Nghe được câu cuối cùng "còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành", Lâm Khiếu Đường nhìn Tây Tây Á

- Ngươi có khả năng cảm ứng được ta đang suy nghĩ cái gì hay sao?

Sắt mặt Tân Tây Á lạnh lùng, khẽ gật đầu

- Đúng vậy chủ nhân, khi thành lập khế ước, mọi cảm nhận của chủ nhân sẽ ánh xạ lên trên người ta.

Lâm Khiếu Đường nhíu mày lại, lúc nào cũng bị người khác biết được mình đang nghĩ gì, vậy thì không có bất luận bí mật nào giữ được hay sao.

- Chủ nhân không cần lo lắng quá nhiều, Tân Tây Á chỉ là cảm thụ được loại tâm tình mà thôi, cũng không biết được chủ nhân đang cụ thể suy nghĩ cái gì, vừa rồi Tân Tân Á cảm thấy trong lòng chủ nhân có loại cảm giác cấp bách, cần thiết, cho nên mới nói như vậy.

Tân Tây Á giải thích.

- A!

Lâm Khiếu Đường thả lỏng, thở ra một hơi, hỏi tiếp:

- Ngươi ở Minh Tây đại lục này sinh sống đã bao nhiêu năm rồi.

- Ba mươi năm!

- Ngươi có biết địa phương nào phồn hoa nhất mà lại không phải nơi thống trị của Lai Đặc giáo.

- Thủ đô Long Thạch đế quốc, Thiên Long thành.

Lâm Khiếu Đường trầm tư một hồi, sau một một bàn tay hư huyễn khổng lồ màu vàng nhạt xuất hiện dưới chân, Tân Tây Á nhẹ nhàng bước lên, quang hoa chợt lóe, bay thẳng lên trời, rất nhanh liền biến mất không thấy.

Lâm Khiếu Đường khi thấy nguyên lực trong mấy tháng bế quan cuối cùng đình trệ không tiến, liền bỏ qua việc tu luyện tâm pháp nguyên lực sang một bên, chuyển qua nghiên cứu kỹ sảo. Trải qua thời gian dài nghiên cứu, rốt cuộc cũng có chút lĩnh ngộ, trảo long thủ cư nhiên luyện đến trọng thứ chín, cũng chính là tầng cao nhất.

Từ đó, hai đại vũ kĩ hồn liệt chỉ và trảo long thủ cũng luyện đến tầng cao nhất, thậm chí còn sáng tạo ra "trảm liệt thương", một cảnh giới hoàn toàn mới từ hồn liệt chỉ, rốt cuộc cũng đã hoàn thành yêu cầu của đấu luyện tầng thứ năm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tại tháng cuối cùng trước khi xuất quan, Lâm Khiếu Đường đã đột phá tầng thứ năm đấu luyện tiến hành tu luyện tầng thứ sáu.

Tầng thứ sáu đấu luyện cần một loại tâm pháp cao giai phụ trợ, cũng không phải là độc nhất vô song, vô tung quyết hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, hơn nữa trong thời gian qua Lâm Khiếu Đường cũng đã tu luyện vô tung quyết đến tầng cao nhất, cho dù là dưới hoàn cảnh rõ như ban ngày Lâm Khiếu Đường cũng có thê biến mất vô hình vô ảnh. Nếu như không có chêch lệch cảnh giới thật lớn hoặc tu luyện công pháp đặc thù thì tuyệt đối không có khả năng phát hiện được Lâm Khiếu Đường đang trong trạng thái ẩn nấp.

Chính vì điều này, đấu luyện tầng thứ sau chỉ cần tu luyện trong thời gian chính ngày liền trực tiếp phá tan, tiến nhập vào việc tu luyện tầng thứ bảy!

Đã có kinh nghiệm mấy tầng phía trước, Lâm Khiếu Đường mơ hồ đoán được điều kiện phụ gia của tầng thứ bảy, chính là đồng thời tu luyện hai loại tâm pháp tài nghệ, cùng đem luyện hóa, tạp ra một loại tâm pháp tai nghệ hoàn toàn mới.

Về mặt tâm pháp kỹ nghệ, ngoại trừ vô tung quyết ra, Lâm Khiếu Đường cũng không có loại nào khác, vì vậy thời gian tới nhất định phải tìm môt loại tâm pháp nào đó thì mới có thể tu luyện tầng thứ bảy đấu luyện.

