Lâm Khiếu Đuờng dừng mắt trên người Duy Lạp, thản nhiên nói:
"Còn có bao nhiêu ngày?"
"Tối đa ba ngày!"
Thần sắc Duy Lạp vô cùng ngưng trọng.
"Nơi bí mật theo như lời nói của Duy Lạp tiểu thư là nơi nào đây ?"
Lâm Khiếu Đường bình tĩnh hỏi, nếu là hải thú nhất tộc tấn công quy mô Minh Tây đại lục, Lâm Khiếu Đường hiển nhiên không muốn bản thân dính vào trận chiến này, vô luận là bên nào thắng đi nữa, đối với hắn tuyệt đối không có chỗ tốt nào, chọn một chỗ vắng vẻ lần thứ hai bế quan tu luyện coi như là một lựa chọn không tồi.
Vốn là Lâm Khiếu Đường dự định vượt biển một phen, thế nhưng hang ổ của hải thú nhất tộc lại chính là biển rộng mênh mông, lúc này hải thú nhất tộc gây rối, nếu như lựa chọn vượt biển hình như không phải lựa chọn sáng suốt cho lắm.
"Phía cực đông đại lục, vài trăm dặm vùng duyên hải có một ngọn núi lửa từ rất lâu không còn phun trào dưới đáy biển."
Duy Lạp nói ra lời kinh người.
Núi lửa dưới biển, tuy rằng rất nhiều, thế nhưng tuyệt đại bộ phận lại không thể lợi dụng, xung quanh núi lửa độc khí nồng đậm, hơn nữa lại không có chỗ nào tụ tập nguyên khí, tính bí mật cũng hoàn toàn không như trong tưởng tượng.
"Núi lửa tắt đã lâu dưới đáy biền? Lấy phương thức sinh tồn của hải thú nhất tộc thì những địa phương như thế này bọn họ phải rất dễ dàng tìm thấy mới đúng, thế nào lại thành chỗ bí mật đây chứ?"
Lâm Khiếu Đường có chút kỳ quái.
Duy Lạp giải thích nói:
"Vùng biển có ngọn núi lửa tắt ấy cùng với những nơi khác có điểm không giống, xung quanh rất ít tài nguyên tu luyện, hải lưu mạnh mẽ, nguyên tử trên bầu trời lại dày đặc, mười ba cấp hải thú đến gần nhất định bị nguyên tử cường đại hấp dẫn, và hải thú cấp thấp lại không thể qua được dòng hải lưu chảy siết..."
Nói đến đây Duy Lạp vô ý thức dừng lại.
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nói tiếp:
"Nửa thú nửa không có thể tính là trôi qua, lại không thể đấu lại ta và Tân Tây Á đúng không?"
Bị nhìn thấu tâm tư, Duy Lạp nhỏ giọng nói:
"Đúng vậy."
"Vì vậy muốn lôi kéo hai người chúng ta cùng ngươi đi vào, như vậy ngươi có thể yên tâm không lo lắng gì rồi!"
"Lâm tiền bối, vãn bối cũng không hoàn toàn là tư tâm. Trước kia tiền bối thêm vào một vật phẩm nho nhỏ đó, vãn bối vẫn luôn cảm kích người."
Duy Lạp thấp giọng nói.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường không hề thay đổi:
"Đại khái cần bao nhiêu ngày có thể tới nơi?"
"Lấy tốc độ của Lâm tiền bối thì chắc chỉ cần mười lăm ngày là được." Trên mặt của Duy Lạp hơi hiện lên nét nhẹ nhõm.
"Nói như vậy, trước khi tới nơi đó thì chúng ta vẫn còn phải chịu nguy hiểm trong vòng mười hai ngày?"
Sắc mặt của Lâm Khiếu Đường trầm xuống nói.
"Tất nhiên, tiền bối!" Duy Lạp gật đầu nói tiếp: "Chỉ cần chúng ta có thể ly khai được những khu vực chính, hẳn là không có vấn đề gì."
