Tiểu Lan cùng Lâm Khiếu Đường từ trước cho tới bây giờ đều là nhất nhất không khách khí nửa điểm, đừng nhìn dáng người mười phần nhi nữ nhỏ nhắn của nàng,kèm theo bộ ngực đã từng bước thành hình trông rất có vĩ độ, nhưng tính cách của nàng lại chẳng khác nam hài tử, nàng coi Lâm Khiếu Đường là đại ca của mình đồng thời cũng xem mình như đệ đệ mà không phải là tiểu muội,hơn nữa còn coi A Mãnh và Lão Tam Tử như huynh đệ, từ trước đến giờ đều không câu nệ tiểu tiết .

Theo lý thuyết mà nói thì xuất thân của Tiểu Lan cùng những tao ngộ của nàng,tính cách hẳn phải tương đối thu liễm, nhưng nàng lại là một người ngoại lệ, có lẽ là lúc ấy tuổi còn quá nhỏ tính cách vẫn chưa thành hình.

Được Lâm Khiếu Đường đưa đến Nhất Đao Môn,lại được chiếu cố nhiều,hơn thiên tư hơn người, Hoàng Nhất Đao cũng ưu ái nàng hơn hẳn,dù có đánh mắng A Mãnh hay Lão Tam Tử, lão cũng tuyệt đối sẽ không động đến người nàng, kỳ thật Hoàng Nhất Đao nhiều ít cũng là sợ đánh không lại tiểu nha đầu này.

"Đồ heo nai? Tốn gạo?" Lâm Khiếu Đường cơ hồ muốn phát điên, chỗ thức ăn này cũng đã là quá nhiều, chính mình mỗi ngày chẳng qua là ăn một chút cơm rau mà thôi, mà có cải thiện thì thỉnh thoảng mới có ít thịt mà thôi, đa số là gia nô của Lâm gia mang đến.

" Lão đại, ngươi chẳng lẽ không có tiền đi sao!?" Tiểu Lan thấy Lâm Khiếu Đường sắc mặt trầm xuống bất định cả kinh nói.

Số tiền Lâm Khiếu Đường gửi tiết kiệm cũng không ít, nhưng cũng thể gánh nổi chi tiêu như thế cho ba tên gia hỏa này. A Mãnh tiểu tử ngày trước có ăn nhiều nhưng cũng không đạt đến cái loại trình độ khủng bố như vậy,chỉ là từ sau khi tu luyện quyển công pháp kia, lượng ăn của hắn tăng lên mấy lần, cũng không biết nhiều thực vật như vậy,rốt cuộc là chui hết đi nơi nào.

Ngắn ngủi ba tháng, Lâm Khiếu Đường đã đi mất tong mấy trăm tử tinh tệ, ngoại trừ Tiểu Lan ra. A Mãnh, Lão Tam Tử cùng chính mình đã sơ vượt giai đoạn Trúc Cơ,cũng vì không còn đủ tiền, Lâm Khiếu Đường phải thường xuyên xuống núi đến trường giao dịch Hoa U. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đau xót tâm can bỏ ra bốn trăm tử tinh tệ, mua một ít hạ phẩm giai tăng nguyên đan, phần lớn cấp cho a Mãnh cùng Lão Tam Tử phục dụng, nếu không với tình huống hiện tại bọn họ hai người như thế nào trong ba tháng có thể đạt tới song tinh võ phó.

Tử tinh tệ gom góp từ trước đến giờ càng ngày càng ít, tâm lí ngượng ngùng, điều này khiến cho Lâm Khiếu Đường một trận đau đầu không thôi, tu luyện chưa đến đâu, tiền lại không còn, nhân sinh chẳng lẽ còn có sự kiện nào làm cho người ta đau đầu hơn hai cái việc này cơ chứ.

Nghe xong lời Tiểu Lan, Lâm Khiếu Đương đột nhiên cười to nói:" Ha ha, đương nhiên là có tiền, trong này có 10 tử tinh tệ, trước tiên lấy dùng tạm đi nha!"

Tiểu Lan hồ nghi tiếp nhận tiền, nói" Lão đại, nếu không có tiền, ngươi có thể nói cho ta, ta xuống núi đến hắc lôi đài đánh một trận, đăng kí vào trường đấu mất mười tử tinh tệ, mà nếu thắng một trận,tiền sẽ nhân gấp ba lần a."

Lời này xuất ra từ miệng của một cô gái, nhiều ít có điểm quái dị, Lâm Khiếu Đường nghiêm mặt nói, " Xú nha đầu, không được suy nghĩ như thế, đại sư huynh ngươi còn không nuôi nổi mấy tiểu hài tử các ngươi hay sao!"

Nhíu mày lè lưỡi, Tiểu Lan làm cái mặt quỷ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói:"Lão đại, là ngươi nói vậy nha, chúng ta tất cả đều dựa vào ngươi"

Nhìn bóng dáng Tiểu Lan, Lâm Khiếu Đường bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cái chân đại sư huynh này cũng khó mà đảm đương a, hiện tại nghĩ đến Hoàng Nhất Đao còn không dễ dàng trông coi mấy cái hài tử này, tuy rằng phẩm chất lão không đoan chính nhưng tiểu lão nhân nhìn đi nhìn lại cũng không tính là quá xấu, đối với mấy cô nhi này coi như là có chiếu cố.