Không chỉ có như vậy, tầng thứ bảy chính là tầng cuối cùng trong giai đoạn đầu tiên trong ba giai đoạn lớn của đấu luyện, bởi vậy điều kiện phụ gia còn có thêm một điều vô cùng quan trọng, chính là chỉ khi tiến vào linh hồn giai mới có thể tu luyện tầng thứ bảy thành công, tiến vào tầng thứ tám, tầng đầu tiên trong giai đoạn thứ hai.

Lâm Khiếu Đường có thể có được tu vi như ngày hôm nay, cùng với hai chứ thiên phú hoàn toàn không có sự liên quan, từ đầu đã do rất nhiều loại đan dược mà thành.

Hiện tại, cơ thể của Lâm Khiếu Đường cơ bản đã hoàn toàn thích ứng với dược lực của đan dược trung phẩm ba cấp, có dùng nhiều hơn nữa cũng không có hiệu quả gì, cần phải dùng dược phẩm cao cấp hơn mới được.

Bởi vậy, ngoại trừ việc tìm kiếm một môn cao giai tâm pháp kỹ nghệ ra, Lâm Khiếu Đường còn cần phải tìm kiếm các loại thảo dược có thời kỳ sinh trưởng từ nghìn năm trở nên để luyện chế đan dược trên trung phẩm ba cấp, hoặc trực tiếp mua đan dược cấp cao.

Vô luận là cao giai tâm pháp kỹ nghệ hay thảo dược sinh trưởng ngoài nghìn năm, muốn có được một kiện cũng không hề dễ dàng.

Trừ những thứ đó ra thì Lâm Khiếu Đường còn muốn tìm kiếm một người, chính là Nạp Lan U hắn gặp được chín năm trước tại thủ đô La Sát quốc.

Đối với việc tiếp nhập vào thượng cổ cấm địa, Lâm Khiếu Đường cũng không quá mức để trong lòng, so với biện pháp mạo hiểm này thì không bằng tìm kiếm Nạp Lan U hỏi còn tốt hơn, nếu như nàng có thể đến được nơi này thì nhất định nàng có biện pháp quay lại.

Lần gặp nhau tại hoàng cung nửa thú nhân kia, Lâm Khiếu Đường đã cảm thấy có chút kỳ quái, lúc đó tua rằng có hỏi một số vấn đề, thế nhưng Nạp Lan U lại hoàn toàn né tránh trọng tâm, trả lời cho có lệ. Mà lúc đó trong thể Lâm Khiếu Đường còn thánh quang độc, tâm tư đều tập trung vào việc kiếm cho được linh hồn hạng liên, không quá truy vấn mọi chuyện, sau đó xảy ra khá nhiều chuyện, Nạp Lan U lại biến mất một cách kỳ diệu.

Lâm Khiếu Đường đã đáp ứng yêu cầu của Vưu Na, chỉ là vì lưu lại cho mình nhiều hơn một đường đi mà thôi, nếu như có thể gặp lại Nạp Lan U mà nói, vậy thì không cần phải chịu nguy hiểm cũng quay về được.

Bốn đại quốc gia Minh tây đại lục, Lâm Khiếu Đường còn có thể đến cũng chỉ có Long Thạch đế quốc mà thôi.

Long Thạch đế quốc ở rìa phía Nam Minh Tây đại lục, diện tích quốc thổ chỉ bằng một phần mười LA Sát quốc, ngay cả như vậy thì cũng đã cực kỳ lớn. Tại Minh Tây đại lục này, diện tích của Long Thạch đế quốc đứng thứ ba trong tứ đại đế quốc.

Chức nghiệp phồn thịnh nhất trong Long Thạch đế quốc chính là Long kỵ sĩ, đây là một loại chức nghiệp đặc thù, một chức nghiệp có điều kiện rất hà khắc, nhưng lại cực kỳ phổ cập. Nguyên bản nơi này là quê hương của long tộc, trải qua hàng vạn năm biến đổi, cuối cùng đã trở thành địa bàn của nhân loại, long tộc cấp thấp lại càng trở thành tọa kỵ cho con ngươi, long tộc cao cấp có số lượng cực kỳ khiêm tốn, từ từ thối lui vào sâu trong rùng núi chiếm giữ một phương.

Giai cấp của long kỵ sĩ phân biệt cực kỳ dễ dàng, dưới sư giai địa long kỹ sĩ đều là tiểu địa long, sư giai nhất lưu chính là long kỵ sư, tọa kỵ thường đều là đại địa long, tiến vào đại sư giai, cần phải có sự tán thành của phi long, trở thành phi long kỵ sĩ.

