Lâm Khiếu Đường dừng lại phía trước nam tử, trong mắt không không hề nổi sóng, vốn hắn đã chạy trốn được vòng vây của Đặng Cổ Tháp, không nghĩ tới giữa đường lại hiện ra một Trình Giảo Kim, hơn nữa lại là một tên khó chơi.

Tân Tây Á trong lúc đột phá vòng vây chỉ vì chịu một kích thay cho Lâm Khiếu Đường mà trọng thương, mặc dù không đến mưc nguy cập tính mạng, thế nhưng muốn tiếp tục chiến đấu đã không còn khả năng nữa rồi.

Lâm Khiếu Đường lần đầu tiền đối mặt với một long kỵ sĩ chân chính đúng nghĩa, trong lòng hơi có chút đắn đo không chính xác, người trước mắt này không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là ai, hắc ám long kỵ toàn bộ Minh Tây đại lục cũng chỉ có duy nhất một vị mà thôi.

Tát La Gia cầm trong tay thanh trường thương màu đen dài hơn ba thước, cực kỳ uy vũ, đôi mắt tà mị màu xanh nhạt, thế nhưng hiện tại trong mắt lại tràn ngập khí tức xơ xác tiêu điều.

Đối phương ít nhất cũng có tu vi linh hồn giai trung kỳ, trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm biết bản thân có lẽ đấu không lại, thế nhưng hắc ám long kỵ có tốc độ hoàn toàn ngược lại so với thân hình khổng lồ cồng kềnh của nó, thậm thí có thể trong nháy mắt hoàn thành không gian chuyển di, long ngữ ma pháp có tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với nhân tộc mặc niệm chú ngữ ma pháp.

Hô…

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên huyễn hóa thành chín đạo hư ảnh, nhằm thẳng về hướng Tát La Gia. Khóe miệng Tát La Gia nhẹ nhàng nhếch lên, rất coi thường nghênh đón.

Hơn một trăm năm phối hợp với nhau, tọa kỵ của Tát La Gia sớm đã hợp nhất với ý nghĩ chủ nhân, trong miệng hắc ám cự long phun ra một đoàn hỏa diễm màu đen, đánh thẳng vào hướng chín đạo hư ảnh.

Bất quá vòng vây của hỏa diễm chỉ có thể bao trùm ba đạo hư ảnh, còn sáu đạo hư ảnh khác thì bị thương khí của Tát La Gia tấn công.

- Cái gì?

Công kích hoàn tất, Tát La Gia bỗng nhiên kêu lên cả kinh, chín đạo hư ảnh cư nhiên toàn bộ là giả, phía sau có một đạo kim quang nắm lấy kẽ hở, trong nháy mắt bắn tới.

Thần sắc của Tát La Gia ngưng trọng, dưới chân điểm nhẹ vào đầu hắc ám cự long. Tiếp đó, toàn bộ không gian như vặn vẹo, thân thể to lớn của hắc ám cự long trong không trung đột nhiên biến mất không thấy.

Thành công tránh thoát được đối phương, Lâm Khiếu Đường ôm lấy Tân Tây Á độn phi, liều mạng hướng về phía tây nam vọt tới.

Thế nhưng chưa bỏ chạy được xa, Lâm Khiếu Đường lại cảm thấy phía trước có một cỗ khí tức nguyên lực cường đại dần dần ngưng tụ thành hình. Tát Da La đột nhiên xuất hiện phía trước phương hướng và bản thân đang định đào tẩu.

Phải chiến rồi, Lâm Khiếu Đường hạ quyết tâm, cũng không hề đình chỉ tốc độ phi hành, trực tiếp vọt tới, ba mươi sáu kim thủ hầu như đồng thời xuất hiện xung quanh Tát La Gia, bao vây bên trong.