Đánh cược tính mạng để tu luyện tự nhiên là trọng yếu, nhưng không có tiền chi dùng mà nói, sợ rằng chưa tới ba năm cũng đã chết rồi còn đâu. Nếu chỉ là một mình hắn chi dùng thì có thể trong 3 năm còn dư, huống hồ hắn còn làm cái chân trông coi phế dược phòng, tuy có chút ủy khuất nhưng cũng có chút ít thù lao, tuy không đáng là bao, chỉ mười ngân tệ mà thôi, nhưng tuyệt đối cũng đủ cho một người ăn uống.Bất quá nhìn lại hiện tại,Lâm Khiếu Đường còn phải nuôi thêm ba tiểu hài tử,luôn luôn há mồm chờ ăn, trong đó một tên là cái thùng không đáy, hơn nữa vật bị để tu luyện cần thiết cũng rất tốn kém, mỗi tháng tính chi tiêu tính ra cũng thật kinh người, căn bản nếu sống bằng tiền mà hắn dành dụm được là không có khả năng.

Chẳng lẽ lại quay về cái nghề cũ? Nhưng cái mấu chốt chính là, một khi ra tay sợ rằng sẽ bị phát hiện, tuy không biết mục đích chân chính của Vương gia là gì, nhưng khi bị bắt được sợ là cũng chẳng có điều gì tốt đẹp, ý tưởng này rất nhanh bị Lâm Khiếu Đường từ bỏ.

Đánh hắc lôi! Lâm Khiếu Đường không ngừng suy nghĩ về ba chữ này, rất sớm trước kia hắn cũng chỉ biết tại Tân la thành có một chỗ tổ chức quyền đấu như vậy, mà nói trắng ra chính là đài đấu chợ đêm.

Đây là do một trong tam đại thế lực của Hiên Viêm quốc khống chế, mục đích Hoa U thành lập võ đài là vì lợi ích muốn kiếm lời cho tổ chức.

Hoa U căn bản là do một thế lực thần bí cường đại tổ chức, chủ yếu lấy buôn lậu, bán tin tình báo cùng ám sát làm nghề nghiệp.

Hắc lôi vừa xuất hiện liền tạo ra một không khí nóng bỏng,hình thức không chỉ có đánh bạc hay cá cược, mà rất nhiều gia tộc lớn hay tiểu gia tộc có một vài cá nhân cũng có cơ hội thi triển thân thủ của mình. Bất luận kẻ nào đều có thể báo danh tham gia, chỉ cần thắng là sẽ được một khoản tiền thưởng lớn, còn có thể được một ít phú thương xem trọng thuê làm bảo tiêu, hộ viện, thậm chí sẽ được một vài tiểu tông phái hoặc gia tộc thu nhận làm tộc nhân.

Chính là vừa có tiền vừa là hạng mục giải trí hạng nhất,ngay cả một số bình dân dân chúng cũng muốn đến tìm kiếm một ít kích thích, tóm lại thị trường tuyệt đối không thiếu trò chơi.

Đồng thời Hoa U sở cũng đề ra một phần thưởng mê người cho các quyền thủ, nếu liên tiếp thắng ba mươi trận đấu, Hoa U sẽ cấp cho quyền thủ một nguyện vọng, Hoa U tại Hiên Viên quốc thần thông quảng không người nào là không biết, hơn nữa danh dự tuyệt đối là đứng ở vị trí hàng đầu, chỉ cần là ngươi có thể đạt được yêu cầu của Hoa U, những điều Hoa U hứa hẹn tuyệt đối là có thể thực hiện, cho dù ngươi muốn đi ám sát Hiên Viên hoàng đế cũng không phải là không thể.

Có lẽ là hơi có phần phóng đại, nhưng kết cấu thượng tầng của Hoa U vẫn là không thể nhìn ra, thực thần bí cũng rất cường đại, ngay cả hai đại thế lực tông phái còn lại kia đối với Hoa U cũng phải ba phần kiêng kị .

Đánh hắc lôi người đăng kí cho tới bây giờ không có thiếu, rất nhiều người ôm những mục đích bất đồng đi đến đây, lấy tính mệnh của mình ra đánh cược.

Kỳ thực tuyển thủ đả hắc lôi đài đa số là cao thủ phổ thông, có nhìn đi nhìn lại cũng sẽ không thấy xuất hiện những người có danh tiếng, hoặc là siêu cấp cao thủ, bởi vậy mà người trọng tài Hoa U phái xuất ra đủ để có thể khống chế được mọi trường hợp, tuyển thủ có thể mất mạng ở đây,xác xuất tính ra cũng không có là bao.

Nhưng dù sao đây cũng là một trò chơi nguy hiểm, vẫn thỉnh thoảng có người chết ở trên đài, số lượng người bị thương hạ đài lại càng vô số, tuyển thủ chết dưới đài so với số ít chết ở trên đài còn nhiều hơn.

Mấy cái này thì chỉ cần là người ở Hiên Viên quốc là đều thông hiểu, đương nhiên Lâm Khiếu Đường cũng không ngoại lệ, chẳng qua hắn trước kia chưa bao giờ nghĩ tới phải cùng mấy thế lực này tiếp xúc.

Nhưng hiện tại tình huống có chút bất đồng, thứ nhất cái hắn cần là tiền, thứ hai nơi đây thực phù hợp yêu cầu tu luyện của hắn, có thể thường xuyên coi tranh đấu, đi thử thời vận một chút thật ra cũng không có cái gì tổn thất.

Đương nhiên Lâm Khiếu Đường cũng không phải là cứ ngang nhiên như vậy đến đả hắc lôi, mặc dù trên đài bình thường cũng không có người nào tính là cao thủ, nhưng tuyệt đối cũng không phải là hạng mà một tiểu tử như hắn mới vừa vượt qua Trúc Cơ giai đoạn có khả năng đối phó,không biết tự lượng sức,loại sự tình như này,Lâm Khiếu Đường tuyệt đối không làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play