Vỗ tay! Người đến là một vị hán tử trung niên, toàn thân mặc hắc bào, người này có đôi lông mày rậm, nhìn sơ qua không có điểm nào đặc biệt, nhưng kết hợp lại với khuôn mặt lại toát lên một cảm giác không giận mà uy.
Hiện tại, những người vây xem xung quanh đều là người có chút năng lực, có chút kiến thức, nên thấy người này đến nhất thời đều bị kinh ngạc.
Vị hắc bào hán tử trung niên này chính là Vạn Sơn đạo minh âm La Điện lão tổ Cực Ám Ma Quân, đương thời cũng chính là minh chủ Vạn Sơn đạo minh ma phái.
Lúc này Lâm Khiếu Đường đã đi đến gần đám Phương Thiên Minh đứng một chỗ, nghe được tiếng vỗ tay, không khỏi có chút hiếu kỳ nhìn về phía người mới đến một cách chăm chú. Trong lúc hai người trao đổi ánh mắt cũng đã phát ra nguyên thức, ý muốn tìm hiểu đối phương một chút nhưng đều không có kết quả.
Lâm Khiếu Đường cảm giác một cỗ khí nguyên cường đại vô cùng đang dũng mãnh hướng về phía mình, nhất thời cảnh giác vận nguyên khí tạo thành một màn bảo hộ chắn lại, cỗ khí nguyên cường đại kia rất nhanh đã thu hồi trở lại, hiển nhiên Cực Ám Ma Quân cũng không hề muốn dây dưa.
Bất quá trên mặt Cực Ám Ma Quân cũng hiện lên một chút nghi hoặc, bởi vì cho tới bây giờ vẫn vẫn chỉ cảm giác được người thanh niên đang đứng giữa sân kia chỉ có tu vi linh hồn giai trung kỳ mà thôi.
Vì nếu thực sự là chỉ có tu vi như vậy, làm sao có thể chiến thắng hai vị cao thủ linh hồn giai hợp công?
Càng làm cho Cực Ám Ma Quân không giải thích được chính là, chính mình cư nhiên ngay cả một màn bảo hộ do người có tu vi linh hồn giai trung kỳ phát ra mà lại không có thể đột phá qua được, quả thực là rất kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLBất quá từ đầu đến cuối trận đấu vừa rồi đều lọt vào trong mắt Cực Ám Ma Quân, hơn nữa lão cũng đã nghe nhiều tin đồn về vị đệ tam nguyên lão này, hiện tại cũng chỉ là một chút ít kỳ quái với biểu hiện của đối phương mà thôi, thực ra đã từ lâu lão đã đem đại vị của Lâm Khiếu Đường nâng lên ngang hàng với chính mình, suy đoán tu vi người này nhất định đã đột phá linh hồn giai.
- Lâm sư tổ, người này là một trong thập đại cao thủ Nam Xuyên Giới, thực lực xếp hàng thứ sáu, chính là Cực Ám Ma Quân.
Phương Thiên Minh nhỏ giọng lên tiếng giới thiệu.
- A?
Lâm Khiếu Đường hơi lộ vẻ kinh sắc, đối phương chính là quát vật địa vương giai, vì vậy lập tức hướng Cực Ám Ma Quân thở dài nói:
- Vãn bối cũng chỉ là múa búa trước cửa Lỗ Ban mà thôi, bị chê cười rồi!
- Ha ha, Lâm đạo hữu xưng hô bản quân là tiền bối, thực sự là ngại chết ta mất, bản quân song song đối chiến hai vị linh hồn giai cao thủ cũng không có thể thắng nhẹ nhàng mà lưu loát như vậy, Lâm đạo hữu đừng quá khiêm nhường a, cứ kêu bản quân một tiếng Nam Cung đạo hữu là được rồi.
Cực Ám Ma Quân cười vang nói. (Tên thực đầy đủ của Cực Ám Ma Quân là Nam Cung Kỳ)
- Sao dám, sao dám.
Lâm Khiếu Đường chắp tay nói, nhưng cũng không hề có vẻ khiêm nhường, bản thân thực tế tuy chỉ có tu vi linh hồn giai hậu kỳ, so với Cực Ám Ma Quân kém hẳn một giai vị, nhưng thực lực thực tế so với địa vương giai sơ kỳ chỉ có hơn chứ không có kém, nếu luận về thực lực thì cũng có thể nói là cùng giai vị với Cực Ám Ma Quân, vì vậy kêu một tiếng ngang hàng cũng không phải là điều gì quá đáng.
