Lâm Khiếu Đường không hề e ngại khẽ vuốt đầu Lâm Vũ Nhàn hai cái, tựa như vị huynh trưởng ưu ái với muội muội của mình, chỉ là động tác này trong mắt ba vị thanh niên có vẻ cực kỳ không thích ứng, cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Phải biết rằng, hiện tại Lâm Vũ Nhàn đã bước vào tuổi trung niên, nếu không phải lúc trước dưới sự trợ giúp của Lan Tinh Ngưng (tên đầy đủ của Tiểu Lan ) thành công trùng quan tiến nhập sĩ giai hậu kỳ, chỉ sợ hiện tại đã bước vào hàng lão niên rồi.
Mà dáng vẻ hiện tại của Lâm Khiếu Đường so với lúc trước khi ly khai Lâm gia cũng không có nhiều biến hóa, vẫn là khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy sức sống, so với trước tuy có thêm phần thành thục ổn trọng, càng thêm vài phần tang thương, nhưng chung quy lại vẫn là dung mạo như còn tráng niên.
Một thanh niên đưa tay vỗ nhẹ hai cái trên đầu một quý phụ đoan trang, hình ảnh này xác thực có điểm quái lạ.
Lâm Vũ Nhàn không tránh không né, chỉ là trên mặt hơi phiếm hồng, nhãn thần cực kỳ phức tạp. Ngoại trừ ba vị thanh niên, những naười khác thấy hình ảnh này đều lộ vẻ vui mừng.
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng đẩy thiếu phụ áo lam ra, ôn nhu nói:
"Tiểu Lan, ngươi trưởng thành rồi!"
Đôi con ngươi đen trong suốt của thiếu phụ áo lam lóe sáng, nhỏ nhẹ nói:
"Trước mặt lão đại, Tiểu Lan vĩnh viễn là Tiểu Lan nhỏ bé trước kia."
Lâm Khiếu Đường khẽ nhéo chiếc mũi đang vểnh lên của thiếu phụ áo lam, cười nói:
"Không trưởng thành sao được, còn muốn để lão đại nuôi ngươi mãi sao!"
Sắc mặt thiếu nữ áo lam hồng lên, cúi đầu rồi lần thứ hai nhích vào lòng Lâm Khiếu Đường, mỗi một lời nói, một cử động đều toát nên vẻ không muốn xa rời cực kỳ nồng đậm.
Con mắt của Lâm Hạo cùng Lâm Hậu Sơn đều mở lớn trợn trừng.
"Thật muốn cho những người khác trong gia tộc chứng kiến dáng dấp của Lan trưởng lão hiện tại, nghĩ đến nhất định rất đặc sắc a!"
Lâm Hạo làm bộ ao ước nói.
Lâm Hậu Sơn cũng bĩu môi nói:
"Ta xem bị cái tên Hoàng Bách Chiến kia thấy mới là đặc sắc!"
Lâm Hạo lắc đầu nói:
"Nếu như bị cái phần tử hiếu chiến đó thấy, chỉ sợ muốn bạo tại chỗ, lập tức hướng tam gia gia liều mạng không thôi."
Nét mặt Lâm Hậu Sơn có chút giật mình, nghĩ lại sự kiện tranh giành tình nhân vài năm về trước vẫn còn thấy giật mình. Một gã trực hệ đệ tử của một gia tộc tu luyện hơi có chút hậu trường, làm trò trước mặt Hoàng Bách Chiến hướng Lan trưởng lão cầu thân, Hoàng Bách Chiến tại chỗ làm khó dễ, trực tiếp đánh người đó tới trọng thương, sau đó lại phát động Hoàng gia khơi xướng chiến sự với gia tộc người đó, trực tiếp đem ma tộc kia diệt trừ sạch sẽ, từ đó về sau không còn gia tộc nào dám theo bước như vậy nữa.
Nhớ lại chuyện này, Lâm Hậu Sơn liền cảm thấy nắm tay lớn thật là chỗ tốt.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vnHoàng gia chính là một trong ngũ đại gia tộc tại Nam Xuyên Giới, ngoại trừ những đại tông phái thì thực lực bọn họ đã là cường đại nhất rồi, cho dù có một ít tiểu môn phái cũng không không dám gây hấn.
