Vai trái của Lão Tam Tử bị đục thủng một lỗ, máu tươi tuôn ra, Tiểu Lan cấp tốc điểm mấy đại huyệt, nhanh nhẹn vận chuyển nguyên lực truyền vào người hắn.
Sau khi đau đớn hét lên một tiếng Lão Tam Tử liền ngất đi, thực lực của Lão Tam Tử mọi người đều hiểu rõ, đối phương căn bản không thấy có bất kì hành động nào đã đánh trọng thương sống chết còn chưa rõ, trong lòng mọi người đều lạnh lẽo.
Lâm Bình tức giận xông thiên định xuất thủ, nhưng lại thu được truyền âm của Lâm Khiếu Đường:
- Những người này không phải chúng ta có thể đối phó được, ngươi nghĩ biện pháp đem bọn họ rời khỏi nơi này, chỉ cần đi vào Lâm phủ thì có thể bình an vô sự, ta sẽ tận lực cầm chân bọn họ.
- Không được!
Lâm Bình hét lớn một tiếng, đang trong nguy hiểm cũng doạ mọi người giật mình, công phu truyền âm của Lâm Bình rất kém cỏi, chỉ sợ rằng có truyền đi cũng sẽ bị đối phương nghe thấy, không bằng hắn trực tiếp nói ra.
Vùng xung quanh lông mày của Lâm Khiếu Đường giật giật, lại tiếp tục truyền âm nói:
- Hiện tại không phải lúc nói chuyện nghĩa khí, ngươi muốn hại mọi người chết hết hay sao? Nhanh, làm theo lời ta nói!
Vừa truyền âm xong, thân ảnh của Lâm Khiếu Đường nhoáng lên, biến mất khỏi chỗ đang đứng.
Thanh niên nhõ nhã trong bốn người hơi lộ ra vẻ kinh dị, trong nháy mắt như vậy, không ngờ không thể thấy rõ động tác của đối phương.
Chín thân ảnh bằng lửa dưới sự thao túng của Lâm Khiếu Đường trong nháy mắt hình thành, một chiêu này tuy rằng uy lực không lớn, nhưng dùng để mê hoạc kẻ địch thì vô cùng thích hợp.
- Chút tài mọn!
Lương Bồi không thèm để ý, lấy ra một đạo phù mang thuỷ thuộc tính trong lòng bàn tay, tung lên, tức thì một con rắn lớn bằng nước hiện ra, gào thét xuyên qua chín thân ảnh bằng lửa.
Chỉ trong thời gian mấy cái chớp mắt, chín thân ảnh bằng lửa dưới sự công kích của con rắn nước liền bị dập tắt.
Lúc Lâm Khiếu đường bắt đầu động thủ, Lâm Bình hướng về phía những người khác nháy mắt, thế nhưng ngoại trừ Lâm Vũ Tuyền, những người khác lại không đồng ý ly khai, thậm chí Tiểu Lan còn bi phẫn nhìn Lương Bồi, một lòng muốn liều chết.
Nhìn thấy nháy mắt không có tác dụng, Lâm Bình nóng nảy hét lớn:
- Các ngươi đánh không lại hắn, đi, xuống núi!
Lâm Vũ Tuyền biết thình cảm giữa Tiểu Lan và Lâm Khiếu Đường cực kì thân thiết, chỉ nói mấy câu nhất định không khuyên nhủ được nàng, ánh mắt khẽ động nói:
- Lan muội, cứu người quan trọng hơn, nếu không nhanh, Lão Tam Tử có thể không sống nổi, lão đại ngươi tuy không đấu được bốn người này nhưng năng lực tự bảo vệ thì vẫn có.
Tiểu Lan cắn chặt đôi môi nhỏ đỏ mọng, một tay ôm Lão Tam Tử trong lòng đưa cho A Mãnh:
- Các ngươi xuống núi trước đi, ta đến trợ giúp lão đại một tay.