Nhưng dù sao thì Lâm Khiếu Đường cũng muốn để cho đối phương một chút mặt mũi. Người ta ít ra cũng đã đề danh thập đại cao thủ, chính mình chỉ là một người mới bộc lộ tài năng nên cũng không thể cứ thế mà kiêu ngạo quá mức.
Lúc này Bạch phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương đã lấy lại được vài phần khí lực, sắc mặt tái nhợt hướng Lâm Khiếu Đường nói:
- Chúng ta thất bại, đa tạ Lâm nguyên lão đã hạ thủ lưu tình, lão phu cùng Thiết Ưng huynh bại tâm phục khẩu phục. Lâm nguyên lão thần công cái thế, đúng là xứng danh đương đại cao nhân. Hôm nay những bảo vật bày biện trong Thiên Mục tháp, Lâm nguyên lão có thể tùy ý chọn lựa hai thứ mang đi.
Tâm tình Bạch phát tôn giả khó nói nên lời, hắn cũng không phải kẻ ngu si, qua trận đấu này sao có thể không nhìn ra thực lực Lâm Khiếu Đường sâu cạn ra sao, người ta xứng là cao nhân a, coi như là đại môn phái cũng không thể dễ dàng mà trêu chọc, người ta muốn bóp chết Hợp Võ Môn cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi.
Lão gia hỏa này tuy rằng có chút gian trá nhưng ngược lại cũng là một người thông minh, biết tùy thời tiến thối, biết thức thời mới là trang tuấn kiệt. Lâm Khiếu Đường nghe xong mấy lời này, ấn tượng xấu cũng giảm đi không ít, địch ý tự nhiên tiêu trừ hơn phân nửa.
Lâm Khiếu Đường cũng không khách khí, trực tiếp hướng về phía Thiên Mục tháp bước đi, Bạch Phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương đang thụ thương nhưng cũng theo chân bước vào.
Một hồi phân tranh dĩ nhiên lấy một phương hoàn toàn áp đảo kết thúc. Người vây xung quanh kinh hồn táng đảm, đối với mọi việc vừa mới phát sinh vẫn cảm thấy mơ hồ không hiểu rõ.
Cả ngày hôm nay toàn bộ Thiên Lan thành như bị nổ tung, những tin đồn về vị đệ tam nguyên lão lại một lần nữa kinh bạo Nam Xuyên Giới, cũng bởi hiện nay tại Thiên Lan thành, các tu luyện giả tập trung vô cùng đông đảo nên tin tức theo đó mà truyền đi cực kỳ nhanh chóng.
Rất nhanh tin tức đệ tam nguyên lão đã đến Thiên Lan thành được truyền đi khắp các môn phái lớn nhỏ.
Lúc này Lâm Khiếu Đường cũng lững thững đi trên sân vắng xem qua các bảo vật trong phòng cất trữ Thiên Mục tháp, tập trùn đánh giá, không khỏi cảm giác choáng ngợp với sự giàu có của Hợp Võ Môn.
Phương Thiên Minh, Lưu Trúc thượng nhân cùng Lương Như Vân như hình với bóng với Lâm Khiếu Đường, tất cả cũng đều vào bên trong phòng cất trữ, đối với bọn họ, tất cả những thứ này đều là kỳ trân dị bảo khó cầu, cả con mắt lẫn trái tim đều không ngừng rung động.
Rất nhanh một gốc Bách cân thảo đã có ngàn năm tuổi lọt vào trong mắt Lâm Khiếu Đường. Dược thảo này là thành phần chủ yếu thông thường được dùng trong một số kỳ phương trị thương. Có người nói loại Bách cân thảo ngàn năm nếu sử dụng tốt có thể đem vết thương trí mạng ngay lập tức liền trở lại.
Thấy Lâm Khiếu Đường lấy đi cây Bách cân thảo, nhị vị nguyên lão Hợp Võ Môn liền buông ra một hơi thở dài, loại dược thảo này tuy là trân quý dị bảo, nhưng là vật chỉ dùng được một lần nên không có cũng không mấy đáng tiếc.
Thu hồi Bách cân thảo, còn lại hơn trăm loại vật phẩm, Lâm Khiếu Đường cũng không tìm được thứ gì vừa ý, liền phóng ra nguyên thức tìm kiếm mấy thứ pháp khí không tồi xem sao, nhưng cũng không tìm được tung tích của Bí huyền kim.