Linh hồn giai thì lại cần phải nhận được thánh vật hắc ám cự long bộ tộc Đạt Khắc giáo triệu kiến, một khi được tán thành, sẽ trở thành cự long kỵ sĩ, nhưng thông thường giai vị thường thấp hơn so với cự long cao cấp, muốn trở thành hắc ám cự long kỵ sĩ chân chính thì nhất định phải có một năng lực đặc thù nào đó mới được tán thành.

Toàn bộ Long Thạch đế quốc mỗi năm trăm năm nhiều nhất chỉ xuất hiện thêm một hắc ám long kỵ, hơn nữa đều là địa vương giai, chẳng bao giờ thấy qua hai vị hắc ám long kỵ đồng thời xuất hiện.

Hắc ám long tộc chính là thánh vật mà Đạt Khắc giáo thờ phụng, mà thánh vật Lai Đặc giáo thờ phụng lại chính là thần thánh long tộc vốn luôn đối nghịch với hắc ám long tộc, nói chung hai đại giáo hội này có rất nhiều biểu tượng tương phản, điều này cũng chính là nguyên nhân dẫn đến việc hai đại giáo hội luôn nước lửa tương dung.

Trải qua nửa thánh phi hành, Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á đã tiến vào trong Long Thạch đế quốc, đất đai nơi này so với La Sát quốc màu mỡ hơn rất nhiều, nguyên khí cũng cực kỳ sung túc, đại địa xanh um tốt tươi, hầu như không có nơi nào hoang vu, nơi nơi đều làm cho người ta có cảm giác bừng bừng sinh cơ.

Địa hình toàn bộ Long Thạch đế quốc tương đối giống như hình dáng của một con cự long, mà Thiên Long thành lại vừa vặn ở tại ví trí trái tim cự long

Khi tiến vào lãnh thổ Long Thạch đế quốc, ba ngày lữ trình vừa rồi, Lâm Khiếu Đường đều tìm con đường tránh né phi long mà đi, bầu trời nơi này so với các nơi khác nhộn nhịp hơn rất nhiều.

Độ phồn hoa của Thiên Long thành vượt xa so với đại đô thành La Sát quốc. Đường xá cực kỳ rông rãi, mấy con đường chủ yếu còn có thể để cho mười con địa long song song bước đi, có người nói nhân khẩu nơi này vượt qua trăm vạn người , kinh tế, chính trị văn hóa đều phát triển phi thường, hầu như tất cả các chủng tộc đều có thể tìm được ở nơi này. Dong binh công hội cũng phi thường phồn vinh, tam đại thương hội của Minh Tây đại lục đã thiết lập phân hội chủ yếu của họ, trong đó thương hội lớn thứ hai Minh Tây đại lục Phỉ Nhã thương hội thiết lập hẳn tổng bộ tại nơi này.

Rừng lớn thì mười loại chim đều đến, nơi phồn hoa tự nhiên cũng chính là nơi ngư long hỗn tạp, trong Thiên Long thành có rất nhiều phần tử các loại tụ tập thành nhóm để tranh đoạt sinh tồn, trong đó còn có một ít hắc bang tồn tại, đám người này tâm địa độc ác như rắn độc.

Pháp Mã Nhĩ chính là một phần tử nòng cốt của một hắc bang chưởng quản phía tây Thiên Long thành, độc quyền vận tải và các công tác bảo vệ, nói là bảo vệ đơn giản chính là thu phí bảo hộ cùng với phí qua được mà thôi.

Đại thương hội và những cao thủ đẳng cấp, hắc bang thường sẽ không trêu chọc đến những người này, thế nhưng nếu như người bình thường hoặc các thương hội nhỏ nếu như không chịu giao phí bảo hộ hoặc phí qua đường, vậy thì những ngày ở lại nơi này sẽ cực kỳ không tốt.

Pháp Mã Nhĩ ngồi tại một cửa khẩu vận tải, chỗ góc râm mát cùng với các huynh đệ bên cạnh một bên sôi nổi kể về các chiến tích huy hoàng buổi tối ngày hôm qua, một bên buồn chán đánh giác các vị khách quan xa lạ đi lại, xem xét xem có đối thượng nào thích hợp để lừa đảo hay không.

Chỗ qua lại này lưu lượng người mỗi ngày đều vượt qua con số môt nghìn người, hơn phân nửa chính là những người xa lạ, có thể là đến tìm thân thích nương tựa, cũng có thể là đến buôn bán, còn có một số muốn đến đây tìm kiếm công việc ổn định nào đó, những người này chính là đối tượng chủ yếu mà Pháp Mã Nhĩ chú ý đến. Nếu như vận khí không sai mà nói chỉ cần một ngày một đêm cũng có thể thu được hơn nghìn kim tệ, cũng chính là hơn mười mai tử kim tệ.