Đúng lúc này, hai mắt của Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ mở ra, mấy trăm cỗ khí tức không quen thuộc đột nhiên xuất hiện cách đó hơn một trăm dặm, đang lấy tốc độ cực cao hướng thẳng về phía mấy người Lâm Khiếu Đường đang đứng, nếu như không phải Lâm Khiếu Đường luôn duy trì cảnh giác thì căn bản không có khả năng phát hiện.
Lâm Khiếu Đường cũng không thể xác định được những cỗ khí tức này rốt cuộc thuộc về động vật gì hay con người, chỉ là nơi này hiển nhiên không thể ở lâu, một kim thủ thật lớn trong nháy mắt hình thành.
Lâm Khiếu Đường quát khẽ một tiếng:
"Đi thôi!"
Duy Lạp và Tân Tây Á lập tức bước lên, hầu như trong nháy mắt hai nàng bước lên trên kim thủ, cảnh tượng trước mắt đột nhiên rung động không rõ, kim thủ phá không bay đi, rất nhanh đã biến mất nơi chân trời.
Thôi động kim thủ phi hành với tốc độ cực cao làm cho Lâm Khiếu Đường càng bay càng kinh ngạc, mấy trăm cỗ khí tức cảm ứng được trước đó tuy là đã thoát khỏi, thế nhưng tại một phương hướng khác cũng đột nhiên cảm giác được những cỗ khí tức xa lạ khác phát ra, hơn nữa lại là hơn một nghìn cỗ khí tức tạo thành đoàn, thỉnh thoảng có một hai cỗ khí tức tách riêng ra thế nhưng đều là cường đại đến kinh người.
Lộ tuyến phi hành của Lâm Khiếu Đường càng dần càng hẹp, tốc độ cũng có hơi chút chậm lại, có một số khí tức cách đó thực sự rất gần, tốc độ nếu như quá nhanh, phản ứng không kịp rất có khả năng đâm thẳng vào những cỗ khí tức ấy.
"Kia là cái gì?"
Duy Lạp đột nhiên cả kinh kêu lên.
Lâm Khiếu Đường vẫn luôn phóng nguyên thức ra dò xét xung quanh, lúc này hơi hơi thu liễm, ngưng thần nhìn lại thì thấy phía dưới cách đó xa xa, có một vật thể lớn đến kinh người đang lấy tốc độ rất chậm đi về phía trước, phảng phất giống như một tòa núi nhỏ di động.
"Cự chương thú!"
Tân Tây Á thất thanh nói.
Lâm Khiếu Đường nghi hoặc nói:
"Đây không phải là một trong những hải thú sinh sống tại khu vực nước sâu hay sao? Chúng cũng có thể đi vào đại lục?!"
"Nếu như cự chương thú có thể tiến hóa đến cấp mười trở lên thì nó có thể ly khai biển sâu, sự cường đại của chúng hoàn toàn không thua kém gì so với long tộc, thậm chí về mặt nào đó còn muốn mạnh hơn."
Duy Lạp lầm bầm giải thích.
Toa...
Một chiếc xúc tu to lớn không hề có dấu hiệu nào quét ngang mà đến, sắc mặt Lâm Khiếu Đường cả kinh, cánh tay đẩy về phía trước, một kim thủ biến ảo hiện ra, nắm chặt lấy chiếc xúc tu, quăng ngược trở lại.
Nhưng mà, càng ngày càng có nhiều xúc tu to lớn từ nhiều phương hướng khác nhau đồng thời đánh tới, Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ đề cao tốc độ, thoáng cái đã biến mất trong tầng mây trên cao.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnSự linh mẫn của cự chương thú so với tưởng tượng của Lâm Khiếu Đường còn mạnh hơn nhiều lắm, hầu như đồng thời lúc ba người phát hiện ra nó thì nó cũng phát hiện ra ba người.
