Nhìn qua cửa xe thấy một bóng dáng thân quen, Lý Thánh Đức hơi ngạc nhiên, nét bi thương trong đôi mắt ông hình như đã tìm được nơi gửi gắm, trong mắt lập tức sáng rỡ, xoay người lại lần nữa lại không nhìn thấy bất kỳ một người nào, ngay sau đó lại trở nên tăm tối mờ mịt.

Ông Chu hơi tò mò, theo ánh mắt của Lý Thánh Đức quay đầu lại nhìn ra sau, không có gì cả, không nhịn được liền hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Lúc đó Lý Thánh Đức mới quay đầu nhìn về phía trước, im lặng một lúc lâu, không khí trong xe yên tĩnh chỉ nghe được những tiếng than nhẹ vọng đến từ hư không, giống như nhận ra điều gì đó, không đành lòng lại quay đầu nhìn ra sau.

Một lát sau, Lý Thánh Đức hoàn hồn, hơi nghiêng đầu liếc nhìn ông Chu ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, khẽ mỉm cười nói: “Không cần phải khẩn trương như vậy đâu, đã nhiều năm không gặp, cô ấy cũng sẽ nhớ chúng ta.”

Chu lão gia nghe Lý Thánh Đức nói những lời này không khỏi cười một tiếng, ngay sau đó nghĩ đến một vấn đề, khẽ cau mày mở miệng: “Nhưng mà, con gái của ông, sao lại không tìm được?”

Nụ cười nhạt nhòa trên khóe miệng Lý Thánh Đức dần dần biến mất, gương mặt hơi cứng lại, ông nghĩ về chuyện cũ.

Bên tai là tiếng “ba ba” nũng nịu ngọt ngào, trước mặt là một cô bé nhỏ mặc váy hồng, tóc cột bím như sừng dê, tay nắm chặt một sợi dây mảnh, vui sướng chạy về phía trước, hai đuôi sam thật dài vì cô bé chạy mà nhẹ nhàng bay bay trong gió.

Cô bé quay đầu lại nhìn con diều bay giữa không trung, rồi quay lại nhìn cha mình đang đợi ở trước mắt, ánh mắt cứng chiều của cha khiến cô gái nhỏ vui mừng gọi: “Cha, cha, cha xem, Hi Hi thả diều của ba ba bay thật là cao.”

Người cha trẻ tuổi anh tuấn tiến lên hai bước, hai tay ôm cô gái nhỏ lên, quay vài vòng trên không trung, “Đúng vậy nha, Hi Hi của cha là tuyệt nhất rồi!”

Cô gái nhỏ bị cha mình bế lên cao, ngồi trên vai của cha có thể nhìn thấy hết phong cảnh xung quanh thì vui vẻ cười to, người cha trẻ tuổi lấy được sự chú ý của con gái bé bỏng cũng vô cùng vui vẻ, hạnh phúc.

Cách đó không xa, có một người một phụ nữ xinh đẹp đang ngồi dưới bóng cây cổ thụ, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của con gái và chồng không khỏi cười lên.

Ấm áp….vô cùng hạnh phúc……….

“Lý tiên sinh, Lý tiên sinh?”

Giọng của ông Chu cắt ngang dòng hồi tưởng của Lý Thánh Đức, đôi mắt mờ đục càng mờ mịt hơn, không thể nào tập trung được, tất cả mọi thứ trước mắt đều giống như là hư vô.

Lý Thánh Đức dần dần hoàn hồn, quay qua nhìn Chu lão gia ngồi bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo chút khổ sở, giọng ông khàn khàn: “Thật ngại quá”

Chu lão gia nhìn vẻ mặt mất hồn của Lý Thánh Đức một hồi lâu, lạnh nhạt nói: “Không sao, chúng ta đến nơi rồi.” Dứt lời, ông chống gậy xuống xe.

Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Lý Thánh Đức bước vào lăng viên này, nhìn nơi này rộng lớn như không có điểm dừng, trái tim Lý Thánh Đức liền đập nhanh hơn một nhịp, ông thật sự không ngờ, lần gặp lại tiếp theo sẽ là mười bảy năm sau, mà hai người lại là âm dương xa cách.

Ánh nắng buổi sớm nhẹ nhàng chiếu xuống đường lên núi, mềm mại, giống như đang sợ, cố gắng ẩn mình sau những tán cây.

Đường lên núi mờ mịt bị bao phủ bởi một tầng sương mù, ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu xuống tạo thành những mảng màu rực rỡ, vừa giống như thật lại vừa mờ ảo như đang ở trong mộng.

Lý Thánh Đức bước chậm rãi, từng bước, từng bước đi lên bận thang, chợt nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái mặc quần áo màu trắng, chân trần bước lên từng bậc thang, mái tóc rất dài, khăn choàng trơn mịn, bước đi uyển chuyển, tấm lưng kia lại rất hài hòa với khung cảnh của sườn núi trong lành này, một kết hợp hoàn mỹ, như thực như mơ khiến cho người ta phải liếc mắt nhìn, trong lòng Lý Thánh Đức chua xót rơi lệ.

Đôi mắt Lý Thánh Đức cứ nhìn chằm chằm vào hình ảnh hư ảo ấy, không biết đôi chân đã dừng lại từ lúc nào.

