Hai đại quần thể tranh đấu kịch liệt, về lực lượng thì "tham thị thú" chiếm thượng phong, thế nhưng về mặt số lượng thí"thi giáp trùng" lại chiếm phần hơn.
Từ khi ra khỏi âm Thi đảo, số lượng của "tham thị thú" một mực giảm thiểu, Lâm Khiếu Đường không thể biết chính xác con số còn lại hiện nay, thế nhưng ước chừng hiện tại chỉ còn tầm một phần ba so với lúc ban đầu.
Lâm Khiếu Đường cảm ứng được khí tức của Lý Nhĩ đang trên đường quay lại, trong lòng lo lắng, không thể suy nghĩ nhiều, thu hồi "tham thị thú" liền hướng về phía đông dốc sức bay đi.
"Thi giáp trùng" đã không còn đối thủ, lập tức hướng về phía Lâm Khiếu Đường đuổi theo không bỏ, đám ma thú này cư nhiên đạt được tốc độ so sánh với linh hồn giai đỉnh cao, thực sự rất ngoài dự liệu của Lâm Khiếu Đường.
Muốn kéo dài khoảng cách giữa bản thân và Lý Nhĩ, Lâm Khiếu Đường đã phải tổn hao nguyên lực rất lớn, lúc này tốc độ độn phi giảm thiểu không biết bao nhiêu lần, lẽ nào bản thân thực sự bị bắt tới âm Thi đảo hay sao?
Lâm Khiếu Đường một mặt vắt óc suy nghĩ phương pháp chạy trốn hiệu quả một mặt dốc hết sức lục hướng về phía trước bay nhanh, đàn "thi giáp trùng" phía sau càng đuổi càng gần, tiếng động vỗ cánh ong ong của đám thi giáp trùng bất tử hệ này càng lúc càng gần. những con bay đầu đàn hầu như đã có thể cắn được gót chân của Lâm Khiếu Đường...
Bỗng nhiên toàn thân nguyên lực của Tân Tây Á lớn bành trướng, trong miệng thầm ngâm xướng cái gì đó, một đoàn quang mang màu đen chợt hiện, hai người trong hư không nháy mắt biến mất.
Lý Nhĩ đang đuổi theo cực nhanh chỉ có thể trừng mắt nhìn Lâm Khiếu Đường tiêu thất giữa hư không, giận dữ ngửa mặt lên trời huýt dài một tiếng, hai tay mạnh mẽ áp lại, một viên tử vong chi cầu đen kịt cực lớn chợt hình thành, cấp bách phóng xuống mặt đất.
Ám ầm.... một đoàn nấm vân to lớn trùng thẳng trời cao, toàn bộ không gian phía dưới Lý Nhĩ xuất hiện trạng thái vặn vẹo, sinh vật bên dưới cũng theo đó mà bạo tạc bốc hơi.
Hoàn cảnh địa hình biến đổi đã làm nổi bật lên lửa giận bốc cao hừng hực của Lý Nhĩ, cẩn thận xem xét một phen, Lý Nhĩ không hề cảm nhận được nửa điểm khí tức ba động, tử vong ấn kí bản thân lưu lại trên thân thể "tham thị thú" cũng đã biến mất không còn, tựa hồ như tất cả "tham thị thú" đã chết từ rất lâu.
Hơn năm trăm dặm, dưới chân ngọn núi cao trọc trời, Lâm Khiếu Đường kinh ngạc không gì sánh được nhìn Tân Tây Á. Màu sắc mái tóc của Tân Tây Á lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang dần dần nhạt đi.
Chỉ chốc lát toàn bộ đã hoàn toàn biến thành màu trắng, Lâm Khiếu Đường lo lắng nhìn vào dung nhan của Tân Tây Á, một lúc lâu chưa thấy có biến hóa gì, vẫn xinh đẹp trẻ trung như cũ, Tân Tây Á hơi hơi cúi đầu nói:
"Sau khi sử dụng "ác ma quyển trục" đều phải trả giá bằng một thứ gì đó trên cơ thể, lần này chỉ đơn giản là màu sắc của mái tóc, công tử không cần quá lo."
Lâm Khiếu Đường hơi hơi yên tâm, thế nhưng hai đầu lông mày nhíu sát lại:
"Ngươi thề nào lại có "ác ma quyển trục"?"
"Là di vật của mẫu thân lưu lại cho ta, vẫn trở thành vải vóc mặc trên người, mẫu thân của ta đã nói nên tận lực không sử dụng thứ này, bởi vì không biết sau khi sử dụng sẽ phải trả giá bằng bộ phận nào trên cơ thể, trừ phi gặp phải trường hợp nguy hiểm đến tính mệnh, bằng không suốt đời không được sử dụng nó."
Tân Tây Á thành thật trả lời.
