Tác Cáp Đồ lần đầu tiên buông bầu rượu trong tay ra, nâng khối khoáng thạch trong tay Lâm Khiếu Đường, xem xét tỉ mỉ, kinh ngạc nói:

- Đây là tinh thiết! Ngươi lấy được nó từ đâu vậy?

Lâm Khiếu Đường một tay đoạt lấy tinh thiết nói:

- Ta chỉ muốn chế tạo một thanh cự kiếm, hình như không cần các hạ nhiều lời đến những chuyện khác!

Con ngươi của Tác Cáp Đồ vẫn không hề ly khai khỏi khối tinh thiết, tự biết đã thất lễ, liên tục gật đầu nói:

- Đúng vậy đúng vậy, các hạ muốn chế tạo một thanh kiếm có hình dạng như thế nào?

- Một thanh cự kiếm!

- Lớn đến mức nào?

- Lớn như vậy?

Lâm Khiếu Đường ra hiệu một chút.

Tác Cáp Đồ hồ nghi đánh giá kiếm sĩ trước mắt với thân hình nhỏ bé này, cảm giác rất không hòa hợp.

- Ngài xác định!

- Phi thường xác định, hãy bớt nói nhảm đi, rốt cuộc là có thể làm được hay không?

- Đương nhiên là có thể, Tác Cáp Đồ ta chính là một trong những chú kiếm sư tốt nhất trong tộc ải nhân, ngươi đã tìm đúng người rồi, lúc nào muốn?

- Hiện tại!

- Hai mươi kim tệ!

- Ngươi có thể cho ta đúng bên cạnh quan sát ngươi chế tạo kiếm và lập tức làm việc thì ta sẽ trả ngươi ba mươi kim tệ!

Kỳ thực trên người Lâm Khiếu Đường hiện tại không có nhiều kim tệ cho lắm, lúc trước, nguyên thạch và tử tinh tệ hầu hết đều giao cho Nam Cung Phỉ Phỉ cất giữ.

Lâm Khiếu Đường muốn nhanh hơn hòa nhập với điều kiện nơi này , vì vậy hắn chuẩn bị chế tạo một thanh kiếm để giả mạo kiếm sĩ. Trên Minh Tây đại lục này tựa hồ như không hề tồn tại đạo tông và võ tông, Lâm Khiếu Đường cũng không muốn quá nhiều người chú ý, cho rằng hắn là một ngoại tộc, điều này có chút nguy hiểm.

Tác Cáp Đồ hầu như không cần suy nghĩ, liền cầm lấy tinh thiết đi thẳng vào trong nhà.

- Đến đây đi! Lão ải nhân ta nhất định sẽ khiến ngươi thỏa mãn.

Vừa mới vào trong gian nhà, Lâm Khiếu Đường nhất thời cảm thấy một cỗ khí nóng phả vào người, bên trong hầu như đầy đủ tất cả các dụng cụ phục vụ cho việc rèn vũ khí, nên có đều có, không nên có cũng có, ma tước tu nhỏ,

Lò bếp vẫn luôn được đốt lửa cuồn cuộn, nhìn thoáng qua khó có thể tưởng tượng được người này chỉ nhận ba bút sinh ý trong vòng năm mươi năm qua.

- Người thanh niên, quan sát thật kỹ, lão ải nhân ta đã có mười lăm năm không hề xuất thủ rồi, thực sự là không có khoáng thạch lọt vào mắt lão ải nhân, khối tinh thiết ngươi mang đến này chính là một khối lớn nhất lại hoàn toàn đầy đủ nguyên khí, tuy rằng để chế tạo một thanh cự kiếm như ngươi nói thì có chút thiếu, bất quá bởi vì ngươi đã mang đến tài liệu tốt như thế này, lão ải nhân sẽ miễn phí cho ngươi thêm vào một ít tài liệu đặc thù, khá quý hiếm để chế tạo, tuy rằng so ra vẫn kém tinh thiết, nhưng cũng không kém nhiều lắm đâu.

Tác Cáp Đồ một bên chuẩn bị công việc một bên giải thích nói, tâm tình hưng phấn tăng cao không gì sánh được.

Lâm Khiếu Đường đã sớm nghe nói tay nghề chế tạo vũ khí của chủng tộc ải nhân cực kỳ cao, đây là một loại bản năng trời sinh, chủng tộc khác muốn học cũng không thể học được, lại thêm bọn họ có lực lượng mạnh mẽ bẩm sinh, làm nghề chế tạo vũ khí hay khai khoáng chính là sở trường, cộng thêm với tập tính sinh hoạt của bọn họ làm cho bọn họ có lực quan sát nhạy cảm cực cao đối với khoáng thạch.