Chỉ đứng đó ngây ngốc nhìn về phía đó, hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Ông Chu nhận thấy ra có gì đó khác thường, nhìn vẻ mặt mất hồn của Lý Thánh Đức lúc này khẽ thở dài, lần đầu tiên ông đến nơi này cũng có cảm giác như vậy, sau này đến đây nhiều thành quen nên mới không như vậy nữa.

Dù sao thì không ai có thể tưởng được được, một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy cuối cùng lại chỉ còn là một nắm đất vàng.

Khẽ thở dài, ông Chu đưa tay vỗ vỗ bả vai Lý Thánh Đức, vừa có chút bất đắc dĩ lại vừa có chút tang thương mấy vạn năm: “Đi thôi, cô ấy sẽ không quay lại nữa.” Nói xong cũng không để ý đến ánh mắt vô cùng hối tiếc của Lý Thánh Đức, kéo tay ông ấy đi về phía trước.

Thật sự mà nói, ông Chu rất hận Lý Thánh Đức, nhưng đồng thời ông cũng rất kính nể Lý Thánh Đức, tóm lại, một Lý Thánh Đức nhỏ nhoi có thể cưới một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy về làm vợ, ai ai cũng đều nể phục ông ấy.

Hai người đi thẳng về phía trước, không ai nói chuyện với ai, im lặng cho đến khi lên tới lưng chừng núi, ông Chu dừng lại, lẳng lặng nhìn hàng bia mộ được đặt ngay ngắn, thoáng quay đầu lại lườm Lý Thánh Đức một cái, sau đó sửa sang lại bó hoa hồng lớn đang ôm trước ngực, đặt gậy xuống một bên, sau đó….

Khập khễnh, chậm chạp mà kiên định bước về phía bia mộ có hình một người phụ nữ đang cười ngọt ngào.

Lý Thánh Đức chỉ im lặng đứng nhìn, cũng không bước về phía trước, đầu khẽ cúi xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ông Chu dừng bước, sau đó thâm tình nhìn người phụ nữ trong ảnh, mãi lâu sau mới đặt bó hoa hồng trong ngực xuống bên cạnh.

Trên bia mộ, phía dưới tấm ảnh người phụ nữ là dòng chữ lớn được khắc rất tỉ mỉ: ái nữ chi mộ; người đề danh, cha: Nghiêm Đình, con gái: Lý Nghiêm Hi.

(Chú thích: [ái nữ]: con gái rượu.)

Ông Chu đặt bó hoa hồng tươi thắm xuống, sau đó ngồi thẳng lưng lẳng lặng nhìn tấm hình kia.

Cô ấy vẫn đẹp như trong trí nhớ của ông vậy.

“Tử Hoa, một năm nay có khỏe không, lại đến ngày này tháng này, em ra đi đã mười bảy năm rồi, hôm nay, Thánh Đức cũng tới đây, cũng xem như em được đoàn tụ với gia đình, em có vui không?”

Một đám mây bay từ phía chân trời tới, nhẹ nhàng trôi theo chiều gió cho đễn khi che khuất mặt trời, bầu trời biến sắc trong nháy mắt, ngay sau đó vài giọt nước mưa rơi xuống.

Nghiêm Hi giải quyết xong vấn đề của Yêu Yêu xong liền ôm nó vào trong xe, khi chuẩn bị xoay người, một giọt nước lành lạnh nhỏ xuống giữa trán cô.

Nghiêm Hi kinh ngạc đưa tay lau đi, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, không nhịn được gào khóc ở trong lòng, trời như thế này thì làm sao mà đi, dù nói thế nào thì đây cũng là giờ phút cuối cùng cô ngây ngô ở lại Thành phố G, ông trời không thể để trời xanh mây trắng mà tiễn đưa cô sao?

Cũng chẳng còn cách nào, Nghiêm Hi mau chóng ngồi vào trong xe, lái xe rời đi, cô chạy nhanh hơn một chút.

Lúc này, trong phòng trọ của Nghiêm Hi, Lãnh Diễm mở rộng cửa sổ, ánh mắt âm trầm nhìn về phía chân trời qua khung cửa sổ, vẻ mặt lạnh lẽo khắc nghiệt, ai nhìn thấy cũng không dám nói chuyện.

Một giọt nước mưa bị gió tạt vào rơi trên mi tâm đang nhíu chặt của Lãnh Diễm, cảm giác lành lạnh khiến Lãnh Diễm không thể không hoàn hồn.

Đưa tay lau đi hạt nước mưa này, mở lòng bàn tay tỉ mỉ quan sát, mà giọt nước mưa kia đã sớm nhòe đi trong lòng bàn tay của anh, Lãnh Diễm khẽ cười, A! Nghiêm Hi, đây chính là em.

Rõ ràng rất yếu đuối lại lén lút chốn trong lòng bàn tay của Lãnh Diễm, người khác có em cũng được, không có em cũng không sao, nhưng chỉ có anh mới hiểu rõ, em đã lấp đầy không gian của anh rồi.

Trong lòng anh, trái tim anh, tâm trí anh, thế giới của anh…..chỉ có em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play