Thần sắc Cát trưởng lão ngưng tụ, nhìn lại phía Lâm Khiếu Đường, nhãn thần hơi chút biến hóa, đối với một tên chấp sự Thiên Hà tông đột nhiên hỏi đến cái tên này, tự nhiên cảm thấy nghi hoặc và vô cùng khó hiểu.

- Tục danh Lâm trưởng lão ngươi cũng có thể gọi thẳng như vậy sao? Ngươi quen biết Lâm trưởng lão?

Cát trưởng lão mang theo một tia địch ý hỏi lại.

- Tiểu Uyển Nhi đã sớm trở thành trưởng lão rồi sao?

Môi Lâm Khiếu Đường không tự giác mấy máy, hiển nhiên không hề để ý tới địch ý của đối phương, đạm nhiên trả lời:

- Trước đây ta cùng với Lâm trưởng lão có duyên gặp mặt một lần, nhận được ân huệ, ta hôm nay hỏi gặp lại chính là muốn tạ ơn chi ngộ ngày đó.

Cát trưởng lão trầm giọng nói:

- Lâm trưởng lão sẽ không tính toán nhiều với vãn bối như ngươi, đã thụ ơn người cũng không cần phải trở lại tạ ơn, chỉ cần nhớ kỹ là tốt rồi. Ta sẽ truyền đạt tới Lâm trưởng lão, ngươi cứ trở về đi!

Thần sắc Lâm Khiếu Đường nhất thời biến đổi, tiếu ý trên mặt cũng đã đọng lại, không hờn không giận nói:

- Tạ ơn hay không tạ ơn đó là chuyện của tại hạ, không cần Cát trưởng lão phải nhiều lời.

Lương Như Vân nhất thời dùng một loại nhãn thần ngu ngốc nhìn lại Lâm Khiếu Đường, thầm nghĩ đầu óc người này có phải là có vấn đề hay không, cư nhiên lại dám cùng với nhân vật cấp bậc trưởng lão tranh luận như vậy, có phải là chán sống quá lâu?

- Tiểu tử, bần đạo niệm tình mặt mũi mấy người trưởng lão quý phái, chuyện ăn nói lỗ mãng hôm nay không tính toán nhiều, hãy mau đi đi!

Cát trưởng lão phất tay nói, Lâm Khiếu Đường đối với loại thái độ cậy già kể cả của Cát trưởng lão rất không quen nhìn, đang muốn làm khó dễ lại cảm giác được vài cỗ nguyên khí cường đại đang bay tới rất nhanh, ánh mắt chợt lóe, xoay người rời đi. Lương Như Vân quay lại hướng Cát trưởng lão cung kính cúi người thi lễ rồi mới vội vã đuổi theo Lâm Khiếu Đường. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Thời buổi này lá gan của đám tiểu bối càng ngày càng không nhỏ.

Cát trưởng lão nhìn bóng dáng hai người rời đi, lắc đầu tức giận vô cùng rồi quay trở lại. Vài tên đệ tử đang ở ngay gần đó thấy sắc diện Cát trưởng lão cực kỳ không tốt đều cẩn cẩn dực dực thi lễ, hiển nhiên rất sợ vị Cát trưởng lão này nhìn không vừa mắt mà giận chó đá mèo lên đầu bọn họ, bởi vậy mà mỗi một động tác càng thêm cẩn trọng.

Tại một con đường nhỏ trong sơn lâm, Lương Như Vân hai tay ôm trán làm một bộ dáng khó chịu cằn nhằn nói:

- Đại ca, ngươi điên rồi sao, cư nhiên lại nói lời bất kính với một vị trưởng lão như vậy, cho dù ngươi không muốn sống nữa cũng không nên đem tiểu muội liên lụy vào a, thực sự là bị ngươi làm cho sợ chết mất rồi.