A Mãnh muốn nói gì đó nhưng lại bị cái trừng mắt của Tiểu Lan doạ nuốt trở lại, A Mãnh không cam lòng, cúi đầu ôm Lão Tam Tử chạy xuống chân núi .
Những người khác hiển nhiên đều chạy theo, Lâm Vũ Nhàn vốn định lưu lại cùng với Tiểu Lan nhưng bị tỷ tỷ túm chặt lôi đi, bởi vì tu vi chênh lệch quá lớn, Lâm Vũ Nhàn muốn tránh cũng tránh không xong...
- Muốn chạy!
Lương Bồi âm trầm nói, thân ảnh nhoáng lên phóng đi, hắn hiển nhiên nhớ kĩ những kẻ lần trước đều có ở đây, mặt mũi mất hết cũng có phần mấy người này, phải giết.
Ba người cùng đến với Lương Bồi cũng đều động thân, thanh niên nho nhã không đuổi theo mấy người kia, trực tiếp hướng đến phía Lâm Khiếu Đường chủ động công kích.
Một viên ngọc màu hồng nhanh như chớp phóng về phía mấy người đang chạy xuống núi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLBang, bang, phanh
A Mãnh, Lâm Vũ Tuyền và Lâm Bình đều trúng một kích.
Mấy người chỉ chạy được mấy bước đã bị chặn lại, chênh lệnh về thực lực quả thực quá lớn.
Lương Bồi cười hắc hắc, viên hồng châu dưới sự không chế của hắn như có linh tính xoay xoay tròn, mạnh mẽ phóng về phía Lâm Vũ Tuyền.
Một kích vừa rồi đã bị trọng thương, sắc mặt Lâm Vũ Tuyền tái nhợt, mắt thấy một quả cầu đỏ đang phóng tới phía bản thân...
- Tỷ tỷ!
Lâm Vũ Nhàn quát to một tiếng, nhưng không có khả năng giải cứu.
Lúc này một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện, đúng lúc đứng chắn trước mặt Lâm Vũ Tuyền.
Lâm Khiếu Đường không hề muốn đánh nhau, thầm muốn yểm hộ mấy người nhanh chóng li khai, thấy Lương Bồi đuổi theo, Lâm Khiếu Đường không cần suy nghĩ lập tức theo sau, chỉ bất quá thanh niên nho nhã xuất hiện làm hắn phải mất một thừi gian mới đuổi tới nơi.
Toa...
Một viên quang cầu như quả trứng nhỏ cấp tốc bắt ra, va chạm với quả cầu đỏ trên không trung.
Bồng, quả cầu đỏ vỡ thành bột phấn.
Lương Bồi hơi hơi giật mình, thiếu niên này đã một lần dùng chiêu này phá "phi thiên hồng châu" của mình, trước đây hắn chưa bao giờ gặp qua một kẻ tu luyện võ kỹ của võ tông nào sử dụng chiêu số như vậy.
- Đi mau!
Lâm Khiếu Đường thấp giọng nói.
Lâm Vũ Tuyền nhất thời sửng sốt bị một tiếng này làm tỉnh nguời lại, lập tức từ trên mặt đất đứng lên tiếp tục chạy xuống dưới núi, chỉ là lúc này phía dưới đã có hai gã thánh niên mặc áo màu xám đang đứng.
- Ngày hôm nay một người cũng đừng hòng chạy khỏi đây!
Lương Bồi giận dữ nói.
A Mãnh hét lớn một tiếng, cơ thể toàn thân bạo phát, hướng về phía một kẻ chặn đường lao tới, kẻ đó cũng không né tránh, chỉ đứng yên một chỗ, cự quyền của A Mãnh mãnh liệt kích tới.
Đông, đánh trúng giữa mục tiêu.
Thế nhưng gã thanh niên áo xám ngay cả động cũng không hề động một chút, quyền lực cự đại chỉ đánh vào lớp hộ thân cương khí nhàn nhạt bên ngoài cơ thể gã thanh niên.