"Được rồi, mấy ngày nay Hoàng gia không phải muốn phái người qua đây giúp lão tổ tông giải độc sao? Hoàng Bách Chiến nhất định sẽ tới."
Lâm Hậu Sơn đột nhiên nhớ tới nói.
"Đúng vậy, tam gia gia sợ là nguy hiểm rồi, bất quá chỉ cần Lan trưởng lão bảo hộ tam gia gia, hẳn sẽ không có đại sự gì. Đừng xem Hoàng Bách Chiến có thực lực mạnh mẽ, đã có tu vi sư giai hậu kỳ, nhưng nếu Lan trưởng lão phát hỏa, Hoàng Bách Chiến cũng không dám quá phận làm càn."
Trên mặt Lâm Hạo hiện lên một tia lo lắng nói.
Hai vị thanh niên khe khẽ nói chuyện, cũng không có người quan tâm, tất cả sự chú ý của mọi người đều là đang đặt trên người Lâm Khiếu Đường.
Lúc này Lâm Khiếu Đường thực vất vả mới đẩy Lan Tinh Ngưng từ trong người mình rời ra, vẫn đứng sát một bên là Lâm Bình cuối cùng cũng có khoảng trống, ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Khiếu Đường nói:
"Tiếu tử thối, nhiều năm trôi qua, dáng vẻ của ngươi cũng không thay đổi chút nào. Nói mau, có phải là lại luyện chế ra thứ gì tốt phải không?"
Lâm Khiếu Đường cười cười, từ trong lòng lấy ra một túi đan dược nhỏ, nói:
"Chỗ này có hơn mười lạp 'Nhuận nhan đan', có thể bảo dưỡng dung nhan không già, còn có tác dụng tăng nguyên nhất định!"
Lâm Bình không hề khách khí, đưa tay tiếp nhận túi nhỏ, tự nhiên nói:
"Tiểu tử ngươi nhất định là ăn cái loại này mới giữ được dáng vẻ tráng niên như vậy đúng không?"
Lâm Khiếu Đường cười cười không nói, Lâm Bình tự nhiên coi như cam chịu, trên mặt những người khác cũng dần hiện ra một bộ dáng như có điều lý giải, hiển nhiên với việc Lâm Khiếu Đường có thể bảo trì dung mạo tuổi trẻ nhất định đều cho rằng hắn dùng 'Nhuận nhan đan' mới có được.
Lâm Vũ Nhàn nhìn túi nhỏ trong tay Lâm Bình, cảm giác rất rõ ràng bên trong tản mát ra dược lực nồng đậm, bỗng nhiên nói:
"Khiếu Đường ca ca, ngươi thực sự trở thành luyện dược sư sao?"
Lâm Khiếu Đường từ chối cho ý kiến:
"Xem như là vậy đi!"
"Thật tốt quá, vậy thì lão tổ tông được cứu rồi. Y thuật của Khiếu Đường ca ca từ ngày trước đã không cần nói nhiều, hôm nay càng trở thành luyện dược sư, phương pháp giải độc tự nhiên có thành tựu."
Lâm Vũ Nhàn vui vẻ nói.
Những người khác đều dùng một loại nhãn thần chờ mong tới Lâm Khiếu Đường, cũng giống như những ngày trước vậy.
Lâm Khiếu Đường đi tới trước giường, nhìn khuôn mặt biến thành xanh đen của vị Lâm Ngật Nhiên sau khi trúng độc đã già đi rất nhiều, một tia nguyên thức lặng lẽ tiến vào người đối phương, bắt đầu dò xét.
Mọi người cùng ngưng thở, như rất sợ sẽ phát ra tiếng động làm ảnh hưởng đến quá trình Lâm Khiếu Đường chuẩn đoán bệnh. Thấy rõ trên mặt người kia thần sắc bất định, hai hàng lông mày nhíu lại, hy vọng trong lòng mọi người vừa mới được dấy lên lại bị dập tắt xuống.
Sau một hồi Lâm Khiếu Đường dò xét trong cơ thể Lâm Ngật Nhiên cũng đã lý giải được cơ bản tình huống, độc này chính là 'Hắc bức độc chướng'. Với hắn mà nói cũng không có gì là khó khăn, chỉ là thời gian trúng độc đã quá dài, vượt quá nửa tháng, độc tố đã thâm nhập vào trong tâm mạch cốt tủy. Muốn hoàn toàn giải độc sẽ tương đối phiền phức một chút.