Lâm Khiếu Đường không có đáp lại, bỗng nhiên tiến nhập vào trong một bụi cây nói nhỏ bên cạnh. Lương Như Vân không hiểu nhưng cũng theo phản xạ có điều kiện đuổi theo, rồi lại kêu với lên:

- Ai, đi nhầm rồi, đi nhầm rồi, phải đi theo hướng đông mới đúng, dừng lại a!

Một bàn tay lớn bỗng nhiên che lại cái miệng nhỏ nhắn của Lương Như Vân, đem nàng ta dọa tới giật mình rồi liều mạng giãy dụa muốn thoát ra.

- Không muốn chết thì đừng có lên tiếng, có người đang tới!

Thanh âm trầm thấp rõ ràng truyền vào trong tai Lương Như Vân, bàn tay lớn kia vẫn cố sức che đi cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nước mắt cũng rất nhanh đã thành dòng chảy xuống. Đúng lúc này vài cỗ nguyên khí đè ép tới, thân thể Lương Như Vân bỗng nhiên nao nao, bàn tay lớn kia lập tức buông ra. Xuyên thấu qua khe hở của bụi cây, Lương Như Vân rõ ràng thấy được tại mảnh đất trống phía trước có năm thân hình nam tử đang đứng đó, hai gã nam tử có hình thể thật lớn, chiều cao vượt lên quá hai thước, một gã nam tử khác thì có một con mắt màu xanh giữa trán, một vị lão giả sắc mặt xanh đen, còn có một gã nam tử thân hình béo gần giống một viên cầu, trọng lượng sợ là đã vượt quá bốn trăm cân.

- Ma vũ giả!

Lương Như Vân thất thanh nói, đồng thời cũng mạnh mẽ lấy tay che kín cái miệng nhỏ của chính mình, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, thầm tự trách mình sơ ý. Tu vi mấy người này rõ ràng đều đã ngoài đại sư giai, lấy tu vi của chính mình chỉ cần hơi có chút động tĩnh sợ là lập tức sẽ bị phát hiện. Lương Như Vân nhắm mắt, thu gọn người lại chờ bị người ta phát hiện ra, chỉ là quá nửa ngày trời cũng không thấy chút động tĩnh, lúc này mới chậm rãi mở ra hai mắt, năm người kia vẫn như cũ đứng tại mảnh đất trống phía trước nhỏ giọng bàn luận gì đó, không hề phát hiện ra nàng hiện đang rình coi ngay cạnh. Thầm buông ra một hơi, Lương Như Vân đang tự nghĩ vận khí của mình đúng là không tồi, phát hiện xung quanh mình không biết tự khi nào đã có một đạo bình chướng chắn lại. Mà chính đạo bình chướng này mới là nguyên nhân khiến cho năm người kia không hề phát hiện được động tĩnh bên này, Lương Như Vân nhất thời kinh ngạc nhìn Lâm Khiếu Đường đang bất động bên cạnh, ngưng thần nhìn về phía năm người xa xa.

- Đạo bình chướng này là do hắn dựng lên?

Lâm Khiếu Đường đã cơ bản nghe hết đoạn đối thoại của năm người này, trong đó cũng biết được danh hào xưng hô của cả năm người. Hiển nhiên cả năm người này tại Nam Xuyên Giới coi như có chút danh khí, hơn nữa cũng không phải đều cùng trong một môn phái. Lương Như Vân còn muốn tiếp tục nhìn lại bị một cỗ cường lực trực tiếp xách mình đi, cả thần thức cũng không còn thấy được thân ảnh năm người kia, chỉ thấy cảnh sắc bên người đang trôi đi cực nhanh.

Chỉ chốc lát đã tới ngọn một gốc đại thu xum xuê, nhìn lại bao quát xuống phía dưới, vừa lúc có thể theo dõi được phạm vi tập hợp cùng phân tán tại các huyệt động của môn nhân Hiên Viên Tông.

- Đại ca, hảo thân thủ!

