"Phàm tất cả ký hiệu đều có văn tự."
Mỗi một câu một chữ đều được Linh Nguyệt tiên tử đọc một cách rõ ràng, Lâm Khiếu Đường vô cùng uể oải lập lại.
"Đúng nha, chính là như thế này, ngươi xem không phải là rất dễ dàng hay sao chứ!"
Nhiệt tình của Linh Nguyệt tiên tử tăng vọt nói.
Lâm Khiếu Đường lau cái trán chảy đầy mồ hôi, vô cùng sợ hãi vị "sư tổ" dạy học một cách chăm chú trước mặt, không biết bản thân nên biểu hiện như thế nào mới có thể làm cho lửa dạy học nhiệt tình của nàng giảm bớt đây?
"Nhưng người không giải thích được thức chi! Tiếp tục đọc theo ta!"
Linh Nguyệt tiên tử nói tiếp.
Lâm Khiếu Đường hít sâu một hơi, cực kỳ chăm chú nhìn nàng nói:
"Nhưng người không giải thích được thức chi! Tiếp tục đọc theo ta!"
"Hi!"
Linh Nguyệt tiên tử bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu của Lâm Khiếu Đường một chút rồi nói tiếp:
"Câu phía sau không cần đọc lại, tiếp tục!"
Lâm Khiếu Đường thực sự bó tay hết cách, như vậy cũng không thể làm nàng tức giận, nhấp hé miệng, nặng nề thì thầm:
"Nhưng người không giải thích được thức chi."
"Nếu giải độc phù tự giả!"
"Nếu giải độc phù tự giả!"
…………………
"Được rồi. Đem toàn bộ đoạn vừa rồi đọc hoàn chỉnh một lần! Nếu như không đọc được. Sư tổ nhất định đem ngươi tới nơi khác đơn độc tâm sự!"
Kim quang trong con mắt trong trẻo của Linh Nguyệt tiên tử chợt lóe lên.
Lưng Lâm Khiếu Đường mát lạnh, nhãn thần này làm cho hắn vô cùng bất an. Phảng phất như thân thể bị lột trần vậy. Kháo. Vị "sư tổ" này không phải là coi trọng chính mình đấy chứ!
Nuốt một ngụm nước bọt. Lâm Khiếu Đường không dám chậm trễ. Nhanh chóng đọc lại:
"Phàm tất cả ký hiệu đều có văn tự. Nhưng người không giải thích được thức chi. Nếu giải độc phù tự người. Có thể lục triệu vạn linh. Sai khiến bách quỷ. Không chỗ nào không thông cũng!"
Linh Nguyệt tiên tử thỏa mãn gật gật đầu nói:
"Nhớ kỹ trạng thái hiện tại của ngươi. Sau này phải giữ được như thế này."
Cùng với Linh Nguyệt tiên tử đơn độc huấn luyện đặc biệt trở thành nhiệm vụ trong ba tháng tiếp theo của Lâm Khiếu Đường, chủ yếu là đọc thuộc lòng khẩu quyết, cường ngạnh ghi nhớ trong đầu.
Thế nhưng bù lại, phương diện chế tác đạo phù thì Lâm Khiếu Đường lại có chút lĩnh ngộ, đạo phù thực tế là một loại kỹ nghệ tổng hợp cực kỳ đặc thù, so với quyển trục của Minh Tây đại lục có rất nhiều điểm giống nhau, chỉ là khi chế tác hay sử dụng đạo phù so sánh với quyển trục đơn giản, nhanh và tiện lợi hơn.
Tất cả đều thuận lợi hoàn thành đợt đặc huấn, ngoại trừ Thanh Vân Phong phong chủ Thanh Vân Tử hướng Linh Nguyệt tiên tử đề cập chuyện cầu thân, khiến cho một trận gây rối không nhỏ đã xảy ra.
Việc đột nhiên cầu hôn này dưới thái độ lãnh đạm của Linh Nguyệt tiên tử nên đã bị treo lơ lửng giữa không trung, hai bên không đồng ý lẫn nhau. Linh Nguyệt chỉ mượn vài cớ qua loa tắc trách để từ chối nhẹ nhàng.
Bất quá tuy Linh Nguyệt tiên tử là sư phụ của Mộ Dung San, nhưng đối với vấn đề hôn nhân luôn để cho đồ đệ của mình tự quyết định, thế nhưng phía sau của Mộ Dung San và Hầu Tử Kiện đều liên quan tới đại gia tộc tu luyện, đặc biệt là luyện dược thế gia nhiều năm qua đã cống hiến cho môn phái không ít trợ giúp, hiệp trợ luyện chế rất nhiều linh đan diệu dược, tất nhiên Linh Nguyệt tiên tử cũng có phần, huống hồ trong môn phái hầu như tất cả mọi người đều tán thành cuộc hôn nhân này, nếu như bản thân trực diện ngăn cản mà nói thực sự có chút không thuận tiện, chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian mà thôi.
