Lâm Khiếu Đường ngày đêm phi hành, cuối cùng cũng hạ xuống một thành thị nhỏ, thu liễm khí tức hạ xuống, tìm một tửu lâu bình thường ăn chút điểm tâm và uống chút rượu, ngồi trong sảnh đường nho nhỏ, để cho bản thân nhìn giống như một tu luyện giả bình thường, Lâm Khiếu Đường đã lấy ra thanh cự kiếm luyện chế bằng mộc tinh đeo sau lưng, làm như vậy có khả năng uy hiếp cũng có khả năng che giấu, đồng thời không làm cho các tu luyện giả chú ý, cũng giảm đi những phiền phức không quan trọng.
Những người đi đường chỉ nghị luận tập trung vào hai chuyện lớn, một là vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông gây dựng được thanh danh vang dội trong Tù Ma cốc, còn lại chính là các tu luyện giả của hầu hết các môn phái lớn nhỏ tiến hành họp hội nghị tại Thiên Lan thành, các tin tức khác không cần quan tâm đến.
Rất nhiều tu luyện giả bắt đầu tụ tập tại Thiên Lan thành, Đại Hạ quốc xâm lấn Nam Xuyên Giới quy mô lớn chính là một đại sự kiện liên quan tới lợi ích của rất nhiều người, cho dù không phải tu luyện giả nào cũng có tư cách để tham gia lần hội nghị này, thế nhưng họ vẫn cẩn thận tới tận nơi dò xét tin tức cụ thể. Mong muốn tất cả đầu sỏ của Nam Xuyên Giới có thể đồng tâm hiệp lực, dốc sức chống lại kẻ thù chung.
Ba ngày sau, rốt cuộc Lâm Khiếu Đường cũng đã chạy tới phạm vi Hiên Viên Tông, lúc này cũng là lúc hội nghị tại Thiên Lan Thành bắt đầu tiến hành, rất nhiều nguyên lão của các đại môn phái đều đã đến tụ tập.
Lâm Khiếu Đường đối với lần hội nghị này cũng tương đối chờ mong, bất quá hắn vẫn quyết định trước tiên đào gian tế ẩn nấp trong Hiên Viên Tông.
Nhìn dãy núi sâu thẳm, Lâm Khiếu Đường chậm rãi hạ xuống chân núi tiền điện Hiên Viên Tông, nguyên thức của hắn cảm thận được có một màn chắn vô hình đem toàn bộ khu vực bên trong bao quanh, không thể điều tra được tình huống.
Lâm Khiếu Đường muốn mạnh mẽ xông qua tầng bình chướng, nhưng không thành công, trong lòng có chút kỳ quái, Hiên Viên Tông vì sao lại đem kết trận phong bế toàn bộ môn phái như vậy, trước đó không hề có tầng bình chướng này.
Trước cửa lớn, bốn gã đệ tử thủ vệ cẩn thận quan sát người qua lại, trong mắt hơi hiện lên vẻ nghi hoặc và lo lắng.
Người này nhìn qua tuổi tác không lớn, một thân trường bào màu xanh, khuôn mặt khá tuấn lãng, sau lưng đeo một thanh cự kiếm khổng lồ hoàn toàn không xứng với thân hình, trừ những thứ này ra không còn chỗ nào đặc biệt, bất quá trên người lại tản mát ra khí nguyên vô cùng cường đại, làm cho bốn gã đệ tử thủ vệ thầm giật mình, một cỗ uy áp ép tới làm cho bọn họ cảm thấy khó thở, thần sắc không tự giác hiện lên một tia khẩn trương.
Trong đó có một gã đệ tử tương đối lớn tuổi mạnh mẽ ổn định lại tâm trạng, tiến lên một bước hỏi:
"Tiền bối, người hỏi đường hay tìm người?"
Lâm Khiếu Đường thẳng thắn trả lời:
"Tìm người!"
"Vậy xin hỏi tiền bối tìm ai?"
Gã đệ tử cẩn thận hỏi, trong mắt thực sự không quá yên ổn.
Lâm Khiếu Đường đối với biểu tình vô cùng căng thẳng khẩn trương của gã đệ tử này sinh ra một tia hoài nghi, thuận tiện nói:
"Không biết Hồ nguyên lão của quý phái có ở trong phái hay không?"