Ba mươi sáu phương hướng, ba mươi sáu điểm bao vây khác nhau, đồng thời bị tập kích, thế nhưng Tát La Gia không hề hoang mang, nguyên lực vận chuyển, thanh trường thương màu đen trong tay theo gió nhẹ nhành khởi vũ, bình tĩnh chống đỡ toàn bộ đòn tấn công của ba mươi sáu kim thủ.

Nhìn Tát La Gia huy động trường thương giống như có ba đầu sáu tay, Lâm Khiếu Đường âm thầm cảm thấy kinh hãi, người này so với tưởng tượng còn muốn lợi hại hơn rất nhiều. Lập tức vận chuyển huyễn hóa thành trường thương màu vàng, nắm chắc trong tay, mạnh mẽ ném tới.

Hắc ám cự long cũng không hề rảnh rỗi, vừa nhìn thấy trường thương màu vàng mạnh mẽ lao tới, nhất thời phun ra một đạo hắc hỏa long tức, nhưng mà long tức đối với trường thương bằng nguyên lực thực chất hóa lại không tạo thành bao nhiêu thương tổn, hầu như không hề sản sinh ra hiệu quả chống đỡ nào, trường thương vẫn thẳng tắp bắn về phía Tát La Gia. Trong đôi mắt yêu dị của Tát La Gia rõ ràng hiện lên một tia kinh dị, giơ thanh trường thương màu đen lên chống đỡ chính diện.

Phanh…

Một tiếng va chạm trầm muộn thật lớn, cánh tay Tát La Gia tê dại, thân hình cũng từ trên đỉnh đầu hắc ám long kỵ văng ngược lại, rời khỏi vị trí đến mười mấy trượng mới có thể đứng vững thân hình.

Tát La Gia chưa từng gặp qua kỹ nghệ như thế này, lạnh lùng nhìn Lâm Khiếu Đường huyền phù xa xa, dựng thẳng thanh trường thương trong tay, toa một tiếng bắn tới.

Lâm Khiếu Đường kinh hãi, không ngờ tới Tát La Gia đã ky khai hắc ám long kỵ mà còn có năng lực tấn công mạnh mẽ đến như vậy, chức nghiệp đặc thù của hắn, một kỵ sĩ mà không có tọa kỵ không khác gì so với tu luyện giả nửa tàn phế của các chức nghiệp khác.

Chín đạo sa thuẫn xoay tròn trong nháy mắt hình thành trước người Lâm Khiếu Đường, thế nhưng chín đạo sa thuẫn trùng điệp chỉ tạo thành một chút trở ngại nho nhỏ cho Tát La Gia, không hề chống lại được thế tấn công sắc bén của thanh trường thương màu đen phía trước.

Lúc này, Lâm Khiếu Đường mong muốn trong tay có một thanh cự kiếm biết bao, đáng tiếc ngân tinh đã vỡ vụn, lại một thanh trường thương màu vàng nhạt do nguyên lực thực chất hóa xuất hiện trong tay Lâm Khiếu Đường, vũ khí có thể sử dụng hiện tại, cũng chỉ còn có nó mà thôi.

Đương…

Va chạm kịch liệt, trường thương màu đen và trường thương màu vạng nhạt đối chọi mãnh liệt cùng một chỗ.

Dưới tác dụng của lực phản chấn cực kỳ cường đại, Lâm Khiếu Đường và Tát La Gia đồng thời lui ngược lại.

Lâm Khiếu Đường nắm thấy thời cơ hai bên cùng văng ngược trở lại xoay người lần thứ hai độn phi mà đi, lúc này mà tác chiến có thể nói cực kỳ bất lợi, đối với so với chính mình không những cao hơn một giai, mà bản thân hiện tại còn phải ôm Tân Tây Á bị thương, chỉ có thể dùng một tay để tác chiến, vô luận như thế nào đi nữa, chạy trốn là cách tốt nhất.