Phóng lên trời cao, Lâm Khiếu Đường không dám dùng toàn lực phi hành, chuyện cổ quái càng nhiều, ở đây lại càng không an toàn, thế nhưng chưa bay được xa thì Lâm Khiếu Đường lại cảm giác được có hơn mười cỗ khí tức dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo phía sau.
Xoay người nhìn lại, đúng là hơn mười con quái ngư hình dáng gần giống như con thoi đưa, chỉ là chúng có chân có tay, khép lại cùng một chỗ giống như con thoi mà thôi.
"Xuyên toa thú!"
Tân Tây Á lần thư hai nói lên danh tự.
Khí tức của hơn mười con xuyên toa thú này không phải rất mạnh, nhiều nhất cũng chỉ có mười cấp mà thôi, thế nhưng tốc độ của chúng lại nhanh đến kinh người, nhìn giống như hơn mười mũi tên lửa màu hồng bay vùn vụt, so với độn thuật của Lâm Khiếu Đường còn muốn nhanh hơn một chút.
"Các ngươi đứng cho vững!"
Lâm Khiếu Đường trầm giọng nói, nguyên lực toàn thân bành trướng, lúc này không thể nói nhiều được nữa, đối phó với một con xuyên toa thú không tính là cái gì thể nhưng đối phó với hơn mười con cùng một lúc vậy thì phiền phức rồi, chí ít thì trong thời gian ngắn không thể giải quyết xong được, lúc này những cỗ khí tức cổ quái ở khắp nơi, Lâm Khiếu Đường không còn thời gian để so sánh cao thấp với chúng.
Toàn thân Lâm Khiếu Đường hiện lên một tầng quang mang màu vàng nhạt, mơ hồ còn có xen lẫn màu xanh, tốc độ của kim thú dưới chân lần thứ hai đề thăng, hóa thành một mũi tên xẹt qua đám mây, hơn mười con xuyên toa thú càng ngày càng xa, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt.
Ngay khi ba người thầm thở một hơi, đột nhiên phía trước, trong đám mây trắng truyền tới một cỗ khí tức nồng đậm hải nguyên khí cường đại, Lâm Khiếu Đường phảng phất như ngửi được mùi vị của biển trong đó.
Một đạo quang mang màu trắng đột nhiên từ trong đám mây bắn ra, Lâm Khiếu Đường đang muốn chống lại thì một bóng đen giống như thiểm điện mạnh mẽ thoát ra, mấy đạo quang mang màu bạc bắn tới cùng với quang mang màu trắng va chạm vào nhau trong không trung, bộc phát ra quang mang chói mắt, hai bên trung hòa lẫn nhau. Tân Tây Á với một thân hắc khí vờn quanh thân thể, chính là lần phóng xuất nguyên lực đầu tiên của nàng sau khi tiến nhập linh hồn giai.
Lâm Khiếu Đường đang muốn dùng tốc độ cao nhất phóng tới, thế nhưng không gian xung quanh hơn nghìn trượng đều là mây trắng nồng đậm, bên trong truyền ra khí tức cực kỳ nguy hiểm, dưới tình thế bị ép đành phải hạ thấp tốc độ, tìm kiếm điểm có thể thoát ra.
Một quái nhân toàn thân được bao quanh bởi lớp lân giáp dày đặc tù trong mây trắng bay ra ngoài, trên đầu không có cọng tóc nào chói sáng giống như cái vung màu trắng, hai mắt màu vàng đất, lưng hơi hơi nổi lên.
Nhìn thấy người này toàn thân Duy Lạp mạnh mẽ chấn động, cánh tay vô ý thức run lên nhè nhẹ:
"Huyền vũ thú, là một trong những loài cao cấp trong hải thú nhất tộc, thời gian tấn công của chúng rõ ràng quá sớm."
Hai mắt Lâm Khiếu Đườna ngưng tụ, bàn tay đột nhiên tụ nguyên lực, một thanh trường thương màu vàng tím trong nháy mắt bắn thẳng ra ngoài.