"Ngươi còn có bao nhiêu?"
"Hai quyển!"
"Cho ta!"
Lâm Khiếu Đường đưa tay ra nói.
Tân Tây Á không có bất luận do dự nào, trực tiếp cởi áo trên người ra, thẳng cho tới tận khi chỉ còn lại một kiện nội y cuối cùng, cầm lấy đặt lên tay Lâm Khiếu Đường, nguyên lai thứ này chính là "ác ma quyền trục", toàn bộ quyển trục giống như một tấm vải màu đen thông thường, hoàn toàn không có cảm giác nguyên lực ba động bên trong, phảng phất giống như một kiện "nội y" màu đen rất bình thường.
Thứ này nếu như bán ra ngoài có giá trị gần với một quyển "cấm chú quyển trục", "ác ma quyển trục" có thể thi triển ra được một trong tất cả các pháp thuật trong phạm vi năng lực bản thân, thế nhưng chính người sử dụng cũng phải trả một cái giá tương ứng, dùng bộ phận nào đó trên thân thể để khởi động quyển trục, đồng thời lúc khởi động quyển trục thì nó sẽ hấp thu toàn bộ nguyên lực trong cơ thể người sử dụng làm năng lượng để thi triển pháp thuật.
"Ác ma quyển trục" do những vong linh ma pháp sư cường đại nhất chế tạo ra, nhưng cũng có người nói rằng đây là kết quả sau mỗi lần vong linh ma pháp sư khi tiến hành giao dịch với ác ma phải trả một bộ phận thân thể nào đó, mỗi một lần sử dụng quyển trục sẽ đoạt đi một bộ phận thân thể, chính là một sáng tạo mới, một bước phát triển tại bất tử giới.
Lâm Khiếu Đườna nhìn hai kiện "nội y" màu đen trong tay, nguyên lực mạnh mẽ truyền ra, bồng, một đoàn lửa cháy, "nội y" nhất thời hóa thành tro tàn.
Tân Tây Á mặc xong quần áo không giải thích được nhìn Lâm Khiếu Đường, Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói:
"Sau này không được dùng những thứ này, tất cả mọi thứ liên quan tới tà ác đều không được phép sử dụng, bằng không một lần phát hiện diện bích suy nghĩ ba mươi năm, cũng đừng tiếp tục đi theo ta nữa."
"Dạ, công tử, Tân Tây Á sẽ không bao giờ sử dụng những thứ này nữa."
Thanh âm của Tân Tây Á không hề dao động, thế nhưng trong lòng lại hiện lên một cỗ tình cảm ấm áp.
Hai người đã hao tận hết nguyên lực, chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ điều tức, hai canh giờ sau, Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ mở ra hai mắt, cách đó không xa, hai luồng khí tức nguyên lực cực kỳ cường đại đang va chạm một chỗ.
Một trong đó chính là tử vong khí tức của Lý Nhĩ, Lâm Khiếu Đường thu liễm khí tức bản thân, phóng ra "tham thị thú" hướng theo khí tức truy tìm.
Thông qua hai mắt của "tham thị thú", Lâm Khiếu Đường có thể thấy được rõ ràng mọi chuyện xảy ra, khi nhìn thấy Lý Nhĩ và một người khác giằng co, Lâm Khiếu Đường cảm thấy vô cùng kinh hãi, chính là tự nhiên hệ địa vương ma pháp sư Ốc Trát.
"Ốc Trát, ngươi đây là có ý tứ gì?"
Lý Nhĩ phóng xuất ra một con thạch tượng quỷ âm trầm hỏi.
"Lý Nhĩ, chờ ngươi lạc khỏi đàn không phải là dễ dàng nha, lão phu đã đuổi theo ngươi mấy ngày mấy đêm, không nghĩ tới nhiều năm qua ngươi vẫn giữ được tinh thần cẩn thận đến như vậy, thậm chí còn chuyển hướng vài con thi yêu, lão phu đã truy tìm sai lầm mấy lần, lần này mới có thể truy tìm được chân thân của ngươi, ngươi cũng không thể bắt lão phu tay không mà về đấy chứ!"
Óc Trái híp mắt nói.
Diện mục của Lý Nhĩ âm trầm đến cực điểm, vừa rồi đã mất đi tung tích của con cá nhỏ, cư nhiên lúc này lại chạy tới một con cá cực lớn, ba con thạch tượng quỷ bỗng nhiên mở to hai mắt đánh thẳng về hướng Ốc Trát.
Ốc Trát không chút hoang mang, cấp tốc tụng niệm vài câu, vung tay lên, ba thân thể nguyên tố trong nháy mắt hình thành, chính là hỏa nguyên tố, thủy nguyên tố và thổ nguyên tố, đồng thời tiến lên chống lại ba thạch tượng quỷ, nhất thời hai bên tranh đấu kịch liệt.