Thần lực của A Mãnh ngay cả hộ thân cương khí của đối phương cũng không phá nổi, gã thanh niên kia chỉ cười lạnh một tiếng:
- Loại trình độ này cũng muốn lao tới hay sao? Phàm nhân vô tri.
Phanh... , không thấy thanh niên kia làm bất cứ động tác gì, thân thể A Mãnh thối lui tới vài chục bước, phun ra một ngụm máu lớn, thân thể to con té lăm trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ phi thuờng.
Gã thanh niên kia không hề dừng công kích, không thấy có nhiều động tác đã thấy đến bên người A Mãnh, một chưởng phóng xuống.
Lâm Khiếu Đường muốn ngăn cản cũng không kịp, Tiểu Lan tuyệt vọng hét lớn một tiếng, nhưng cũng chỉ phí công, thực lực của đối phương lớn hơn tưởng tượng rất nhiều.
A Mãnh liều mạng đem hét toàn lực muốn tránh khỏi một chưởng này, theo bản năng đưa tay lên che chắn, răng rắc, cánh tay tráng kiện lúc này giống như vô lực, trực tiếp bị cắt thành hai đoạn, mà chưởng lực của đối phương vẫn chưa yếu bớt vẫn theo thế đánh xuống, lực lượng lớn như vậy nếu như đánh trúng hẳn phải chết không nghi ngờ.
Tiểu Lan quay đầu sang phía khác không đành lòng nhìn tiếp.
Bỗng nhiên, A Mãnh cảm thấy cổ áo căng cứng, giống như bị ai đó túm được, kéo ra khỏi đó gần một trượng mới dừng lại, tránh khỏi một kích trí mạng.
Một làn gió thơm thổi qua mũi mọi người, một thân ảnh xinh đẹp quyến rũ hiện ra giữa sân đấu.
- Tô tỷ tỷ!
Tiểu Lan và Lâm Vũ Nhàn song song kêu lên, trong thanh âm run run lại hiện lên hy vọng.
Người xuất hiện kịp thời cứu A Mãnh chính là Lam Dương Tiên Tử Tô Thiến Thiến, Lâm Khiếu Đường cười cười nhìn yêu nữ, thở dài một hơi đồng thời cũng có chút ngoài ý muốn:
- Ngươi không đi sao?
Tô Thiến Thiến liếc mắt nói:
- Ngươi rất muốn ta đi sao? Tốt lắm ta đi!
- Ai, đại tỷ, ngươi định tuyệt tình như vậy sao?
Lâm Khiếu Đường vội nói.
Tô Thiến Thiến trừng mắt nói:
- Đại tỷ? Ta già như vậy sao?
Lâm Khiếu Đường hì hì cười, sửa lời nói:
- Thiến Thiến xinh xinh, không nên đi nha!
Lời xưng hô này, cho dù là tiếu ngạo hồng trần, trên mặt của Tô Thiến Thiến cũng không khỏi ửng đỏ:
- Xí, tiểu tử không nghiêm chỉnh!
Lập tức khẽ gắt nói.
Lâm Khiếu Đường rất vô tội nhìn đối phương, thực sự không biết nên xưng hô như thế nào nữa!
Lúc này, trên mặt Lương Bồi hiện lên một tia ngưng trọng, thanh niên nho nhã đứng bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Vị này chính là tiền bối cao nhân mà sư đệ gặp qua lần đó, nữ tử mới ngưng tụ thành nội anh phải không?
Sắc mặt thanh niên nho nhã khẽ động, thực sự không ngờ tới vị cao nhân từ miệng Lương sư đệ nói mới ngưng kết nội anh không lâu lại là một vị nữ tử kiều diễm động lòng người như vậy, cho dù là đệ nhất mĩ nhân của Vân Tiêu Điện - Hà Viên Viên cũng có chút không bằng.
Một luồng gió nhẹ thổi qua, Lâm Khiếu Đường cảm giác có chút lạnh lẽo, lau mạnh vết máu chảy ra bên khoé miệng.
Lẽ nào chiến đấu vừa mới bắt đầu đã kết thúc?