Thiên ca giễu cợt nhìn Hoàng Vĩ, thấy Lý Lệ bên cạnh Hoàng Vĩ càng thêm khinh thường.
Lý Lệ giương mắt liếc Thiên ca một cái, ánh mắt mang theo lửa giận.Thiên ca chính là đang cố ý, cố ý ở trước mặt Hoàng Vĩ nói cô ta như vậy. Lý Lệ phẫn hận nhìn chằm chằm Thiên ca, Hoàng Vĩ nhìn Thiên ca cười cười, vươn tay nắm hông của Lý Lệ, bàn tay sờ soạng trên eo của cô ta hai cái, làm như trấn anh, dùng sức một chút, kéo Lý Lệ lại gần.
Lý Lệ bởi vì động tác này của Hoàng Vĩ, trên amwjt nóng lên, ấm áp, cảm thấy con người Hoàng Vĩ này thật thân thiết.
Hoàng Vĩ cười nhạt với Thiên ca: “Hàng đâu rồi, bắt đầu đi, chúng ta còn có việc cần xử lý.” Hoàng Vĩ cũng không nhằm vào Thiên ca, ngược lại chỉ hời hợt nói một câu ‘bắt đầu đi’ liền chuyển sự chú ý của Thiên ca sang chuyện giao dịch.
Thiên ca nghĩ, đúng vậy, đây là tới kiếm tiền. Xoay người ác ngoan trừng mắt liếc Lý Lệ, sau đó mang theo huynh đệ của mình trực tiếp đi qua Lý Lệ. Địa điểm giao dịch là một lều trại đơn giản, tại vùng ngoại ô này phát hiện ra túp lều này cũng không hề dễ dàng. Trước khi Thiên ca đi vào nhìn quanh bốn phía, bốn phương đều là một mảnh trống trải không có bất kỳ ai, lúc này mới yên tâm đi vào. Sau khi hắn đi vào huynh đẹ đi theo sau liền cảnh giác đứng ở lối vào coi chừng.
Lý Lệ phẫn hận nhìn chằm chằm Thiên ca đi vào, Hoàng Vĩ thấy được cười cười, vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Lệ, sau đó liền tiến vào.
Lý Lệ hiểu, khi bọn họ giao dịch mình không thể xuất hiện ở đó. Trước kia khi theo THiên ca thì không soa cả, nhưng hiện tại Hoàng Vĩ có quy củ mời, không hy vọng khi giao dịch có bất kỳ người nào ở bên cạnh mình. Khóe miệng Lý Lệ hàm chứa nụ cười nhạt, nhìn sau khi Hoàng Vĩ đi vào liền không nén được giận.
Nhớ tới vụ Thiên ca làm như vậy với Lý Lệ, lần này nhất định phải hung hăng chặt toàn bộ người đàn ông này ra. Trong mắt Lý Lệ thoáng qua một nụ cười, có chút hả hê, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy mấy huynh đệ của Hoàng Vĩ, Lý Lệ gật đầu cười cười với bọn họ.
Bên trong Hoàng Vĩ đang cùng giao dịch với Thiên ca, sau khi kiểm hàng xong lập tức đưa tiền. Bên ngoài liền nghe thấy dị động, động tác của Thiên ca lập tức dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài, nhưng cái gì cũng không thấy. Liếc mắt với Hoàng Vĩ, Hoàng Vĩ cũng giống như vậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn bên ngoài. Thiên ca thấy thế không nghi ngờ gì, rón rén di động thân hình đi tới chỗ cửa sổ cẩn thận nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài, không biết từ nơi nào có mấy tên mặc đồng phục lính cầm súng tiểu liên, đã sớm chế phục mấy huynh đệ hắn lưu lại. Lý Lệ ở bên cạnh mắt lạnh nhì, khóe miệng còn mang theo nụ cười hả hê.
Thiên ca sững sờ, lúc này làm sao Lý Lệ còn cười được?
Đầu tiên Thiên ca giận dữ, nhưng nghĩ lại thấy không đúng, không có đaok lý nào thủ hạ của mình bị giữ chặt, nhưng Lý Lệ vẫn còn có thể đứng bên cạnh cười được. Một ý nghĩ xấu xuất hiện trong đầu, nhưng Thiên ca không kịp hành động, bống nhiên có cảm giác một lực vô cùng mạnh đánh tới, không kịp nghĩ nhiều, theo phản xạ lật người tránh thoát,
Nhìn Hoàng Vĩ xuất chiêu trước, vẻ mặt Thiên ca dữ tợn: “Quả nhiên là anh.”