Gọi ra hai gã hắc võ sĩ, Ốc Trát cũng không chịu thua kém gọi ra hai ma pháp nguyên tố.
Hai đại vương giả tranh đấu đến khó phân giải, hai bên triệu hoán ra thứ gì đó đều cực kỳ cường hãn, ai cũng không làm gì được đối phương, trong hư không thỉnh thoảng truyền đến những tiếng va chạm trầm muộn khó chịu.
Lực lượng triệu hoán thuật coi như đấu ngang nhau, nhưng Lý Nhĩ lại có chút lực bất tòng tâm, bản thân liên tục triệu hoán ra bất tử tộc cao đảng, tiêu hao nguyên lực cực kỳ lớn, nếu như bản thân không có đủ nguyên lực và sức mạnh linh hồn, muốn khống chế được những sinh vật bất tử tộc này quả là nằm mơ nói mộng, mà Ốc Trát tuy rằng cũng cố sức để triệu hóa ra những tinh linh nguyên tố thể, nhưng so với Lý Nhĩ vẫn có phần nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nguồn: http://truyenfull.vnĐôi mắt già nua của Lý Nhĩ chợt lóe, giơ tay lên, một viên hỏa cầu màu đen bắn thẳng ra ngoài.
Ốc Trát cười khinh thường, quanh người nguyên lực đại trướng hình thành lên một ma pháp thuẫn chống đỡ, hỏa cầu màu đen oanh một tiếng đã va chạm thẳng vào ma pháp thuẫn, bộc phát ra quang mang chói mắt.
Ốc Trát bị đẩy lùi tới mấy trượng, ma pháp thuẫn vẫn không hề tổn thương, Lý Nhĩ cười dữ tợn, tay áo phất lên, "thi giáp trùng'' lần thứ hai ào ào bay ra ngoài.
Ốc Trát hơi kinh hãi, loại thi giáp trùng bất tử hệ này hiển nhiên hắn nhận ra được, điểm làm cho người khác khó lòng phòng bị chính là thủ đoạn của ma pháp sư vô cùng đa dạng, nếu như chỉ đơn đả độc đấu, Ốcc Trát có thể chiếm tới chín thành nắm chắc chiến thắng Lý Nhĩ, nhưng nếu như sử dụng tất cả các thủ đoạn thì một thành cũng không được.
Từng đám "thi giáp trùng'' thật lớn điên cuồng phóng tới, biểu tình kinh ngạc của Ốc Trát bỗng nhiên hòa hoãn hơn nhiều, lại lộ ra một nét tiếu ý quái dị, bàn tay hơi hơi giật giật, một chiếc gương xuất biện trong tay Ốc Trát, rót nguyên lực vào, nhất thời một cỗ quang mang màu trắng cường liệt đột nhiên xạ thẳng về phía trước.
Đàn "thi giáp trùng" gặp phải quang mang màu trắng lập tức từng đám từng đám bị đốt thành than, rơi xuống mặt đất.
"Thánh quang kính!"
Lý Nhĩ thất kinh:
"Ốc Trát, sao ngươi lại trở thành chấp giáo của Lai Đặc giáo hội?"
Mây mù trên không trung cuồn cuộn, so với khí tức của Lý Nhĩ và Ốc Trát càng thêm mạnh mẽ, di chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Thân thể của Lý Nhĩ hơi hơi run rẩy, Ốc Trát cười nói:
"Thêm vài lời chưa nói, nếu như gọi là hợp tác mà nói thỏa đáng hơn rất nhiều."
"Giao ra "thần thi thảo" ta có thể tha cho ngươi một cái mạng chó!"
Trong đám mây cuộn cuộn truyền ra một thanh âm vô cùng uy nghiêm.
Thông qua "tham thị thú" Lâm Khiếu Đường cũng không thể tự chủ được, thân thể hơi run rảy, khí tức nguyên lực của người này chỉ có mạnh hơn A La Khắc chứ không kém, thật là đáng sợ.
An toàn đợi biến đổi, Lâm Khiếu Đường khống chế "tham thị thú" bay tới ẩn mình dưới một tán lá cây của một gốc cây mọc dài ta tại chỗ vách núi đá cách đó không xa. Người mới tới quá mức cường đại, chỉ sợ một con "tham thị thú" vô danh cũng không thể tránh thoát được sự dò xét của nguyên thức.
"Áo Tháp Tư Đô! Ngươi đã xuất quan rồi!"
Thanh âm cùa Lý Nhĩ có chút run run, Lai Đặc giáo giáo hoàng tới thì cho dù đích thân A La Khắc có ở đây cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
"Tử linh ma pháp sư dơ bẩn, tin tức của ngươi thực sự quá kém đi, bản giáo hoàng ta từ ba tháng trước đã xuất quan rồi, đến bây giờ ngươi mới biết hay sao chứ?"