Kỳ thực cho dù trúng độc sâu như vậy, lấy thực lực hiện tại của Lâm Khiếu Đường mà nói cùng có thể nhanh chóng trục độc, thế nhưng nếu làm như vậy thì bản thân người trúng độc sẽ không chịu nổi hấp nguyên lực cực mạnh, rất có thể giải trừ được độc nguyên xong lại thụ phải trọng thương vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn ảnh hướng lớn đến nguyên linh.
Lâm Khiếu Đường sau một hồi tự đánh giá, lấy ra một lạp 'Tinh độc đan', đưa vào trong miệng Lâm Ngật Nhiên, thông qua nguyên lực đem dược đan đưa vào trong bụng. Ngón tay nhẹ hoa lên, trích một lỗ nhỏ trên cánh tay Lâm Ngật Nhiên, một tia máu đen đặc sệt lập tức từ miệng vết thương phun ra ngoài.
Hai ngón tay Lâm Khiếu Đường mở rộng vết thương đến chừng một tấc thì dừng lại, chỉ thấy một lũ hắc khí cấp tốc bị hút ra. Lợi dụng nguyên lực trực tiếp cách không hấp độc nguyên, đồng thời đi qua cánh tay phóng ra ngoài, trên mặt đất rất nhanh liền bị một mảng dịch thể cháy đen bao trùm, thỉnh thoảng còn bốc lên khói nhè nhẹ, đã đem mặt sàn bằng đá cẩm thạch chậm rãi ăn mòn, có thể thấy được độc tính mạnh đến dường nào.
Ước chừng nửa nén nhang thời gian, một tiếng nấc rất nhỏ đánh tan sự tình lặng trong phòng.
Thần tình tất cả mọi người nhất thời trở nên căng thẳng, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Lâm Ngật Nhiên đang nằm trên giường, chỉ thấy hai mắt vẫn nhắm chặt nhiều ngày qua như người chết của Lâm Ngật Nhiên đang chậm rãi mở ra.
"Mang nước tới đây!"
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nói.
Những người xung quanh vẫn không giúp được gì lập tức lu bù công việc. Chỉ chốc lát, một bát nước lớn được đưa tới tay Lâm Khiếu Đường. Nâng người Lâm Ngật Nhiên, Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ đưa bát nước tới trước miệng Lâm lão tổ tông hiện ý thức vẫn còn mơ hồ không tỏ, thẳng đến khi người kia không chịu được phun ra một ngụm lớn mới dừng lại.
"Khụ khụ..."
Cả gian phòng vang lên từng tiếng ho khan của Lâm Ngật Nhiên.
Khi tiếng ho khan được dừng lại, ý thức của Lâm Ngật Nhiên đã hoàn toàn thanh tỉnh, sắc mặt không biểu tình, trong mắt cũng ánh lên tầng tầng rung động, nhìn vị thanh niên trước mắt, lẫn thanh âm suy yếu có chút không thể tin được, nhỏ giọng nói:
"Ngươi đã trở về!"
Lâm Khiếu Đường hơi gật đầu nói:
"Độc còn chưa bài hết, còn phải tĩnh dưỡng lâu dài, không nên nhiều lời. Mấy ngày nay ta sẽ đúng giờ tới bài độc cho ngươi."
Khi Lâm Ngật Nhiên lặng lẽ thăm dò tu vi Lâm Khiếu Đường, nét mặt thủy chung không chút biểu hiện, một hồi lại bày ra bộ dáng ngạc nhiên, bất khả tư nghị nhìn Lâm Khiếu Đường, muốn nói cái gì nhưng lại không mở miệng, chỉ cười khổ một chút rồi chậm rãi nhắm hai mắt, bắt đầu tiến hành điều tức.
Lúc này, mọi người nơi đây đều hướng ánh mắt sang Lâm Khiếu Đường, bên trong ngoài sự kinh hỷ còn pha lẫn một phần kính trọng, đặc biệt là ba vị thanh niên.
Cuối cùng cũng đã tiêu trừ mây đen trong lòng. Chỉ với tài giải độc này đã cực kỳ hiếm thấy.