Ngồi phơi nắng cả ngày, tới buổi tối Pháp Mã Nhĩ có thể mang theo vài tên tiểu đệ đến các kỹ viện lớn của Thiên Long thành tiêu sái một đêm, ngày hôm sau cứ ngủ đến tận chính ngọ mới dậy tiếp tục "công tác".

Những ngày như vậy, Pháp Mã Nhĩ đã vượt qua bẩy tám năm, đối với hắn mà nói như thế đã thỏa mãn rồi, mục tiêu nhân sinh lúc này của hắn chỉ có hai nguyện vọng mà thôi, đó là sớm ngày thăng cấp vào thượng tầng lãnh đạo hắc bang, điều thứ hai là có thể đuổi đám hắc hùng đảnh triệt để ra khỏi con đường lớn phía tây này.

Làm một gã chiến sĩ vệ giai, Pháp Mã Nhĩ trong hắc bang có thể nói là tiền vốn tương đối lớn, thế nhưng bởi vì nguyện vọng thứ hai chưa thực hiện, dẫn đến nguyện vọng thứ nhất thủy chung không được chứng thực, đầu lĩnh đã đồng ý qua, chỉ cần Pháp Mã Nhĩ có thể đuổi được hắc hùng đường triệt để đuổi ra khỏi con đường phía tây, lập tức phong hắn làm phó đầu lĩnh. Trong ba năm thủy chung Pháp Mã Nhĩ không thể đuổi được đám người toàn lông đen này đi, ngược lại một phần tư địa bàn của hắn lại bị ngâm nước, điều này trở thành cái gai lớn nhất thường xuyên đâm vào trái tim của hắn trong mấy năm gần đây.

Nhìn những khuôn mặt đầu dâu dài màu đen, Pháp Mã Nhĩ cứ nghĩ là thấy ngán ngẩm, mà những tên khốn kiếp tiếp nhận thú nhân này cư nhiên vô sỉ nói chính mình là chính thống "Lạp Gia Đặc nhân" (người nguyên thủy của Minh Tây đại lục). Đám người này rốt cuộc là thuộc về chức nghiệp gì, cho đến bây giờ Pháp Mã Nhĩ cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ biết đám người này có lực lượng to lớn vô cùng, chỉ một cái tát cũng có thể đem tảng nham thạch lớn đánh đến nát bấy, nói chung về thực lực so với bản thân không hề kém chút nào, thậm chí còn mạnh hơn một chút, bằng không bản thân cũng không đến nỗi nén giận đem địa bàn hơn năm mươi thước quảng trường giao cho chúng hơn một năm trước.

- Ngày hôm qua ba tiểu nữu đó thực là con mẹ nó mạnh, không ngừng đem cái mông trắng noãn vểnh lên, lão tử liên tiếp ba lần!

Tiếng cười nói thô tục của Pháp Ma Nhĩ vang lên, tựa hồ như rất sợ người bên ngoài không nghe thấy.

Nam tên tiểu đệ thân tín nghe được mùi ngon, thỉnh thoảng tự liên tưởng một chút, lại một trận cười râm đãng, mà chủ nhân đoàn xe cộ bốn phía làm như không nghe thấy, các lữ khách qua đường tận lực tránh xa một chút để tránh rước lấy phiền toái lên thân.

- Pháp Mã Nhĩ, lại bốc phét chiến tích quang vinh của mình hay sao? Mới có ba cái đã đắc ý thành bộ dạng như thế này, biết Sơn Mỗ đại thúc ngày hôm qua chiến mấy người hay không?

Sơn Mỗ đĩnh đạc theo cái bụng bầu lay động đi tới, phía sau có thêm bảy tên thành viên Hắc Hùng đảng, mỗi người đều cực kỳ cao lớn, hung thần ác sát.

Pháp Mã nhĩ khinh thường nhìn thoáng qua Sơn Mỗ, thầm nghĩ cái bộ dạng gấu chó kia của ngươi, quả thực chính là ác mộng của kỹ nữ, bất quá ngoại miệng cũng không nói cái gì, không muốn vì vậy mà phát sinh ranh chấp.

Ngay khi hai đám lưu manh tranh phong, hai lữ nhân mặc trường bào màu xanh tử trong trạm vận tải đi ra, áo bào cực kỳ kín đáo, hầu như đã đem toàn bộ đầu che lại, khuôn mặt được che bên dưới chiếc mũ rộng, trong đó có một người đeo thanh cự kiếm màu bạc lớn đến kinh người phía sau lưng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play