Ba tháng sau, "Vạn Sơn tân nhân đại hội" rốt cuộc cũng đã bắt đầu cử hành, Thiên Hà Tông có mười hai người đến tham gia đại hội lần này, ngoại trừ mười người được lựa chọn trong trận tỷ thí trước đó còn có hai người được cử đi để dần đầu đội ngũ, một người là Linh Nguyệt Phong Mộ Dung San, người còn lại chính là Thanh Vân Phong Hầu Tử Kiện.
Năm người cuối cùng được chọn lựa tham gia trận chiến lần lượt chính là Hầu Vũ Bằng, Triệu Hàng, Viên Linh Linh, Thái sư huynh, và một gã nam tử thuộc Lưu Thủy Phong họ Tư Mã.
Lâm Khiếu Đường tự nhiên trở thành một đội viên phụ trách công tác hậu cần như ý nguyện của hắn, chỉ có Linh Nguyệt tiên tử vô cùng bất mãn vì Lâm Khiếu Đường hắn là một trong năm người được chọn mới đúng, thế nhưng trong năm trưởng lão chỉ có một phiếu của nàng, tự nhiên không có tác dụng gì.
Dọc đường đi Hầu Tử Kiện đối với Mộ Dung San vô cùng xum xoe, nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt ngàn dặm, ngôn ngữ khó chịu, làm cho bầu không khí trong đoàn người rất áp lực, tốc độ phi hành cũng giảm đi một mức lớn, phi hành liền một ngày mới ra khỏi phạm vi của Thiên Hà Tông, sau khi tiến vào một thị trấn nhỏ liền tùy tiện chọn một tửu lâu nghỉ tạm.
Mười hai người phân biệt ngồi ba góc, Linh Nguyệt Phong lần này có nhân số nhiều nhất, vừa vặn bốn người ngồi một bên, tám người còn lại phân chia ngồi hai góc còn lại.
Một đường không được mỡ miệng, Viên Linh Linh đã sớm nghẹn khuất, lúc này có cơ hội nói chuyện hiển nhiên không thể bỏ qua, khẽ đẩy sau lưng Lâm Khiếu Đường, thấp giọng thần bí nói:
"Lâm sư đệ, ngươi có nghe chuyện gì hay không?"
"Nghe chuyện gì cơ chứ?"
Lâm Khiếu Đường sớm đã quen thuộc với biểu tình cực kỳ sinh động cùa Viên Linh Linh, không có nhiều quan tâm hỏi ngược lại.
"Lâm sư đệ ngươi thực đúng là một đầu gỗ tiêu chuẩn mà, ngay cả chuyện trọng yếu như vậy mà cũng chưa nghe nói?"
Viên Linh Linh hiển nhiên là đang tăng thèm thời gian thừa nước đục thả câu.
Lâm Khiếu Đường nhún vai, hiện rõ bộ dáng không có bao nhiêu hứng thú, nuốt mấy ngụm nước bọt.
Viên Linh Linh cảm giác không có thành tựu gì nói:
"Nói cho ngươi luôn vậy, lần này "Vạn Sơn tân nhân đại hội" được trực tiếp tổ chức bên trong một địa phương rất nổi danh của Bách Thảo Sơn!"
"A? Thực sự?"
Bỗng nhiên tinh thần của Lâm Khiếu Đường tỉnh táo hơn.
"Đương nhiên là thực!"
Viên Linh Linh chăm chú gật đầu nói.
"Hai người các ngươi không nên mờ mờ ám ám với nhau như vậy!"
Mộ Dung San nhíu mày nói.
Viên Linh Linh thè lưỡi, không dám nói nữa, Lâm Khiếu Đường thì lại âm thầm tự suy nghĩ, nếu như địa điểm tổ chức "Vạn Sơn tân nhân đại hội" được chọn bên trong Bách Thảo Sơn, vậy thì tốt quá.
Hiện tại, trong tay Lâm Khiếu Đường có không ít tăng nguyên đan thượng phẩm và bảo bối các loại, thế nhưng một ít đan dược chữa thương lại không còn bao nhiêu, nếu như Bách Thảo Sơn thực sự đúng như Viên Linh Linh đã nói, vậy thì tiện thể xâm nhập tìm kiếm một số tài liệu để luyện chế đan dược cũng tốt.
