cần hơn hai trăm năm đã bước vào địa vương giai hậu kỳ là có thể hoành hành không cố kỵ, nơi đây chính là địa phận Quỷ Võ Điện, không đến phiên giặc cỏ như ngươi giương oai.

Gã đại hán không nhịn được nữa nổi giận nói.

- Xoẹt!

Trong tay áo người thanh niên bắn ra một đạo quang mang màu vàng hướng thẳng đến phía gã đại hán làm cho hắn quá mức kinh hãi. Tốc độ quá nhanh, căn bản không có thời gian cho hắn kịp phản ứng.

Lão giả họ Lưu gần như cùng lúc xuất thủ, trong lòng bàn tay bay ra một đạo mặc lục ảnh tử chặn lại tại trước người gã đại hán.

Quang mang màu vàng và mặc lục ảnh tử cách gã đại hán không đến ba thước, trong hư không va chạm cùng một chỗ, nếu không phải Lão giả họ Lưu đứng rất gần gã đại hán mà người thanh niên lại cách quá xa, chỉ sợ một kích thình lình này Lão giả họ Lưu cũng không thể kịp thời chống đỡ.

Hai đại địa vương giai hậu kỳ cùng xuất thủ, thế công không thể bình thường, thế nhưng hai người thi triển thần thông kích va chạm cùng một chỗ lại không hề bộc phát ra bạo tạc phá hoại, thậm chí ngay cả một điểm sóng khí cũng không thấy bắn ra ngoài.

Bất quá khi mọi người thấy rõ ràng quang mang màu vàng cùng mặc lục ảnh tử, nhất thời mỗi người đều lộ vẻ kinh sắc. Lâm Khiếu Đường vẫn nấp trong lòng đất nhìn thấy hai vật kia, thân thể cũng không tự chủ được run rẩy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play