Phải biết rằng lần này vì muốn bài độc cho lão tổ tông, mọi phương pháp có thể đều đã thử qua, các loại giải độc đan đều đã dùng tới. Mấy ngày nay cũng mời qua không biết bao người tài ba đến cứu trị, đều đã hết đường xoay sở, chỉ còn lại một đường cuối cùng là trông cậy vào Hiên Viên Tông viện thủ mà thôi.
Huống chi bản thân luyện dược sư chính là một loại chức nghiệp phi thường nổi tiếng, vô luận là tông phái hay gia tộc đều muốn truy cầu mượn sức luyện dược sư, bởi có được luyện dược sư sẽ giúp đỡ rất lớn cho gia tốc tu luyện.
Ba vị thanh niên hổ thẹn trong lòng. Hơn nữa, trong tất cả những người có mặt nơi đây lại có bối phận thấp nhất, lúc này cả ba cùng nhìn nhau rồi đồng thời quỳ xuống, đồng thanh nói:
"Đa tạ biểu cữu công -tam gia gia!"
Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.
"Đứng lên đi, ta mặc dù bị trục xuất khỏi tộc môn, nhưng chung quy vẫn là người của Lâm gia, vì gia tộc xuất ra một phần sức lực cũng không có gì đáng nói, không cần phải khách khí như vậy."
Lâm Bình trừng mắt nói:
"Ba tên nau ngốc, còn không mau đứng lên!"
"Dạ!"
Cả ba đều đồng thời đứng dậy.
Lâm Khiếu Đường trở về, lão tổ tông được bài độc thức tỉnh. Lâm gia nguyên bản đang rơi vào nguy cơ, bất quá chỉ ngắn ngủi trong nửa canh giờ lại một bước từ địa ngục trở về thiên đường.
Lâm Bình muốn gióng trống khua chiêng, mở tiệc rượu lớn khoản đãi Lâm Khiếu Đường trở về lại bị hắn cự tuyệt, hắn chỉ hy vọng tất cả giản lược là được.
Bất quá không chờ mấy người Lâm Bình kéo Lâm Khiếu Đường đi ôn lại chuyện cũ, Lâm Vũ Tuyền đã dẫn theo hai người trưởng lão Hiên Viên Tông qua đây, hai người này Lâm Khiếu Đường cũng nhận thức được, bất quá cả hai lại cũng không nhận ra Lâm Khiếu Đường.
Ngày trước tại, Lâm Khiếu Đường bất quá chỉ là một gã mao đầu tiểu tử, tự nhiên sẽ không ai chú ý tới.
Hai người này ngày trước một người là chưởng môn Ngũ Đạo Tông Hứa Khôn, người còn lại là cốc chủ Hồng Diệp cốc cốc chủ Đàm Tuyết, nghĩ không ra hai người này hiện tại cũng đã bước vào đại sư giai, cũng có chút nằm ngoài ý liệu của Lâm Khiếu Đường, dù sao người được cử làm chưởng môn đều có tư chất tương đối bình thường, tu vi đều khó tiến bước được.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Lâm Khiếu Đường, mấy người Lâm Bình vẫn chưa đem việc hắn xuất thủ bài độc nói ra. Sau khi Hứa Khôn, Đàm Tuyết chuẩn đoán, trên mặt đều lộ ra vẻ kỳ dị.
Đàm Tuyết mặc một thân hồng y, cẩn thận buông cổ tay Lâm Ngật Nhiên vui mừng nói:
"Lâm sư tỷ tuy trúng phải kịch độc, bất quá độc tố vẫn chưa thâm nhập cốt tủy, hoặc là trong lúc vô ý chính bản thân đã đem độc công chi tâm bức ra ngoài cơ thể, cũng không có gì nguy hiểm, chư vị không cần lo lắng. Ta có mấy mai 'Hồng linh đan' là khứ độc đan đặc chế của Hồng Diệp cốc ngày trước, cứ cách ba ngày ăn vào một hoàn, lại dùng nguyên lực phối hợp dược lực bài trừ độc, nửa năm là có thể đem độc nguyên bài trừ sạch sẽ."