Đương...
Tiếng va chạm chói tai chấn hồn tan phách.
Tử kim trường thương và bộ lân giáp bao quanh thân thể va chạm vào nhau, tiếng vang sinh ra mạnh không ai sánh được, thế nhưng chỉ làm cho quái nhân văng ngược trở lại mấy trăm trượng mà thôi, lân giáp và trường thương không hề có chút tổn hại nào.
Lâm Khiếu Đường cả kinh, trường thương hoàn toàn dùng từ bí huyền kim chế tạo nên cũng không thể xuyên thấu được lân giáp trên người đối phương, rốt cuộc là lân giáp của đối phương làm từ thứ gì đây chứ?
Sự kinh ngạc của huyền vũ thú không hề kém hơn so với Lâm Khiếu Đường, vạn năm huyền giáp biết bao tinh lực luyện chế cũng không thể làm cho trường thương rách nát kia bị phá hủy. Nếu như quyết đấu đơn thuần mâu và thuẫn, từ trước đến giờ huyền vũ thú chưa lần nào chịu thua.
Bạch giáp thuẫn và tử kim trường thương va chạm lẫn nhau, cả hai người không ai làm gì được ai, huyền vũ thú có chút giận dữ, thân ảnh hơi hơi nhoáng lên bay vụt ra ngoài, giống như một mũi khoan cực lớn lao tới.
Một thân ảnh không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh huyền vũ thú đang xoay tròn càng ngày càng kịch liệt, thanh ngân nguyệt chi nhận (đao hình trăng rằm màu trắng) nhanh đến không gì sánh được không hề có tiếng động nào bắt đầu huy vũ.
Toa toa toa...
Ngân quang như mưa, toàn bộ đánh thẳng vào thân thể của huyền vũ thú, đông đông đông..., liên tục phát ra âm thanh chấn động khó chịu...
Đang muốn khởi động công kích, đột nhiên huyền vũ thú dừng xoay tròn lại, vẻ mặt của Tân Tây Á hiện lên nét kinh hãi, ngân nguyệt chi nhận của mình chưa bao giờ thất thủ qua, lần này dĩ nhiên ngay cả lớp da của đối phương cũng không thể tổn thương được mảy may.
Răng rắc, phanh.... hai thanh ngân nguyệt chi nhận trong tay Tân Tây Á đột nhiên bạo nát, vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ màu bạc phiêu đãng theo gió.
"Lực phòng ngự của huyền vũ thú mạnh siêu cường, sinh mệnh dài dằng dặc đủ làm cho nó có thời gian để tinh luyện bộ lân giáp trên người kiên cố tới mức đáng sợ, lợi khí bình thường căn bản không thể gây cho nó bất cứ tổn thương nào, không biết thanh trường thương của Lâm tiền bối làm bằng chất liệu gì, có thể cùng với vạn năm huyền giáp va chạm mà không vỡ nát thì quả là đáng ngạc nhiên."
Duy Lạp tựa hồ như nhìn ra được sự nghi hoặc của Lâm Khiếu Đường giải thích.
Lâm Khiếu Đường vẫn chưa đáp lại, chỉ là nhìn thanh tử kim trường thương sau khi va chạm với bạch giáp thuẫn, trong lòng âm thầm hô đáng tiếc, nếu là có hai thanh trường thương như thế này mà nói, nhất định có khả năng đem lân giáp của hắn phá nát, chỉ là hiện tại chỉ có một thanh trường thương mà thôi, vô luận là thể tích hay diện tích không thể nào so sánh được với lân giáp của đối phương, không thể tập trung công kích vào một điểm, bằng không nhất định có thể đem lân giáp đục thành một lỗ hổng.