Năm ngày sau, nhóm mười hai người Thiên Hà Tông ngự trên pháp khí hình lá cây thật lớn, tiến nhập vào phạm vi Bách Thảo Sơn, các đệ tử canh gác xung quanh được bốn đại phái hợp tác phái đến, còn bố trí rất nhiều pháp trận cường đại.
Lúc đi vào, có người dẫn đường quả nhiên tránh được rất nhiều phiền phức.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vnNơi tổ chức đại hội, các môn phái đã sớm cử người đến trước chờ đợi.
Nhân số tham gia đại hội cực kỳ đông đảo, không có mười ngày đến nửa tháng, căn bản không thể hoàn tất được trận tỷ thí. Lâm Khiếu Đường mừng thầm, nhiều thời gian như vậy hiển nhiên thừa đủ cho chính mình đi thu thập tài liệu.
Vừa bắt đầu "Vạn Sơn tân nhân đại hội", các đệ tử của tứ đại môn phái thống nhất quản lý toàn bộ Bách Thảo Sơn, chờ đến khi các trận tỷ thí kết thúc mới tiến hành phân phối chỗ quản lý cụ thể của riêng mỗi phái, đến lúc đó các môn phái mới lại tách nhau ra.
Lúc này toàn bộ phạm vi Bách Thảo Sơn đều tiến hành giới nghiêm, tự nhiên Lâm Khiếu Đường đem tất cả mọi chuyện vào trong mắt, bất quá những chuyện này đối với hắn không có bao nhiêu uy hiếp, chỉ cần không có nhân vật cấp nguyên lão tới đây vậy thì nơi này tùy ý hắn đi lại.
Chỉ riêng đấu loại đã phải tiến hành trong tám ngày liền, trong thời gian này Lâm Khiếu Đường trở thành một thành viên liên tục mất tích bốn canh giờ mỗi ngày, bất quá một người quản lý công tác hậu cần như hắn có biến mất cũng không ai quan tâm, lực chú ý hầu như được đặt vào những trận đấu giữa các phái, tự nhiên làm cho Lâm Khiếu Đường thuận tiện hơn rất nhiều.
Ngày thư năm, Tư Mã sư huynh đã chiến bại bị trọng thương, Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ yêu cầu chăm sóc Tư Mã sư huynh và đã được đồng ý.
Ngoại trừ vị Tư Mã sư huynh này ra, bốn đệ tử Thiên Hà Tông còn lại đều thuận lợi tiến vào trận bán kết, ngày cuối cùng trong đợt tám ngày đầu, Mộ Dung San bởi vì không chịu nổi Hầu Tử Kiện quá mức dây dưa, nên đã bỏ đi tới nhà nghỉ bên ngoài Bách Thảo Sơn tìm gã Tư Mã sư huynh, tiện thể xem thương thế của hắn như thế nào thì phát hiện ra trong phòng chỉ có một mình Tư Mã hắn, Lâm Khiếu Đường chẳng biết đã đi đâu.
Mộ Dung San tìm khắp nhà nghỉ cũng không thấy bóng người nào, dùng nguyên thức truy tìm cũng không có kết quả, trước đây Mộ Dung San đã có tồn tại chút nghi ngờ đối với Lâm Khiếu Đường, lúc này tâm tình không tốt tự nhiên muốn giận chó trút giận lên mèo, tìm không được người nhất thời lửa giận bốc cao.
Cho đến tận hơn một canh giờ sau mới thấy Lâm Khiếu Đường thoải mái khoan thai bước về phòng chính mình. Vừa vào phòng lập tức nhìn thấy Mộ Dung San với vẻ mặt băng lãnh ngồi lặng yên phía trước.
"Giao cho ngươi cả buổi chiều chăm sóc Tư Mã Nam cẩn thận, nhưng người đã chạy đi đâu?"
Mộ Dung San vừa thấy lập tức hưng sư vấn tội.
"Mộ Dung sư thúc, ngươi thế nào lại ở trong phòng của đệ tử?"
Lâm Khiếu Đường làm bộ như cực kỳ kinh ngạc nói, thực sự thì từ khi mới về hắn đã phát hiện ra Mộ Dung San đang ngồi chờ trong phòng của chính mình.
"Này, ngươi không cần phải xen vào, ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của ta là được!"
Mộ Dung San lạnh lùng nói.
"Đệ tử cảm giác được nguyên khí nơi Bách Thảo Trấn này cực kỳ sung túc, còn có một số đệ tử không tham gia vào đại hội lần này họp mặt nhau tổ chức tiến hành bán hàng giao dịch nên đệ tử cũng muốn thử thời vận xem sao!"
Lâm Khiếu Đường đã chuẩn bị tốt lý do lập tức nói.
"Hừ, ngươi nói dối, nếu như ngươi một mực ở trong thị trấn, vì sao ta không thể dò xét được nguyên khí của ngươi?"