Được Đàm Tuyết khẳng định càng nghiệm chứng cho việc Lâm Khiếu Đường bài trừ độc thành công. Lâm Vũ Tuyền từ lúc vừa tiến vào trong phòng liền cưỡng chế xúc động trong lòng, trước đem 'Hồna linh đan' nhận lấy, đôi tú mục lại thỉnh thoảng nhìn về phía khuôn mặt đang vô cùng bình tĩnh của Lâm Khiếu Đường.
Chuẩn đoán bệnh vô sự, hai người trưởng lão Hiên Viên Tông cũng không có ý lưu lại, liền cáo từ. Lúc hai người vừa mới đứng dậy rời đi, Lâm Vũ Nhàn đột nhiên hỏi:
"Hai vị tiền bối, xin hỏi tình hình Lâm trưởng lão quý phái gần đây thế nào?"
Hứa Khôn thở dài một hơi, nói:
"Cứ hỏi tỷ tỷ của ngươi đi!"
Nói xong, Hứa Khôn cùng Đàm Tuyết bay lên trời, trong chớp mắt liền biến mất nơi chân trời.
"Ngươi là Lâm Khiếu Đường?"
Làm Vũ Tuyền ngơ ngác nhìn Lâm Khiếu Đường rồi đột nhiên hỏi.
Lâm Khiếu Đường cúi đầu nhìn lại chính mình nói:
"Ta biến hóa rất lớn sao? Thế nào mà mỗi người nhìn thấy ta đều hỏi như vậy?"
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"
Trong mắt Lâm Vũ Tuyền lóe lên từng tia vui mừng rồi lại vừa khóc vừa lẩm bẩm nói, thế nhưng cũng không vui vẻ được bao lâu, thần sắc liền tối sầm xuống, lại nói:
"Ngươi thất tung mấy năm nay, Uyển Nhi đi tìm ngươi rất nhiều lần, nhưng cuối cùng đều không có kết quả, thẳng đến khi phụ thân nàng tử chiến mới dừng lại. Mấy năm nay ngươi đến tột cùng là đến nơi nào? Nếu không chết vì sao còn không sớm trở về đây?"
Lời Lâm Vũ Tuyền như mang phần trách ý, Lâm Khiếu Đường cười khổ nói:
"Nếu có thể trở về, ta đã sớm trở về rồi, trong đó có nguyên do không cần vội đề cập trước cũng được, hãy nói một chút tình hình gần đây của Uyển Nhi đi!"
"Uyển Nhi đã bị tông phái nhốt giữ lại, trong vòng ba tháng nếu không chịu xuất ra bảo tàng phụ thân lưu lại, tông phái sẽ đem nàng chuyển giao cho Thập Quốc Minh đệ nhất cao thù là Thái âm Thiên Quân!"
Lâm Vũ Tuyền vội nói.
Nghe được tin tức này, Lâm Khiếu Đường ngược lại thoáng an tâm hơn một chút, chí ít cũng có thể xác định Uyển Nhi hiện tại không có nguy hiểm, tuy rằng đoán được nguyên nhân, Lâm Khiếu Đường vẫn nhíu mày hỏi:
"Hiên Viên Tông vì sao lại nhốt giữ trưởng lão của phái mình, lại cùng với ma phái giao dịch đây?"
Lâm Vũ Tuyền thở dài nói:
"Việc này nguyên do thật ra là bởi Uyển Nhi không tốt, đem Thái âm Thiên Quân kia đùa bỡn một hồi, kết quả khiến cho Thái âm Thiên Quân giận tím mặt, chiêu tập một đám ma tu dự định đánh tới Hiên Viên Tông, U Minh Lão Tổ đã từng nhiều lần ra sức bảo vệ Uyển Nhi nhưng lần này cũng đành bất lực, họa lần này quá lớn, liên quan đến rất nhiều mặt, cho dù U Minh Lão Tổ thân có là một trong ba người đứng đầu của Hiên Viên Tông cũng không thể đảm bảo. Không đáng ngạc nhiên khi không lâu sau đó, có hơn hai trăm thượng vị ma tu của Thập Quốc Minh đem Hiên Viên Tông bao vây lại, chuẩn bị đánh một trận. Tránh cho chiến sự diễn ra, hai đại nguyên lão Hiên Viên Tông là Ngũ Đạo Chân Nhân cùng Thánh Vũ Thượng Tổ đứng ra cùng Thái âm Thiên Quân đàm phán, cuối cùng đôi bên đồng ý để cho Uyển Nhi trong vòng ba tháng giao ra bảo tàng do phụ thân nàng lưu lại mà trước đó đã được đưa làm phần thường trong hội chiêu thân, bằng không liền đem Uyển Nhi chuyển giao cho Thái âm Thiên Quân xử trí."