Hiện tại Lâm Khiếu Đường đối với bất luận pháp bảo nào hoặc nguyên quáng trân quý đều không có nhiều hứng thú, thầm nghĩ nếu có thể thu thập được nhiều bí huyền kim một chút thì có thể luyện chế ra được càng nhiều tử kim thương, từ đó mà hình thành tử kim thương trận, Lâm Khiếu Đường liền có thể tự tin đối kháng với bất kỳ pháp bảo nào trên đời.
Bất quá muốn tìm được bí huyền kim nói dễ như vậy sao, lần trước Lâm Khiếu Đường tại tầng cuối cùng ma tháp cấm địa mới trùng hợp mà thu được một ít nhưng cũng chỉ đáp ứng được một phần nhỏ nhu cầu mà thôi.
Tìm kiếm không có kết quả, Lâm Khiếu Đường đành phải buông tha, tay khẽ nâng lên làm một thanh phi kiếm dài ba thước đang được treo ngang trên tường bay lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống trong tay Lâm Khiếu Đường.
Chỉ thấy trên thân kiếm có khắc ba chữ xanh " Thanh Lôi kiếm" vô cùng bắt mắt.
Trong lòng Bạch phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương nhất thời đau như cắt, "Thanh lôi kiếm" này là một loại thượng phẩm pháp khí, là bảo vật lợi hại nhất trong các loại phi kiếm hiện có trong bảo khố, được chuẩn bị để cùng mấy người Đạo tông trao đổi một ít binh khí Võ tông lợi hại.
Kiếm này xác thực là bảo kiếm, Lâm Khiếu Đường cẩn thận quan sát rồi thầm nghĩ trong lòng, vô luận chất liệu gỗ hay bản thân thanh kiếm đều phát ra khí nguyên cực kỳ thuần túy, xác thực đã dùng nhiều loại lôi thuộc tính nguyên quáng rồi lại kinh qua cửu thiên kinh lôi tẩy phạt, sau đó lại được lôi hỏa luyện chế mà thành.
Chỉ tiếc là đối với Lâm Khiếu Đường mà nói lại không có nhiều tác dụng, nhưng ước định có thể lấy đi hai loại vật phẩm nên Lâm Khiếu Đường tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, cho dù là vô dụng đối với mình cũng muốn cầm đi.
Một hồi phân tranh căn bản không có bất kỳ ý nghĩa nào khiến cho Hợp Võ Môn tiền mất tật mang, lúc này hai vị nguyên lão khóc không ra nước mắt cũng không có chỗ giải oan, chỉ có thể đem mật đắng nuốt vào trong bụng mà thôi.
Thu hồi hai loại vật phẩm, Lâm Khiếu Đường ý tứ nói vài câu, tỷ như tất cả chỉ là hiểu lầm, mong rằng nhị vị nguyên lão không nên để lại trong lòng, sự tình cũ nên xóa bỏ, giao tình hữu nghị hai môn phái nên giữ vững lâu dài. Bạch phát tôn giả và Thiết Ưng Vương chỉ có thể liên tục gật đầu đồng ý, trong mắt bọn họ, tu vi Lâm Khiếu Đường chỉ sợ đã siêu việt linh hồn giai, tất nhiên là địa vương giai cao thủ, tại toàn bộ Nam xuyên bất quá cũng chỉ có hơn mười vị cao thủ như vậy mà thôi, bực nhân vật như thế này, Hợp Võ Môn há có thể trêu vào.
Lâm Khiếu Đường nói xong liền mang theo ba người Phương Thiên Minh nghênh ngang rời đi, hai vị nguyên lão Hợp Võ Môn nhìn theo tấm lưng kia như thế nào cũng chỉ thấy một tên đu côn lưu manh, nào đâu có bóng dáng một cao thủ tu luyện giả, chỉ đành thở dài một tiếng mà thôi.
Xuống qua lầu hai, Lâm Khiếu Đường liền trực tiếp đi thẳng hướng ra ngoài cửa, bất quá đi được hai ba bước đã thấy Cực Ám Ma Quân tiến tới đón tiếp. Lão quái vật địa vương giai này dĩ nhiên chờ đợi chính mình ngoài Thiên Mục tháp lâu như vậy.
- Lâm đạo hữu, có tìm được bảo bối vừa ý?
Cực Ám Ma Quân cực kỳ thân thiết thăm hỏi.
- Bảo bối vốn là một kiện cũng khó cầu, sao có thể dễ dàng như vậy được.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường hơi đổi nhìn Cực Ám Ma Quân, khí nguyên trong người cũng phóng ra chống đỡ uy áp mà đối phương không biết vô tình hay hữu ý phóng ra, cũng không bị thái độ thân thiện của đối phương dụ hoặc, nét mặt chỉ đơn giản rồi tùy tiện trả lời.