Lương Như Vân khen ngợi nói.

Lâm Khiếu Đường lãnh đạm nhìn Như Vân, cũng không đáp lời, ánh mắt đã chuyển dời sang phương hướng khác, tựa hồ đang chờ đợi một cái gì đó.

Oanh! Một tiếng nổ lớn vang lên đánh vỡ sự tình lặng vốn có của rừng núi, một đoàn cầu lửa màu xanh lục đột nhiên từ sâu trong rừng bắn ra ngoài. Giữa huyệt động, một đống thảo dược bị bạo tạc, nhất thời lửa cháy nổi lên bốn phía, vài tên đệ tử đang bận việc xung quanh đều bị liên lụy, có người chết, có người bị thương, những tiếng kêu la thảm thiết chói tai quanh quần cả một vùng rừng núi. Một đạo thân ảnh màu xám thoát ra khỏi huyệt động, chính là Cát trưởng lão vừa mới nhập động không lâu, nhìn thấy thảo dược bị đốt, sắc mặt Cát trưởng lão đau khổ vô cùng, tay áo bào vung lên, phát ra một cỗ cuồng phong, ngọn lửa màu xanh đang thiêu đốt lập tức bị dập tắt.

- Cuồng phong tụ, thật lợi hại a!

Phía xa trong rừng núi có một gã nam tử chậm rãi bước ra, giữa trán còn có một con mắt màu xanh.

- Quỷ Nhãn Lãnh Tử!

Cát trưởng lão hơi kinh hãi, sau đó lại cả giận nói:

- Ma nhân ngươi ăn quả đắng trước đó còn chưa sợ hay sao? Ngày hôm nay còn muốn mất mặt một lần nữa!

- Cát trưởng lão, ngươi đừng có nói dối không chớp mắt, lần trước nếu không phải lão gia hỏa Trường Mi của Thiên Hà tông liên thủ với ngươi, ngươi há có thể là đối thủ của ta.

Nam tử mắt màu xanh khinh miệt nói, Cát trưởng lão cũng cảm giác được xung quanh còn có người ẩn núp, tu vi cũng không hề kém cạnh, hôm nay chính mình chỉ có một mình một người đánh với mấy người đối phương chỉ sợ là không được, chỉ có thể vừa đánh vừa lui, chờ viện binh trở lại liền phản công. Nghĩ vậy, Cát trưởng lão liền xuất thủ, phong nhận lập tức chen chúc phi ra, chính mình cũng hướng lên trời bay đi.

Nhìn phong nhận kéo tới, nam tử mắt màu xanh không chút hoang mang, khẽ quát to một tiếng, một đạo lục hỏa bình chướng trong nháy mắt ngưng thành hình, đem tất cả phong nhận đều đỡ lại.

Cát trưởng lão chỉ phi độn ra xa được vài chục trượng, một cự quyền như phá trời đã tiến đến, che kín cả mấy trượng vuông, tốc độ lại nhanh vô cùng. Cát trưởng lão khởi động trường bào mạo hiểm chống đỡ, cuồng phong hội tụ bên trong cùng với cự quyền va chạm, Cát trưởng lão mặc dù chưa bị thụ thương nhưng thân mình cũng bị đánh văng trở lại mặt đất.

- Cự Thân La Hán!

Cát trưởng lão lần thứ hai thất thanh hô lên. Một gã nam tử với thể hình khổng lồ lúc này đang đứng tại bên kia huyệt động với một tên khuôn mặt phì nhục đứng cùng một chỗ cười hì hì nhìn lại Cát trưởng lão đang giật mình không ngớt. Lúc này, một đạo bình chướng màu xanh nhạt đã tỏa ra bao phủ không gian xung quanh, ánh mắt Cát trưởng lão khiếp đảm nhìn lão giả mặt xanh vừa mới xuất hiện ngay bên cạnh nam tử mắt màu xanh, đạo bình chướng này hiển nhiên chính là do người này phát ra. Hai gã đại hán phân ra hai bên bao vây Cát trưởng lão lại, lúc này quả nhiên là lên trời không được, xuống đất không xong. Nhìn Thanh Diện Cư Sĩ cùng Song Đồng Kim Cương, trong mắt Cát trưởng lào đã hiện ra một tia tuyệt vọng, đội hình như vậy căn bản hắn không có khả năng chống đỡ được, chỉ cần tùy tiện một người trong đó đã có thể đánh bại chính mình, càng đừng nói là năm người liên hợp lại a.