Tát La Gia khinh miệt nhìn mũi tên màu vàng đang độn phi trước mặt, thân ảnh trong hư không nhoáng lên đã biến mất, sau đó lại hiện ra ngăn cản trước mặt Lâm Khiếu Đường. Lâm Khiếu Đường lại một lần nữa khiếp sợ.

- Chủ nhân, người đi trước, không cần phải lo lắng cho ta!

Tân Tây Á nằm trong lòng Lâm Khiếu Đường suy yếu nói.

Lâm Khiếu Đường đề phòng nhìn Tát La Gia huyền phù trước mặt thản niên nói:

- Nếu như ngươi bị bắt đi, vậy thì ta đào tẩu có ích lợi gì, thông qua nguyên linh của ngươi có thể đơn giản truy tung được ta, cho dù không có ước thúc linh hồn thì ta cũng tuyệt đối không bỏ lại ngươi, chúng ta chính là cộng tác, ta sẽ không bỏ lại cộng tác của mình mặc kệ, nếu như muốn bỏ lại ngươi thì ta đã bỏ lại rồi không cần chờ đến tận bây giờ, những câu ngốc nghếch như vậy từ này không được nói nữa.

Lời nói vô cùng lãnh đạm thế nhưng lại làm cho trong lòng Tân Tây Á vô cùng cảm động, chuyện cũ lần thứ hai hiện ra trong đầu, một giọt nước mắt chậm rão chảy xuống gương mặt, nguyên lai bản thân không phải là một công cụ giết chóc, vẫn khổ cực cố gắng nâng đầu lên không biết vì sao lúc này lại chậm rãi hướng về phía lồng ngực rộng rãi trước mặt cúi xuống, không dám dựa quá mạnh chỉ là nhẹ nhàng dựa sát vào mà thôi, thế cũng đã quá đủ rồi…



- Vậy Tân Tây Á làm sao bây giờ?

- Mặc kệ nó đi, nàng bất quá chỉ là một tiểu tạp chủng mà thôi, lại không phải là thành viên giống chúng ta, mang theo nàng sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện sảy ra.

- Đúng vậy, không cần lo lắng cho nàng ta, truyền thuyết từ lâu đời đã từng giảng qua một vị đồng thời có huyết thống nhân loại và một nửa huyết thống của ám dạ tinh linh sau khi trưởng thành lại chuyển hóa thành ác ma, tổ tiên tuyệt đối không lừa gạt chúng ta đâu.

- Trong ánh mắt của nàng ta tràn đầy sự tham lam của nhân loại, không biết trước kia vì sao Lý Khắc thôn trưởng lại đi thu lưu một nữ tử ám dạ tinh linh từ bên ngoài trở về, từ khi nàng ta đến nơi này, người trong thôn không có đến một ngày sống yên ổn, sao lại có thể sinh ra loại tạp chủng như thế này cơ chứ.

- Nếu không phải mẫu thân của nàng ta mang theo cừu gia đến thì làm sao chúng ta phải bỏ làng xóm dời đi.

- Mang theo ta đi, ta sẽ nghe lời mà!

Một khu đất sát biên giới Phong Ma đại lục, bên ngoài một thôn trang của ám dạ tinh linh, có một tiểu cô nương tên là Tân Tây Á giương mắt hy vọng nhìn thôn dân và tinh linh bộ đội chuẩn bị tiến hành di chuyển.

Không ai thèm để ý đến tiểu cô nương, tiểu cô nương vẫn bướng bỉnh đi theo đoàn người, tiểu cô nương tuy rằng nhìn qua nhiều nhất chỉ tầm hơn mười tuổi, thế nhưng thọ mệnh và thời kỳ sinh trưởng của ám dạ tinh linh dài hơn nhân loại rất nhiều. Kỳ thực tiểu cô nương ở lại thôn trang này đã hơn sáu mươi năm, tiếp qua vài chục năm tiểu cô nương sẽ bắt đầu trưởng thành, tiểu cô nương biết nếu như thất tán với bộ đội tinh linh, bản thân một mình đối mặt với thế giới xung quanh sợ là cực kỳ nguy hiểm, nếu như lặc đường trong Hắc ám sâm lâm thì chỉ có một kết cục đó là cái chết!