- Ha hả. Chắc là bảo bối tầm thường không lọt vào trong pháp nhãn Lâm đạo hữu a.
Cực Ám Ma Quân cười nói, ánh mắt lấp lánh quang mang, có thể tại trạng thái không chút phòng bị mà không bị uy áp của mình ảnh hưởng có thể thấy được tu vi người này cực kỳ thâm hậu, đánh giá trong lòng đối với vị đệ tam nguyên lão này lại cao hơn một ít.
- Nam Cung đạo hữu nói đùa, nhãn giới Lâm mỗ nói ra rất vụng về nào có khả năng nhận định bảo bối, nếu có cơ hội nhất định phải hướng cao nhân như Nam Cung đạo hữu để thỉnh giáo nhiều hơn mới được.
Lâm Khiếu Đường khen ngợi nói
- Lâm đạo hữu quá khiêm nhường rồi, hôm nay tại Nam Xuyên Giới, uy danh đệ tam nguyên lão Lâm đạo hữu danh chấn tứ phương, nói ra cũng lấy làm hãnh diện một phen, bản quân làm Vạn Sơn Đạo minh Ma tông minh chủ có thể có được minh hữu cường đại như Lâm đạo hữu thực là vạn hạnh, càng muốn gặp được Lâm đạo hữu để trao đổi làm sao đối phó đám Đại Hạ yêu nhân cho được chu toàn.
Cực Ám Ma Quân thuận miệng biểu lộ ra thân phận của chính mình.
Tam đại liên minh chính đạo và ma tông mỗi bên đều có minh chủ của mình, Lâm Khiếu Đường từng nghe Lạc Trần Tử nhắc qua nhưng cũng chỉ biết đó toàn là nhưng cao nhân đảm nhiệm, cũng không biết là ai, thật ra không nghĩ tới người trước mắt đây dĩ nhiên lại là một vị Vạn Sơn Đạo Minh minh chủ, như vậy xem ra vị Cực Ám Ma Quân này hẳn là người lãnh đạo trực tiếp, Lâm Khiếu Đường càng nghĩ lại, cảm giác thấy không đúng, Thiên Hà Tông chính là môn phái chính đạo, lúc trước chính đạo Vạn Sơn Đạo Minh cùng ma tông có mấy phần liên hệ, huống hồ liên minh cũng chỉ là một vài tổ chức rải rác cũng không phải là một khối thống nhất, chỉ khi nào gặp phải đại sự nào đó thì mới xuất hiện hình thức liên minh, còn bình thường những vị minh chủ này cũng chỉ hỏi đến sự vụ của môn phái mình mà thôi.
Lâm Khiếu Đường vẫn là có chút không rõ, đường đường thập đại cao thủ, lại là một trong sáu vị minh chủ làm sao tự hạ thấp giá trị bản thân mà lôi kéo chính mình đi nói chuyện phiếm, trong lòng không khỏi hơi cảnh giác.
Tiếp đó, cuộc nói chuyện vẫn như cũ không hề liên quan tới toàn cục, khi Lâm Khiếu Đường có ý muốn rời đi, Cực Ám Ma Quân mới bắt đầu hướng cuộc nói chuyện đi tới chính đề, càng để lộ ra một số ý tứ, phương hướng thảo luận trong mấy ngày qua.
Trên đường đi, ba người Phương Thiên Minh, Lưu Trúc thượng nhân va Lương Như Vân vẫn cẩn thận theo sau, cứ như vậy tự nhiên là không được ổn cho lắm, chỉ là Lưu Trúc thượng nhân một lòng muốn kết giao với Lâm Khiếu Đường, thế nhưng Cực Ám Ma Quân lại không muốn như vậy, vốn là một đại ma đầu, làm sao có thể để mãi như vậy, trên toàn bộ đường đi toàn thân bốc ra huyết khí nồng nặc, lại như vô tình phát ra một cỗ uy áp tản mát ra xung quanh.
Ra khỏi khu giao dịch, trong lời nói Cực Ám Ma Quân đã có chút biến đổi, nói vài câu làm nền rồi trực tiếp:
- Nếu như Nam xuyên Giới cùng với Đại Hạ quốc đánh một trận, Lâm đạo hữu có thể cùng bản quân đại diện cho Vạn Sơn đạo minh ma minh xuất chiến?