Năm người này đều xuất thân từ hai đại Ma Tông võ phái là Quỷ Chiến Môn cùng Địa La Tông của Nam Xuyên Giới

Huyệt động phía sau Cát trưởng lão vọt ra hơn mười gã đệ tử, có đạo chức, cũng có võ chức, thần sắc mỗi người đều thập phần nghiêm trọng nhìn tới năm người kia, trong đó có một gã tráng hán, thân hình cao lớn, trong tay cầm cự chùy hét lớn một tiếng nhằm phía Song Đồng Kim Cương. Đứng gần phía động phủ nhất, nhìn tráng hán đệ tử kia xông tới, cự chùy trong tay mạnh mẽ đập xuống phía mình, Hoàng Đồng Kim Cương chỉ lộ ra một vẻ châm biếm, bàn tay thịt giơ lên, "đương" một tiếng, cự chùy đã bị đánh cho biến dạng, còn bàn tay huyết nhục lại không chút tổn thương. Mặt tráng hán nhất thời vàng như đất, ngạc nhiên nhìn lại cự chùy đã biến dạng trong tay, Hoàng Đồng Kim Cương hơi ngửa về phía sau rồi mạnh mẽ đem thiết đầu húc mạnh giữa ngực tráng hán đệ tử một cái. Phanh! Thân hình cao lớn của tráng hán liền như diều đứt dây bay hơn mười trượng xa mới hạ xuống được, trước ngực đã lõm vào một lỗ sâu, toàn bộ xương sườn đã vỡ vụn, đâm cả vào trong tim, thần kinh nhất thời bị chấn vỡ, hiển nhiên từ lúc mới bị đánh trúng, trong nháy mắt tính mệnh đã "ô hô ai tai" rồi.

Mấy tên đệ tử đang muốn xung phong, nhìn thấy cảnh này nhất thời chôn chân tại chỗ, Cát trưởng lão vung tay ngăn cản các đệ tử tiếp tục xông lên chịu chết. Năm người kia tại môn phái đều là cấp bậc trưởng lão, trong đó tu vi mỗi người đều là đại sư giai trung kỳ, đừng nói là chỉ có hơn mười tên đệ tử, chính là có mấy trăm người xông lên cũng là vô dụng mà thôi.

- Cát trưởng lão, để đệ tử của ngươi không nên khẩn trưởng a, chúng ta cũng không phải đến đây muốn cùng các ngươi đánh đấm như vậy, bất quá nếu là có người động thủ trước thì cũng đừng trách chúng ta lấy lớn hiếp nhỏ, chúng ta chỉ là muốn thương lượng với Cát trưởng lão một chút mà thôi, chỉ cần Cát trưởng lão nói ra, chúng ta liền lập tức rời đi.

Nam tử mắt xanh nhẹ nhàng cười nói, khuôn mặt Cát trưởng lão cũng thoáng biến đổi:

- Là chuyện gì?

Lục nhãn nam tử liếm liếm môi, nhìn lại đám môn nhân đệ tử đang đứng ngoài huyệt động nói:

- Nghe nói Hiên Viên Tông các ngươi đã tìm được một sào huyệt Hóa Long Giao tại Nam Xuyên Giới, càng là tìm được phương pháp đi qua an toàn, chỉ cần Cát trưởng lão đem địa điểm cùng phương pháp đi qua bí đạo nói cho ta biết, tại hạ không chỉ lập tức rời đi mà còn cho đám vãn bối một vài chỗ tốt a.

