Điềm Tâm có thể cảm nhận được trên cánh môi có những hơi thở lành lạnh truyền đến, cô mở to đôi mắt trong veo mà nhìn gương mặt tuấn tú của ai kia đang dần tiến sát hơn đến gương mặt của cô.

Kì thật...cũng muốn hôn em...

Chỉ mấy chữ đơn giản như vậy, cô nghe mà không ngăn được nhịp tim lại đập nhanh thình thịch.

Đột nhiên, "Đùng ——" một tiếng, trên bầu trời phụt ra một ánh lửa sáng rực rồi kéo một đường cao vút lên, trong nháy mắt đã bung ra những tia sáng lóng lánh, giống như cành liễu bằng vàng son sáng chói rơi rụng xuống, chiếu sáng cả một vùng trời. Tiếp đó cũng có hơn mười bông pháo cũng liên tiếp bay thẳng lên bầu trời, phun vãi ra từng mảnh kim phấn nở rộ lộng lẫy trên không trung.

Bầu trời đột nhiên trở thành khu vườn đầy màu sắc, cả một biển trời pháo hoa, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, muôn hoa khoe sắc, rực rỡ tươi đẹp, băng phấn nhiều màu tô điểm cho màn đêm thêm đẹp, quyến rũ và tươi sáng. Đủ loại pháo hoa cùng bung ra, vừa giống như những lưỡi dù khổng lồ mở ra trong bầu trời đêm, vừa giống như cụm đèn sáng thắp sáng cả bầu trời đêm, và cũng giống như những đám hoa nở rộ nhập lại làm bay lả tả mấy đám bột phấn màu vàng.

Bên tai Điềm Tâm pháo hoa không ngừng nổ "đùng đùng", một bông lớn nở đầy màu sắc đẹp lộng lẫy trên bầu trời, tạo thành một bức tranh khổng lồ, nguy nga tráng lệ tràn ngập màu sắc.

Trần Diệc Nhiên đứng dưới bầu trời tràn ngập pháo hoa lung linh, cúi xuống khép hờ đôi mắt, hàng mi dài khẽ run rẩy, nghiêm túc mà dịu dàng mà hôn lên cánh môi mềm mại của Điềm Tâm.

Trên trời, mấy bông pháo bảy màu kia thi nhau phun ra những tia sáng giống như cánh hoa anh đào bay trong gió vậy.

Điềm Tâm cảm giác cảnh vật lúc này thật đẹp biết bao, đẹp đến nỗi làm cho cô không muốn nhắm mắt lại, muốn đem giờ khắc này khắc sâu vào trong lòng.

Một giây sau, cô cảm thấy môi mình hơi đau.

Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng dùng răng mà cắn cánh môi hồng hào mềm mại của cô, đôi mắt sâu thẳm mở ra, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Điềm Tâm liền bật cười:

-Điềm Tâm, em không tập trung...

-A...tại sao lại cắn em... - Điềm Tâm cảm thấy hơi đau mà bụm lấy đôi môi nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng mà nhìn Trần Diệc Nhiên, nhái lại câu nói của hắn:

-Tiểu cẩu tại sao lại cắn người?

-Phạt em không tập trung. - Trần Diệc Nhiên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, quay người ngước lên nhìn thoáng qua bầu trời đang tràn ngập pháo hoa rồi lại nhìn Điềm Tâm hỏi:

-Pháo hoa có đẹp hơn anh không?

-Ừ. - Điềm Tâm ngẩn ngơ ngắm pháo hoa mà gật gật.

-Hả? - Trần Diệc Nhiên nhăn nhăn hàng mi thanh tú, ánh mắt thâm sâu mà nhìn chằm chằm cô.

-Không đẹp bằng anh! Tuyệt đối không đẹp bằng anh!! - Điềm Tâm liền lắc đầu, liên tục nhấn mạnh.

Trần Diệc Nhiên cong môi cười, thỏa mãn gật đầu nói:

-Ừ, vậy còn nghe được.

Đang lúc nói chuyện, Trần Diệc Nhiên bỗng túm lấy cánh tay Điềm Tâm, làm cho cô quay lưng về phía bầu trời đầy pháo hoa kia, cười xấu xa nói:

-Như vậy, trong mắt em chỉ có một mình anh rồi...

Thế nhưng là người ta cũng muốn xem pháo hoa đó!

Điềm Tâm mở trừng hai mắt, hết sức uất ức mà thốt lên câu đó trong đầu.

-Muốn xem pháo hoa sao? - Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười nhìn vẻ mặt không bằng lòng của Điềm Tâm, thấp giọng hỏi.

-Ừ! - Điềm Tâm gật gật đầu, cuối cùng liền bồi thêm một câu:

-Nhưng phải xem cùng anh...

-Ha ha... - Trần Diệc Nhiên cười ra tiếng, hơi cúi người, nhìn Điềm Tâm thấp giọng nói:

-Nhìn vào mắt anh cũng có thể thấy pháo hoa đấy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play