Thanh âm an tử uy nghiêm trong đoàn mây trắng cuồn cuộn lại phát ra lần thứ hai.
Lý Nhĩ không nói hai lời hóa thành mũi tên màu đen bỏ chạy thật nhanh, trong đám mây trắng bắn ra một đạo quang mang bao bọc toàn thân Lý Nhĩ, nhất thời làm cho hắn không thể động đậy.
Ốc Trát âm âm cười:
"Lý Nhĩ ngươi tốt nhất không nên từ chối, giao ra "thần thi thảo" thì còn có một con đường sống, nơi này cách Đạt La Tư thần điện chí ít cũng hơn một nghìn dặm, không có ai đến cứu ngươi đâu, muốn bảo vệ mạng sống của mình thì phải nhờ vào chính ngươi mà thôi."
Đôi con mắt cùa Lý Nhĩ đầy tơ máu, độc ác nhìn Ốc Trát đang vô cùng đắc ý:
"Ốc Trát, cho dù ta giao ra "thần thi thảo" thì ngươi cũng được cái gì đây? Ngươi cho rằng Áo Tháp Tư Đô sẽ phân cho ngươi chút điểm hay sao ? Ngươi đang nằm mơ!"
Ốc Trát lắc đầu nói:
"Lý Nhĩ, không nên tự cho là thông minh, ta nói muốn "thần thi thảo" lúc nào, ta muốn cái gì chẳng lẽ ngươi còn không biết hay sao chứ? Ha ha ..."
Nét mặt của Lý Nhĩ nhất thời kinh hãi, nhớ lại một đoạn chuyện cũ, thất thanh nói:
"Lão con gián, ngươi muốn tịnh hóa chi hồn của của địa vương giai hay sao?"
Ốc Trát không ngừng tiếu ý:
"Không sai, cái ta muốn chính là linh hồn thê tử của lão bất tử ngươi, nếu như luyện hóa hấp thu có thể tăng lên được không ít nguyên lực cho lão phu, đó chính là "đan dược" khó tìm được a!"
Hai cánh tay khô gầy của Lý Nhĩ nổi lên gân xanh chằng chịt, thế nhưng không thể di dộng đến nửa phân, bằng không nhất định nhào thẳng vào người Ốc Trát, xé nát hắn thành mảnh vụn.
Xa xa, trong đám nham thạch dưới chân núi, Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á tận lực ẩn dấu khí tức vội vã bỏ đi, kỳ thực khoảng cách giữa bọn họ và mấy lão quái vật cũng tới hơn hai mươi dặm, thế nhưng Lâm Khiếu Đường lại cho rằng khoảng cách này cực kỳ không an toàn, "tham thị thú" vẫn tiếp tục dừng tại vách núi quan sát diễn biến, Lâm Khiếu Đường thì mang theo Tân Tây Á cấp tốc dời đi, nếu như bọn hắn bị phát hiện ra, cho dù có thêm vài đôi cánh cũng đừng mong chạy trốn.
Tuy rằng nguyên lực đã được hắn thu liễm, thế nhưng chỉ cần dùng đôi bàn chân của Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á, tốc độ của hai người cũng vô cùng nhanh, chỉ chốc lát đã chạy tới hơn hai mươi dặm, cảm giác áp bức của khí tức kinh khủng vừa rồi yếu đi rất nhiều.
Lâm Khiếu Đường thường xuyên thông qua "tham thị thú" để quan sát tất cả mọi chuyện đang phát sinh.
Lý Nhĩ chậm rãi lấy ra "thần thi thảo" nói:
"Áo Tháp Tư Đô, muốn "thần thi thảo" thì phải thả ta trước, nếu như không chịu ta nhất định đem gốc "thần thi thảo'' duy nhất này phá hỏng."
"Ngươi đang muốn uy hiếp ta hay sao?"
Giọng nam tử trong đám mây trắng trầm thấp.
"Uy hiếp giáo hoàng, tiểu lão đầu ta tự nhiên không dám rồi, bất quá dù sao thì cũng là chết, vậy thì liều mạng một lần khó có thể tránh khỏi rồi?"
Lý Nhĩ hung hãn nói, kỳ thực nếu như hắn muốn phá tan sự khống chế lên cơ thể, hắn có với vài cách nhất định có hiệu quả, thế nhưng làm như vậy thì sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên lực, vừa rồi để đuổi theo Lâm Khiếu Đường hắn đã tổn thất không ít nguyên lực, lại thêm chiến đấu hồi lâu với Ốc Trát, nguyên lực chỉ còn lại không đến một nửa, bản thân thực sự không muốn sơn cùng thủy tận.