Tròng mắt của gã đệ tử kia hơi giật mình thoáng qua nói:
"Thực sự không đúng dịp, tiền bối tới không đúng thời điểm rồi, Hồ nguyên lão đã tới tham dự hội nghị tại Thiên La thành."
"A!"
Lâm Khiếu Đường gật đầu:
"Vậy thì ba vị đại nguyên lão của quý phái có ở đây hay không?"
"Bọn họ đều đã đi tham dự hội nghị tại Thiên Lan thành rồi." Gã đệ tử trả lời rất thẳng thắn.
Trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe tia sáng nói:
"Thực sự là không khéo, chỉ có thể ngày khác lại đến thăm quý phái."
Gã đệ tử kia nghe xong lời nói rất rõ ràng này, thờ dài một hơi nói:
"Tiền bối đi thong thả, vãn bối không đưa tiễn rồi."
Lâm Khiếu Đường hóa thành một đạo quang mang màu xanh bay lên trời, bất quá sau khi bay được hơn mười dặm liền rất nhanh quay trở lại. Bốn gã thủ vệ canh cửa kia thực sự quá mức khả nghi, bộ dáng giống như có tật giật mình, Lâm Khiếu Đường tự nhiên lo lắng, huống hồ cho dù đi tới Thiên Lan thành dự hội nghị đi nữa cũng không đến mức phải có cả ba vị đại nguyên lão. Nam Xuyên Giới hiện nay là thời điểm phi thường, Hiên Viên Tông rất nhanh sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, nơi mấu chốt như thế này sao lại không có cao thủ tọa trấn cơ chứ.
Rất nhiều điểm đáng nghi ngờ, làm cho Lâm Khiếu Đường suy nghĩ, chỉ sợ trong Hiên Viên Tông đã có chuyện gì đó phát sinh. Nhìn từ thần sắc của bốn gã đệ tử thủ vệ kia, bọn họ đối với chính mình đột nhiên hiện thân có chút ngoài ý muốn và giật mình, thậm chí còn có một chút khiếp đảm, những điều này rò ràng không hợp với lẽ thường, các loại biểu hiện khác nhau làm cho Lâm Khiếu Đường gia tăng sự nghi ngờ và muốn giải đáp.
Lúc này đây, Lâm Khiếu Đường trực tiếp bay xa tới hơn mười dặm, chuẩn bị từ một phía nào đó xa xa lặng lẽ lẻn vào, thế nhưng bình chướng đúng là kéo dài tưởng chừng như vô tận, phạm vi bao trùm cực lớn.
Khí nguyên trong tay Lâm Khiếu Đường bành trướng, một đạo hỏa diễm màu lam mạnh mẽ bắn thẳng ra ngoài, trực tiếp công kích vào bình chướng, màn bình trướng trong nháy mắt đã bị đánh ra một lỗ hổng, thanh mang chợt lóe, Lâm Khiếu Đường nhanh chóng tiến vào trong, lỗ hổng gần như chỉ duy trì trong thời gian vài cái chớp mắt đã tự động khép lại.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường hơi kinh ngạc, loại kết trận phong bế như thế này hiển nhiên không phải là những tu luyện giả bình thường có thể bố trí được, hơn phân nửa là do nhiều tu luyện giả cao cấp hợp tác tạo thành.
Xuyên qua bình chướng, nguyên thức của Lâm Khiếu Đường lập tức phát ra bao trùm trong phạm vi tới mấy trăm dặm, xa xa có hai cỗ khí tức nguyên khí khá cường đại va chạm đối chọi lẫn nhau.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường nhất thời cả kinh, lẽ nào Đại Hạ quốc đã bắt đầu tấn công rồi hay sao? Ý nghĩ chỉ nhanh chóng lóe qua, thân hình lập tức hóa thành quang mang màu xanh bay đi, tốc độ nhanh tới kinh người.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Chỉ trong thời gian một nén hương, Lâm Khiếu Đường đã lướt qua trời cao, bay tới không trung trên một ngọn núi nhỏ cách đó mấy trăm dặm, hư không xa xa phía trước, đang có mấy tu luyện giả giao đấu kịch liệt với nhau.
Trên bầu trời, các loại pháp bảo bay qua bay lại tỏa quang mang chói mắt, rất náo nhiệt, thỉnh thoảng còn truyền tới một hai tiếng kêu thảm thiết giống như có người bị đánh rơi.