Mộ Dung San không bỏ qua hỏi tiếp.
"Đệ tử không muốn quá mức rêu rao nên đã dùng "thu khí phù" của sư tổ ban cho trước khi lên đường!"
Lâm Khiếu Đường đối đáp rất lưu loát.
"Đừng tưởng rằng ngươi có sư tổ thì có thể tự do tản mạn, từ bây giờ trở đi không được ly khai nhà nghỉ này một bước, những trận đấu trong thời gian tới càng về sau càng thêm thảm liệt, các sư huynh của ngươi rất có khả năng thụ thương nặng, nhà nghỉ phải có người thường trực, nếu như lần sau không tìm thấy bóng dáng của ngươi, đừng trách ta không khách khí!"
Vẻ mặt của Mộ Dung San không hề lưu tình nói, nói xong liền nổi giận đùng đùng nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Lâm Khiếu Đường bĩu môi, không cho là đúng, vung tay lên cửa phòng liền đóng lại, lấy ra một gốc linh chi thảo thuần một màu trắng, cực kỳ quý trọng cẩn thận cầm trong tay.
Nhìn cây linh chi thảo màu trắng, trong mắt Lâm Khiếu Đường phóng ra tia sáng kỳ dị, không nghĩ tới nơi này lại có loại thực vật thần kỳ này. Gốc cây cùng loại với linh chi thảo này, thực sự thì cũng không phải là linh chi thảo, rốt cuộc gọi là cái gì, chính Lâm Khiếu Đường cũng không biết, tuyệt đối là loại thực vật mới xuất hiện.
Lâm Khiếu Đường phát hiện ra cây thảo dược này hoàn toàn ngẫu nhiên, thông qua nguyên thức cẩn thận tìm tòi mới phát hiện ra, trong gốc thảo dược này dĩ nhiên có chứa chất kháng sinh, so với loại penixilin kiếp trước của Lâm Khiếu Đường có điểm tương tự, thế nhưng lại mạnh mẽ hơn gấp trăm lần. Chỉ cần một tí gia công và tinh luyện, một khi tinh luyện hoàn tất, sản phẩm chứa chất kháng sinh này so với đan dược trước kia mà Lâm Khiếu Đường luyện chế ra còn tốt hơn nhiều lần.
Ngày thứ hai khi đến nơi này, Lâm Khiếu Đường liền phát hiện ra phía dưới của một khối thổ tinh quáng có loại dược thảo này, lúc đó nguyên bản hắn chỉ muốn tìm một số tài liệu luyện đan bình thường mà thôi.
Sáu ngày tiếp theo, Lâm Khiếu Đường hoàn toàn buông tha việc tìm kiếm tài liệu luyện đan, ngược lại tập trung tìm kiếm loại dược thảo màu trắng này, bất quá trong sáu ngày vất vả, tổng cộng chỉ tìm được hai mươi ba cây, hai mươi ba cây hoàn toàn được tìm thấy tại gần xung quanh vị trí cây đầu tiên, sáu ngày sau đó đến một cái bóng của loài dược thảo này Lâm Khiếu Đường cũng không nhìn thấy.
Điều kiện để hình thành loại thảo dược màu trắng này cực kỳ hà khắc, hơn nữa thời gian tồn tại cũng quá ngắn, Lâm Khiếu Đường tạm thời dùng nguyên lực niêm phong cất vào trong không gian trữ vật sống, có thể đảm bảo được trong vòng một năm hoàn toàn vô sự.
Bởi vì có sự chú ý hạn chế của Mộ Dung San, mấy ngày tiếp theo Lâm Khiếu Đường không có cách nào trốn đi tìm tòi gì đó. Vì vậy đành phải phóng ra "tham thị thú", không tiếc tiêu hao nguyên lực khống chế hơn tám trăm con đồng thời lục xoát toàn bộ Bách Thảo Sơn, tạo thành mắt võng cực lớn, liều mạng tìm kiếm tung tích của dược thảo màu trắng, muốn tìm được nhiều hơn.
Thế nhưng trong năm ngày tiếp theo, Lâm Khiếu Đường hầu như đã đem toàn bộ Bách Thảo Sơn dốc ngược lên trời, cũng không tìm được thêm một gốc cây nào.
Hiển nhiên trong toàn bộ Bách Thảo Sơn, chỉ có địa phương mà Lâm Khiếu Đường vô ý tìm được lần đầu tiên là có sinh trưởng loại dược thảo màu trắng này.
Lâm Khiếu Đường đối với việc này cực kỳ hiếu kỳ, quyết định lục xoát lại địa phương trước đó một lần nữa, xem xem đến tột cùng là có điều gì đặc biệt...