Tác Cáp Đồ cầm tinh thiết cho vào lò luyện, mạnh mẽ hít một hơi dài, quay ống bễ thổi mạnh, một luồng gió bão như cấp chín tiến nhập vào trong lò luyện, liệt viêm (lửa trong lò) nhất thời kịch liệt bình cháy.

Động tác của lão ải nhân cực kỳ thành thạo vững vàng, không có một chút cảm giác mới lạ nào, một thân nguyên lực cũng hồn hậu không gì sánh được, lò luyện dưới sự khống chế của hắn giống như có sinh mệnh riêng của nó vậy.

- Người thanh niên, Tác Cáp Đồ chung quy vẫn là một lão già, cần sự trợ giúp của ngươi, giúp ta kéo ống bễ đi, Tác Cáp Đồ muốn giành chút sức lực để chuẩn bị các công tác chế tạo phía sau, không thể liên tục quay ống bễ thổi gió được.

Tác Cáp Đồ có chút cảm giác anh hùng tuổi xế chiều nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lâm Khiếu Đường đã sớm muốn hỗ trợ hắn một tay, chỉ là không biết làm như thế nào, vừa nghe được lời này, lập tức cầm lấy đòn quay ống bễ cấp cốc hoạt động.

Tác Cáp Đồ hơi hơi giật mìn nhìn Lâm Khiếu Đường, không nghĩ tới gã kiếm sĩ này thoạt nhìn có vẻ nhỏ gầy nhưng lực lượng lại không hề kém, đòn quay ống bễ chí hơn có hơn một trăm cân mà hắn lại sử dụng mà không hề thấy chút cật lực nào.

- Người thanh niên, bộ dạng rất khá, nhanh hơn một chút nữa thì tốt hơn, ngươi không phải muốn nhanh có được vũ khí này hay sao, vậy thì càng mãnh liệt hơn nữa đi!

Lão ải nhân mạnh mẽ uống một ngụm rượu hào hùng nói.

Lâm Khiếu Đường vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào trong lò luyện, nhìn thế lửa , chậm rãi gia tăng tốc độ, không hề để ý tới lão ải nhân đang mê hoặc.

Tác Cáp Đồ ha ha cười, đem ngụm rượu vừa mới uống vào trong miệng mạnh mẽ thổi vào trong lò luyện, bồng, một luồng liệt viêm hừng hực từ lò luyện trào dâng.

Tinh thiết đã bắt đầu nóng chảy rồi!

- Nếu như không có loại rượu đặc biệt của ải nhân "lôi liệt tửu" làm chất dẫn cháy, tinh thiết khó có thể nóng chảy được.

Lão ải nhân tự hào nói.

Tiếp theo, Lâm Khiếu Đường đã được kiến thức một quá trình chuẩn bị rèn kiếm đặc thù mà trước đây hắn chưa bao giờ gặp qua, Tác Cáp Đồ dùng chính nguyên lực lôi điện của bản thân rót thẳng vào trong tinh thiết.

Một canh giờ trôi qua…

Hai canh giờ trôi qua…

Một già một trẻ miệt mài vùi đầu làm việc, lão ải nhân đã đem một loại khoáng thạch cực kỳ trân quý thêm vào trong tinh thiết. Khi có thêm một loại khoáng thạch thủy thuộc tính thêm vào, vũ khí có thể thành hình sẽ có được năng lực phóng xuất ra thủy thuẫn.

Ba canh giờ trôi qua…

Lão người lùn rốt cuộc cũng bắt đầu rèn tinh thiết, cơ thể lực lưỡng rắn chắc như sắt thép nở ra, bên trong tràn ngập lực lượng có thể bạo tạc, nếu như đơn thuần nhìn thân thể của lão ngươi lùn này thì khó có thể phán đoán được tuổi tác thực tế của hắn. Tác Cáp Đồ đã vượt qua ba trăm năm mươi tuổi, chính là một vị ải nhân đúng với danh nghĩa của mình.

Đương đương đương đương…, trong gian nhà gỗ thỉnh thoáng truyền đến nhưng tiếng sắt thép va chạm điếc tai, bất quá thanh âm khi truyền ra khỏi gian nhà lại trở lên nhất nhỏ, căn nhà gỗ nhỏ bé này đã được gia trì một trận pháp nho nhỏ, ngăn cách thanh âm truyền ra ngoài, nếu như không có nó, sợ là toàn bộ thị trấn nhỏ này đến gà chó cũng không yên.

Bốn canh giờ trôi qua…

Năm canh giờ trôi qua…

Tinh thiết dù sao thì cũng không phải là một loại khoáng thạch bình thường, coi như là một gã ải nhân thần lực bẩm sinh thì cũng có chút cố sức, Bất quá kinh nghiệm của hắn rất phong phú, hơn nữa lại tràn ngập nhiệt tình say mê, có thể làm cho quá trình rèn kiếm trở nên không quá nặng nề.