Trên khuôn mặt cứng ngắc của huyền vũ thú hiện lên nét tươi cười xấu xí, sắc mặt của Tân Tây Á căng thẳng, đỉnh đầu huyền vũ thú đột nhiên phóng ra một đạo quang mang màu trắng, thân ảnh của Tân Tây Á chợt lóe, biến mất tại chỗ, sau thời gian chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Lâm Khiếu Đường, trên mặt huyền vũ thú hiện rõ sự thất vọng.
Ám ảnh thích khách không có vũ khí khác gì không có hai tay, lực công kích giảm đi một mức lớn. Cận thân ám sát mới là sở trường chính của ám ảnh thích khách, một khi không có vũ khí, Tân Tây Á rất khó có thể phát huy được toàn bộ lực lượng, cho dù nàng đã có tu vi linh hồn giai đi nữa thì cũng không có tác dụng gì nhiều.
Có vài cỗ khí tức so với con huyền vũ thú trước mắt này đang hướng về phía bản thân với tốc độ cực nhanh, sắc mặt của Lâm Khiếu Đường vô cùng nghiêm trọng, phải mau chóng đột phá chướng ngại huyền vũ thú này, chỉ một hải thú thượng vị trong hải thú nhất tộc đã khó đối phó như vậy, nếu như có vài con cùng đến vậy thì đừng nghĩ chạy thoát.
Kim quang trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe, ba mươi sáu kim thủ trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh huyền vũ thú, huyền vũ thú tuy bị bao vây thế nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn mang theo một tia coi thường rất rõ ràng.
Bang bang bang.... ba mươi sáu kim thủ trong nháy mắt hóa thành hoặc chưởng hoặc chỉ hoặc đao đồng thời tấn công, đập vào lân giáp cứng rắn trên người đối phương làm phát sinh những tiếng vang thanh thúy.
"Lục địa tu luyện giả. ngươi đây là định gãi ngứa cho ta hay sao chứ?" Thanh âm của huyền vũ thú giống như sấm vượt không gian mà tới.
Trên mặt Lâm Khiếu Đường duy trì nụ cười nhàn nhạt, huyền vũ thú đột nhiên cảm thấy không ổn.
Nói thì chậm, thế nhưng cực nhanh, một tử kim chi thủ (bàn tay màu vàng tím) bỗng nhiên vọi tới, hai ngón tay mạnh mẽ đâm thẳng vào hai mắt của huyền vũ thú, tốc độ cực nhanh không để cho đối phương có thời gian né tránh.
Huyền vù thú lập tức nhắm hai mắt lại...
Rống...
Một tiếng rống rung trời, huyền vũ thú điên cuồng gầm thét, hai tay ôm lấy mắt thống khổ vô cùng.
Trên mặt Tân Tây Á hiện lên vẻ tiếc nuối, lúc này chính là thời điểm đột kích ám sát hải thú tốt nhất, đáng tiếc bản thân đã không còn binh khí trong tay, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn cơ hội từ từ trôi đi.
Lâm Khiếu Đường thôi động kim thủ một lần nữa đề thăng tốc độ phi hành, muốn vượt qua ngăn cách của mây trắng xung quanh.
Huyền vũ thú đột nhiên xuất hiện phía trước ba người, hầu như nhanh đến nỗi cảm tưởng thuấn di, trong đôi mắt vốn màu vàng đất lúc này tràn đầy máu tươi, thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn hỏng mất.
Trong cơn giận dữ điên cuồng huyền vũ thú hầu như mất đi lý trí, quang mang toàn thân bành trướng, nguyên lực tăng cao.
"Huyền lôi chi quang!" Duy Lạp thất thanh nói.
Lâm Khiếu Đường cũng không biết huyền vũ thú đang làm gì, thế nhưng nhìn bộ dáng của đối phương, hiển nhiên là muốn đánh hết sức.
Phản ứng của Lâm Khiếu Đường cực nhanh, vung tay lên, thanh tử kim thủ chế tạo từ bí huyền kim từ phía sau lưng đối phương đánh lén, nắm chắc lấy cái cổ đối phương, dồn sức bóp mạnh...