- Bỏ đi!

- Cách hài tử của ta xa ra!

- Cút!

- Đem nàng lưu lại xem như dành cho người đến trả thù.

Một cây đại thụ sát biên giới làng của ám dạ tinh linh có một chiếc lồng được bện bằng dây thừng, một gã tiểu cô nương vẻ mặt bất lực đang bị nhốt bên trong, lệ chảy đầy mặt, vô luận là nàng la hét hay giãy dụa như thế nào đi nữa cũng không thể làm nên chuyện gì, những người khác đều đã đi hết, đem làng nhốt vào trong một chiếc lồng lạnh lẽo, để nàng ở lại đợi kẻ thù không biết tên.

Một đêm lại một đêm cực kỳ lạnh lẽo trôi qua, ý thức của tiểu cô nương càng dần càng không rõ ràng, ngay khi nàng cho rằng bản thân nhất định phải chết, một tên ma quỷ mặt màu xanh xuất hiện trước mắt nàng, đem nàng cứu ra khỏi lao lung, thế nhưng đó lại là lúc bắt đầu cho quãng thời gian nô dịch càng đáng sợ hơn. Rất nhiều năm sau này, tiểu cô nương mới biết được, gã ma quỷ có khuôn mặt màu xanh ấy chính là quốc vương vĩ đại của La Sát quốc, kiếm thánh Khố Ban.

Hắn đã bắt nàng thực hiện rất nhiều đợi huấn luyện ma quỷ, nhiều lần ra vào giữa ranh giới sinh tử, điên cuồng tẩy não và cấm chế linh hồn nhằm phá vỡ ý chí của nàng, trong cuộc sống hắc ám ấy đã làm cho nàng hoàn toàn mất đi phương hướng, thế nhưng sâu trong tâm khảm của nàng vẫn có một loại bản năng cầu sinh mạnh mẽ đã làm cho nàng kiên trì được. thẳng cho đến tận khi nàng bị đưa cho một gã thanh niên nam tử khá tuấn lãng, tóc đen mắt đen, từ lúc đó cuộc đời của nàng đã xuất hiện những chuyển biến không thể tượng tưởng nổi.

Nhưng mà, thời gian đầu nàng cũng không hề có được mục đích cuộc đời mình, không biết bản thân sẽ đi đến đâu, nàng giống như đám bèo trên mặt nước tùy ý đẩy đưa theo dòng chảy, thế nhưng hiện tại nàng đã biết, cho dù phía trước có nguy hiểm đến thế nào đi nữa, cho dù không có bảo đảm gì, thế nhưng lại ấm áp vô cùng, chí ít hiện tại nàng biết thanh niên đó sẽ không bỏ mặc nàng.



- Tân Tây Á, Tân Tây Á…

Một tràng thanh âm gấp gáp đã đem Tân Tây Á từ trong hồi tưởng quá khứ kéo về hiện thực, khí tức hắc ám nguyên khí dày đặc nhất thời làm cho Tây Tây Á đang thụ thương cảm thấy khó chịu, thấp giọng trả lờ:

- Chủ nhân, làm sao vậy?

- Ngươi còn khí lực hay không?

- Còn có một chút!

- Đến phía sau ta đi, ôm chặt lấy, ta muốn tiến lên công kích rồi!

Trong thanh âm vô cùng bình tĩnh đến lạnh lùng của Lâm Khiếu Đường rõ ràng hòa lẫn một loại tình cảm kiên quyết nồng hậu.

Nhìn nữ tử trong lòng thanh niên dần dần chuyển ra phía sau lưng, trên mặt Tát La Gia hơi co lại, tựa hồ đối với loại tràng cảnh như thế này rất chán ghét, thanh trường thương trong tay lại một lần nữa đâm tới.