Sáu canh giờ sau, trong căn nhà gỗ truyền ra một tràng cười to trầm muộn, nhìn kiệt tác trong tay mình, Tác Cáp Đồ sung sướng nói không nên lời, đã bao nhiêu năm không có cảm giác thành tựu như thế này rồi, chính bản thân Tác Cáp Đồ cũng không còn nhớ rõ nữa.

Lâm Khiếu Đường cũng không giữ được, lộ vẻ cảm xúc, không nghĩ tới rèn một thanh kiếm lại khó khăn như vậy, đặc biệt là rèn một thanh kiếm thượng phẩm, lại càng hao tâm tổn sức, khó khăn hơn, ba mươi kim tệ đối với việc này tuyệt đối có giá trị.

Tạo hình của thanh cự kiếm màu tro bạc này so với những thanh kiếm trước đó Lâm Khiếu Đường thấy trong Cự Kiếm Sơn Trang có chút tương tự, bất quá vẻn vẹn chỉ là tương tự mà thôi.

Màu tro bạc có vẻ cực kỳ nhạt, độ sáng bóng cũng không quá cao, nếu như nhìn sơ qua thì đơn giản chỉ làm một thanh cự kiếm thô ráp bình thường do thợ khéo làm ra mà thôi.

Thân kiếm toàn bộ dài tới bẩy thước (khoảng 2,3m), chuôi kiếm dài đến một thước rưỡi (khoảng nửa mét), bề rộng chừng một thước ba tấc (bốn mươi cm - có vẻ như rộng quá thì phải – nhưng vẫn theo ý tác giả), độ dày khoảng một tấc, hai bên lưỡi cực lỳ sắc nhọn, thổi một cọng tóc có thể đứt đoạn.

Tinh thiết thuộc về một loạt quáng thạch cực kỳ hy hữu, độ dày tuy nhỏ nhưng lại vô cùng cứng rắn, nếu như chỉ dùng tinh thiết để rèn kiếm thì trọng lượng không vượt lên quá mười cân, thế nhưng lão ải nhân lại cho thêm vào một số loại khoáng thạch mới mật độ khá lớn, bởi vậy thanh cự kiếm này sau khi được chế tạo thành công thì trọng lượng đạt tới một mức kinh khủng, hơn ba trăm cân.

Bất quá thanh cự kiếm dường như không gì có thể nặng hơn này trong tay lão ải nhân lại như không hề có trọng lượng, khi lão ải nhân này cầm cự kiếm đưa cho kiếm sĩ nhỏ gầy kia rất lo lắng hắn có thể cầm lên được hay không.

Nhưng rất nhanh lão ải nhân liền phát hiện ra rằng bản thân đã lo lắng vô cùng thừa thãi, hơn ba trăm cân trong tay gã kiếm sĩ nhỏ gầy ấy so với trong tay bản thân còn muốn dễ dàng hơn rất nhiều.

Trên thực tế, thân thể của Lâm Khiếu Đường cũng không phải là nhỏ gầy, chỉ là dựa theo tiêu chuẩn của người bình thường Minh Tây đại lục thì đúng là có nhỏ bé một chút, thân thể cao gần sáu thước (hơn một mét tám mươi) ở nơi này thực sự không tính là cái gì, cho dù là nữ tử bình thường phương tây cũng đã có chiều cao tiếp cận sáu thước, nam thân không cần phải nói nhiều.

Nhìn thanh cự kiếm bỗng nhiên Lâm Khiếu Đường có chút hối hận bản thân không đầu tư thời gian vào nghệ thuật dùng kiếm, bản thân ngoại trừ chỉ có một bộ kiếm thuật được cải tạo từ đại kiếm quyết ra thì đã không còn thủ đoạn kiếm thuật nào khác.

- Hài tử, hãy đặt cho nó một cái tên đi!

Lão ải nhân thở ra một hơi, vô cùng yêu thích nhìn thanh cự kiếm nói.

Lâm Khiếu Đường lấy tiền đưa cho lão ải nhân rồi nói:

- Đại thúc, hay là người hãy cho nó một cái tên!

Tác Cáp Đồ gật đầu nói:

- Vậy thì gọi là "Ngân Tinh" đi, vĩnh viễn giống như những vì sao trên trời phóng ra ngân quang chói mắt.

Lão ải nhân đưa cho Lâm Khiếu Đường một cái bao kiếm thật lớn miễn phí, có người nói nó được chế tạo từ da của ma thú lục cấp nào đó, trọng lượng cực nhẹ lại bền chắc dị thường, nếu chỉ dùng vật bình thường tuyệt đối không thể cắt đứt được nó.