"Nha đầu kia lần này chọc phải người không nên dây vào a!"
Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói.
"Thái âm Thiên Quân chính là đương đại thần nhân, không phải chúng ta có thể gây tới, đến ngay cả Hiên Viên Tông cũng phải e ngại ba phần, huống chi là một cái tiểu gia tộc vô danh tiểu tốt như chúng ta!"
Lâm Vũ Tuyền vô vọng nói.
"Được rồi, tỷ tỷ, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, Uyển Nhi muội muội tự nhiên sẽ do Hiên Viên Tông bảo hộ, chúng ta cho dù phiền não cũng là vô dụng thôi. Trong tu luyện giới chân chính, tùy tiện đến một gã tán nhân tu luyện giả cũng đều có thể đem gia tộc chúng ta bóp chết, huống chi là những lão quái vật đứng trên đỉnh tầng kim tự tháp. Khiếu Đường ca ca đại nạn không chết, cuối cùng đã trờ về gia tộc, chúng ta hẳn là vui vẻ mới đúng!"
Lâm Vũ Nhàn miễn cưỡng cười gượng nói.
"Chính là như vậy, gặp lại tiêu tử này sau hơn tám mươi năm biến mất, buổi tiệc rượu ngày hôm nay không thể bỏ qua. Mấy lão già chúng ta cần phải hảo hảo ôn lại chuyện cũ đi, xem xem tiểu tử này nhiều năm trôi qua như vậy làm cách nào mới trở lại được gia tộc."
Lâm Bình cũng một bên ồn ào nói.
Lâm Khiếu Đường vui vẻ cười, đôi con ngươi trong suốt cũng lấp lánh hướng phía đại môn Hiên Viên Tông, tâm niệm thầm nói:
"Uyển Nhi đừng nóng vội, còn có ba tháng, cứ tiếp tục nhẫn nại, rất nhanh ta sẽ đi cứu ngươi ra."
Lâm Khiếu Đường ẩn dấu tâm ý cũng không muốn mọi người trong Lâm gia biết, nếu là để cho bọn họ biết, bọn họ nhất định sẽ muốn tìm biện pháp tham gia bằng được trong đó, thế nhưng lấy tu vi thực lực bọn họ căn bản không giúp được gì, chỉ tăng thêm phần thương vong mà thôi. Lâm gia chung quy vẫn là một tu luyện gia tộc trong giới phàm nhân, bọn họ nên hưởng thụ sinh hoạt của phàm nhân, về phần chuyện tình trong tu luyện giới, hãy cứ để người trong tu luyện giới xem xét giải quyết đi.
Dựa theo ý nguyện của Lâm Khiếu Đường, cũng không muốn hướng bên ngoài thông báo rộng rãi, bất quá một buổi tối tụ hội nhỏ với vài người tham dự hắn cũng không thể trốn tránh được.
Từ chạng vạng đã bắt đầu nâng cốc chúc mừng, khi nói đến một ít chuyện cũ luôn truyền đến trận trận những tiếng cười vang, mãi cho đến tận khuya, mấy người vẫn còn bừng bừng hăng hái như cũ.
"Khiếu Đường ca ca, ngươi thực sự tới đầu bên kia hải vực?"
Lâm Vũ Nhàn đã ngấm hơi men nỉ non hỏi.
A Mãnh, Tiểu Lan, Lâm Bình, Lâm Vũ Tuyền, Lâm Vân Phi cũng đang rất hiếu kỳ tới vấn đề này, đều dùng loại nhãn thần chờ mong nhìn tới Lâm Khiếu Đường, mong muốn hắn có thể giảng thuật lại những kinh lịch trong mấy mươi năm vừa qua, thế nhưng Lâm Khiếu Đường tựa hồ không muốn nói đến những chuyện này, chỉ úp úp mở mở cho qua chuyện mà thôi.