Cát trưởng lão tự giễu cười nói:

- Quỷ Nhãn Lãnh Tử, ngươi cũng quá xem trọng Cát mỗ rồi, bần đạo bất quá chỉ là một gã ngoại sự trưởng lão nho nhỏ trong môn phái, ngay cả chấp sự trưởng lão còn không tới, so với những nội vụ trưởng lão còn cách xa nhiều lắm, những cơ mật sự trọng yếu như vậy sao đến lượt ta biết đến a, các ngươi tìm lộn người rồi!

Con mắt màu xanh của Quỷ Nhãn Lãnh Tử hơi khẽ động, cười nói:

- Ha hả, Cát trưởng lão cũng không cần phải che giấu, đối với chuyện sào huyệt Hóa Long Giao, chúng ta cũng biết ít nhiều, hẳn là tại một trong hai tuyệt cảnh của Nam Xuyên Giới, đều là hiểm địa trong hiểm địa, coi như là tu luyện giả linh hồn giai có đi tới đó cũng chỉ nắm chắc hai thành vượt qua, quý phái tuy rằng đã tìm được thông đạo an toàn, thế nhưng lấy uy danh vạn năm của ma cảnh chỉ sợ vẫn nguy hiểm cực độ, cho dù có thể đi qua, cũng không được mười phần nắm chắc, tuy Cát trưởng lão trong môn phái chỉ là ngoại sự trưởng lão, nhưng một thân đạo pháp phong hệ thần thông quảng đại, càng thêm tinh thông càn khôn bát quái, bản lãnh phá trận cao cường, nếu như sấm quan mà không mang theo Cát trưởng lão mà nói, nguyên lão quý phái chẳng phải không có mắt nhìn người rồi sao!

Cát trưởng lão cười lạnh nói:

- Cảm tạ Quỷ Nhãn trưởng lão đã để mắt tới bần đạo, đáng tiếc bần đạo xác thực không hề hay biết chuyện về mật đạo!

Vẫn một vẻ mặt ôn hòa, lúc này sắc mặt Quỷ Nhãn Lãnh Tử đã ngưng lại:

- Cát trưởng lão, nói như vậy là ngươi quyết tâm không hợp tác với chúng ta?

- Quỷ Nhãn, cùng lão già kia dài dòng làm cái gì, để ta trực tiếp dùng Tác hồn quyết, đem nguyên linh lôi ra tra khảo một phen, xem xem lão gia hỏa này có nói hay không!

Đứng bên trái, Quỷ Nhãn Lãnh Tử và Thanh Diện Cư Sĩ ra vẻ dữ tợn nói.

Trên một thân cây cách đó không xa, Lâm Khiếu Đường cùng với Lương Như Vân thu hết mọi chuyện xảy ra vào trong mắt.

Tâm tình Lương Như Vân vẫn còn bất định, đối với người của ma phái luôn luôn có một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm, huống chi cả năm người này đều xuất thân từ hai đại ma phái của Nam Xuyên Giới, đều cùng có tu vi đại sư giai, lấy tu vi của chính bản thân nàng mà nói, đối phương chỉ cần tùy tiện động một cái, đã đủ kết liễu tính mệnh nho nhỏ của nàng rồi a.

Vài lần Lương Như Vân muốn chạy trốn, thế nhưng mỗi lần đều bị sự sợ hãi ngăn cản không dám di động nửa phần, rất sợ bị phát hiện. Tự nhiên Lương Như Vân kinh sợ vô cùng nhưng cũng là vạn phần kỳ quái, vì sao những toàn là những cao nhân như vậy, như nhiên không hề phát hiện ra hai sư giai nho nhỏ rình coi lâu như vậy. Chẳng lẽ là sơ sót hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play