Khi Lâm Khiếu Đường rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ, đã là buổi sáng ngày hôm sau, một đêm vừa rồi Lâm Khiếu Đường đã cảm nhận được sâu sắc sự cố chấp, niềm đam mê của lão ải nhân với chức nghiệp của mình, một chủng tộc cực kỳ đơn thuần và bình thường, những dấu ấn của cao sơn ải nhân trước đó trong đầu hắn đã được tẩy sạch sẽ.

Có y phục, cũng đã có "ngân tinh", hơn nữa còn có mũ che đỉnh đầu, hiện tại Lâm Khiếu Đường đi lại trong cái thị trấn nhỏ này đã không còn ai khoa tay múa chân chỉ trỏ, dù sao vị kiếm sĩ nhỏ gầy này nếu như nhìn qua thì không tính là lợi hại, chỉ là thanh cự kiếm đeo sau lưng hắn có điểm dọa người mà thôi, bất quá người của Minh Tây đại lục đều có một quan niệm rất rõ ràng, tốt nhất không nên trêu chọc vào mạo hiểm giả, nếu không ngươi sẽ vướng phải phiền toái rất lớn.

Lúc sau ly khai, Lâm Khiếu Đường đã hỏi lão ải nhân về một số vấn đề kiếm tiền, đối phương chỉ qua loa nói vài loại, đơn giản nhất chính là nhận nhiệm vụ nào đó, hoặc nhận làm thuê các loại, lấy tiền công. Lâm Khiếu Đường lấy ra một đan dược hỏa tính đưa cho lão ải nhân, chính là đan dược do cửu thiên nguyên lô luyện chế ra, Lâm Khiếu Đường tự đặt cho những đan dược này một cái tên thống nhất chính là "hỏa đan", bởi vì trong những đan dược này đều có lực lượng của cửu thiên nguyên hỏa.

Khi lão ải nhân phục dụng vào, kinh ngạc nhìn Lâm Khiếu Đường thật lâu không nói ra lời nào, đây chính là tăng nguyên đan tốt nhất, chỉ cần sau này cẩn thận tỉ mỉ tiêu hóa trong mấy tháng thời gian, nguyên lực đã trăm năm trì trệ không tiến của lão ải nhân sẽ có thể tăng lên tới hai trăm độ.

Lúc lão ải nhân đưa kim tệ ra trả lại cho hắn, Lâm Khiếu Đường đương nhiên sẽ không nhận lại, lắc mình một cái đã không thấy bóng dáng, lão ải nhân trừng mắt há miệng, trong lòng tự biết đã gặp được cao nhân, chỉ là trong những cao thủ hắn biết, tựa hồ như không có người nào có trang phục và dáng người như vậy, huống hồ nhìn người này như thế nào cũng không giống như cư dân nguyên gốc của Minh Tây đại lục.

Mạo hiểm công hội, đây là một loại địa phương giao dịch của Minh Tây đại lục gần giống như khu giao dịch Hoa U, đáng tiếc một nơi thị trấn nhỏ như thế này cũng không hề có mạo hiểm công hội chuyên nghiệp, chỉ có cơ sở nhỏ tuyên truyền giới thiệu mà thôi.

Nhìn qua nơi này khá đơn sơ, bất quá hậu viên cũng tương đối nào nhiệt, có khoảng chừng hơn mười gã mạo hiểm giả trang phục các loại đang đứng làm giao dịch đơn giản nào đó.

Các chức nghiệp của Minh Tây đại lục rất khác biệt, so với Kỳ Đông đại lục đa dạng hơn rất nhiều, thế nhưng số lượng siêu cấp cao thủ trong các chức nghiệp của Minh Tây đại lục lại rất ít, hoặc bởi vì nguyên nhân do các chức nghiệp quá mức phân tán, cũng không hề có bang phái gì, sự mạnh yếu của chức nghiệp hầu như đều dựa vào một gia tộc nào đó, hoặc quý tộc, hoặc trực tiếp phụ thuộc vào chính bản thân bọn họ. Ở Minh Tây đại lục này thì gia tộc có thể coi như bang phái đơn vị đoàn thể, so với Kỳ Đông đại lục có vài chỗ khác nhau, thế nhưng về cơ bản ý nghĩa không sai biệt nhiều.

Lâm Khiếu Đường đến đây không hề làm cho mọi người chú ý, bởi vì hơn mười người nơi này đều có một sự giống nhau, đó chính là mỗi người đều rất thần bí.

Bất quá sự chú ý của Lâm Khiếu Đường lại rất nhanh bị một già một trẻ thu hút, hai người này đang tiến hành giao dịch với mạo hiểm công hội.

Trong những vật phẩm bọn họ đưa ra giao dịch có một số thứ Lâm Khiếu Đường cảm thấy hứng thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play