Trong đó, hơn mười vị tu luyện giả một phương ăn mặc thống nhất đều là võ bào, nắm trong tay thanh cự kiếm, một phương khác ăn mặc cơ bản không khác nhau nhiều lắm, thế nhưng vũ khí pháp bảo mỗi người sử dụng lại không giống nhau.
Cự Kiếm Sơn Trang, Lâm Khiếu Đường vừa mới nhìn thấy đám người cầm cự kiếm này lập tức hiện ra bốn chữ trong đầu, hiện nay, Cự Kiếm Sơn Trang đã trở thành một trong các phân đường của Hiên Viên Tông.
Tu luyện giả cầm cự kiếm trong tay chia làm hai tổ tương đối rõ ràng, một tổ bảy người, liên kết tạo thành trận hình đối địch. Bên cạnh chính là một đội ngũ khác, hai bên qua lại hợp tác phòng ngự công kích.
Nếu luận về thực lực cá thể thì đám người Cự Kiếm Sơn Trang có hơi yếu một chút, bất quá sau khi hình thành trận hình đã bù đắp phần nào sự thiếu hụt này, hai bên đối chiến với nhau ngược lại chiếm thượng phong, bất quá muốn chiến thắng cũng không phải dễ dàng.
Tu luyện giả của cả hai bên đều cảm nhận được đột nhiên có một cỗ khí tức nguyên lực vô cùng cường đại dần dần tới gần, thế nhưng đang lúc tranh đấu kịch liệt, không thể dừng tay lại, thế nhưng trên mặt mỗi người đều lướt qua một tia bất an.
Khí nguyên của người này đã vượt qua tưởng tượng của tu luyện giả hai bên, người có tu vi cao nhất của cả hai bên cũng chỉ mới tới đại sư giai hậu kỳ, thế nhưng cường độ nguyên khí của người đang đến gần lại vượt qua linh hồn giai sơ kỳ, ít nhất cũng phải đạt tới linh hồn giai trung kỳ, thậm chí là cao hơn nữa.
"Liên huynh, là cường viện của chúng ta hay sao?"
Một gã tu luyện giả trung niên nhân sau khi bắn ra một thanh trường kiếm, hướng về phía gã tu luyện giả trung niên khác bên cạnh hỏi.
Gã tu luyện giả vừa mới được hỏi thì lại âm trầm lắc đầu nói:
"Người này ta không nhận ra."
"Không nhận ra? Chẳng lẽ lại là nguyên lão của Hiên Viên Tông hay sao?" Khuôn mặt của tu luyện giả trung niên cứng đờ, trong lòng hiện lên ý muốn chạy trốn.
"Cũng không phải, ta ở tại Hiên Viên Tông đã hơn bảy mươi năm, chưa từng thấy qua người này!"
Gã tu luyện giả họ Liên rất khẳng định trả lời.
Sắc mặt của tu luyện giả trung niên nhân hơi hơi thả lỏng một chút, suy đoán nói:
"Chẳng lẽ là Ma Thiên Môn cũng cho người đến đây hay sao?"
Ngay trong lúc hai người đang trao đổi với nhau thì biểu tình của một thiếu phụ có diện mạo rất xinh đẹp bày ra trận hình bên phía đối phương đột nhiên biến hóa kịch liệt. Bộ dạng như không thể tin tưởng được nhìn chằm chằm vào người mới đến, trong trạng thái thất thần suýt chút nữa làm hỏng trận pháp làm cho đối phương lợi dụng sơ hở.
"Linh nhi, không thể phân tâm!"
Một lão giả tóc hoa râm lớn tiếng nhắc nhở.
Dưới tình huống nguy cơ cận kề thiếu phụ đành phải thu hồi ánh mắt, thế nhưng tâm tình cũng cực kỳ không ổn định. Trong lúc kích đấu vẫn không quên nhìn về phía người thanh niên bỗng nhiên bay đến.
Trận hình này thiếu phụ đóng vai trò cực kỳ trọng yếu, lúc này thiếu phục lại phân tâm, uy lực trận pháp nhất thời giảm xuống một mức lớn.
Một đạo ánh sáng mờ hiện lên, một gã đệ tử bên cạnh thiếu phụ nhất thời hét thảm rơi xuống, trận hình lập tức tan tác, ba thanh phi kiếm đâm thẳng vào lão giả bên cạnh thiếu phụ.
Trong tình huống vô cùng kinh hãi, thiếu phụ thất thanh hô lên:
"Lâm đại ca, cứu phụ thân!"