Rốt cuộc cũng có thêm một tay chiến đấy, Lâm Khiếu Đường đồng thời huyễn hóa ra hai thanh trường thương, nắm chắc trong tay cũng vọt tới.

Trong nháy mắt khi hai người đối chọi, khuôn mặt Lâm Khiếu Đường hiện lên nét cười khẽ quỷ dị, hầu như đồng thời lúc đó Tát La Gia cảm thấy y phục phía sau bị một thứ gì đó kéo ngược lại, tốc độ lập tức giảm đi, đang trong tốc độ cực cao lại bị dừng lại đã làm cho hắn mất đi tiên cơ, lực chú ý lại bị phân tán, Tát La Gia đã rơi vào hoàn cảnh rất xấu.

Hai đạo kim quang đâm thẳng tới, Tát La Gia cả kinh, vội vội vàng vàng giơ thương chống đỡ, mạo hiểm ngăn cản một kích sấm sét, thân hình dưới trạng thái mất cân bằng bị đánh bay ra ngoài.

Một kích thu được hiệu quả nhất định tự nhiên Lâm Khiếu Đường không bỏ qua cơ hội tốt, mạnh mẽ tăng tốc đuổi theo, thanh trường thương trong tay tinh tế hướng về vị trí yếu hại của Tát La Gia, sắc mặt Tát La Gia trắng bệch, phanh…

Một bóng đen thật lớn đột nhiên xuất hiện, đâm thẳng vào Lâm Khiếu Đường, đem hắn đẩy bật ra ngoài.

Hắc ám cự long đúng lúc bay tới, sự kinh hãi của Tát La Gia sau khi được cứu trợ vẫn chưa mất đi, cả người đang ở trong trạng thái hỗn loạn.

- Tát La Gia, cẩn thận, chiếc đuôi phía sau ngươi!

Hắc ám cự long thô lỗ truyền âm.

Tát La Gia nhanh chóng hồi phục tinh thần lại, xoay người nhìn, chỉ nhìn thấy một bàn tay màu vàng đang nắm chặt lấy y phục phía sau hắn. Vừa rồi, thứ làm cho hắn bị chững lại chính là nó, Tát La Gia vô cùng xấu hổ và giận dữ, vung trường thương muốn đem kim thủ phá hủy, thế nhưng thân thương lại không hề va chạm vào thứ gì, kim thủ trong nháy mắt đã biến mất không thấy.

Lâm Khiếu Đường thầm than đáng tiếc nhìn Áo La Gia vẫn còn bình yên vô sự, nếu không phải hắc ám cự long xuất hiện đúng lúc thì gã nam tử nhìn qua xinh đẹp tuyệt trần này sợ là đã vong hồn dưới thương của hắn rồi.

- Tân Tây Á, ngươi không sao chứ!

Lâm Khiếu Đường thuận miệng vừa hỏi, vừa rồi cùng với hắc ám cự long va chạm, tuy rằng rất mạnh thế nhưng đối với Lâm Khiếu Đường không sinh ra được thương tổn thực chất nào, bất quá đối với Tân Tây Á đang bị thương hiện tại thì không thể biết được rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Chủ nhân, nếu không thì trước tiên đem Tân Tây Á buông xuống…

- Không được nói nhưng lời như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ công kích ngươi trước, ngươi nghĩ rằng ta muốn có người sau lưng mà chiến đấu hay sao?

- Xin lỗi, chủ nhân!

- Biết là tốt rồi, chờ sự tình lần này giải quyết xong, nhỡ kỹ tu luyện cho tốt, đừng như ngày hôm nay trở thành gánh nặng cho ta.

- Dạ, chủ nhân!

Lâm Khiếu Đường cau mày, tiếng xưng hô chủ nhân này nghe sao lại không được tự nhiên như trước kia, vừa định nói cái gì đó, Tát La Gia cước đạp hắc ám cự long lại một lần nữa vọt tới…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play