Hoàng Vĩ nhàn nhạt nhìn, đôi tay nắm quyền bày ra chiêu thức: “Không sai, chính là tôi. Xem ra trước kia tôi đánh giá anh quá cao, vốn chỉ nghĩ tính cảnh giác của anh cao hơn, nhưng thật không ngờ, nhiệm vụ lần này lại dễ dàng hoàn thành như vậy. Thật đúng là không có chút khiêu chiến nào.” Hoàng Vĩ mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn Thiên ca, sau khi nói xong đột nhiên hành động, liên tục dùng nhiều chiêu xuống tay với Thiên ca.
Thiên ca xông pha nhiều năm như vậy, cũng coi như là một người có tài. Vốn còn có thể đấm vài đấm vào Hoàng Vĩ, nhưng Hoàng Vĩ đều tránh được. Sau khi tránh được một đấm của Thiên ca, Hoàng Vĩ cười cười với hắn, cười rất âm lãnh, khi Thiên ca còn chưa tỉnh hồn liền vung một đấm tới.
Cuối cùng Thiên ca bị mình Hoàng Vĩ giải quyết xong, người bên ngoài tiến vào còng tay. Lý Lệ cười tủm tỉm đi theo sau tiến vào, thấy Thiên ca bị Hoàng Vĩ đánh thẳng nằm trên đất cô ta liền cười, cười như tiểu nhân hả hê. Lý Lệ nói: “Ai u, Thiên ca luôn luôn lớn nhất thế nhưng cũng có một ngày như vậy a. Trông ngài như vậy, đúng là có miệng nói cũng không rõ nha. Trước kia ngài có tôi nhìn chằm chằm, hiện tại lần này lại có tôi đây. Ngài yên tâm, nhất định tôi sẽ chăm sóc huynh đệ của ngài thật tốt.” Lý Lệ cúi người dán lên lỗ tai Thiên ca nói, bởi vì bên cạnh có quân nhân, cô ta không dám lớn tiếng quá, cho nên cứ như vậy dùng âm thanh như vậy chọc tức người đàn ông kiêu ngạo tự đại này.
Thiên ca nhìn Lý Lệ, giận đến điên lên. Hắn không thể tưởng tượng, người phụ nữ này lại……
Mắt nhìn Lý Lệ như muốn nứt ra, rất khủng bố: “Lý Lệ, ta thật sự không nghĩ tới chuyện này là do cô xúi dục, lòng của cô hung ác quá. Ta nên sớm nghĩ tới, năm đó làm sao cô bé như vậy mà có thể giết người, hiện tại đúng là để lại tai họa này!”
Thiên ca ác ngoan nói câu đó xong người bên cạnh nghe được liền ngây ngẩn người, chuyện gì xảy ra, giết người? Vậy làm sao có thể, một người lính cúi đầu nhìn Thiên ca hỏi: “Chuyện gì xảy ra, nói rõ một chút.” Trên tay người lính này còn đang cầm một khẩu súng tiểu liên a.
Lý Lệ nghe được lời kia cũng lập tức ngây ngẩn cả người, không để ý mình có sợ hay không, xông lên bịt kín miệng của Thiên ca, cười cười nói với Hoàng Vĩ: “Không có chuyện gì, có thể có chuyện lớn gì chứ.”
Nhưng hiện tại dưới tình huống này, đầu óc của Lý Lệ càng ngày càng hỗn loạn. Người đàn ông này sẽ không buông tay như vậy, chuyện kia nhất định hắn sẽ nói ra. Hiện tại bên cạnh đều là người của quân dội, Lý Lệ ngẩng đầu nhìn Hoàng Vĩ. Hoàng Vĩ nhìn Lý Lệ, sau đó chậm rãi di động, nhìn những quân nhân kia nói: “Các anh mang người này lên xe trước, chúng tôi đi sau.”
Lý Lệ không yên lòng, bởi vì môm ở trên người Thiên ca, nếu hắn không chết nhất định sẽ nói ra chuyện của mình?
Cô ta muốn giết Thiên ca, nhưng bất đắc dĩ có ba quân nhân áp giải Thiên ca lên xe rồi. Thiên ca lại bắt đầu kêu la: “Tại sao không bắt người đàn bà kia, có biết hay không cô ta là một người mang tội giết người.”
Nhưng quái lạ thay, mặc kệ Thiên ca rống như thế nào, những quân nhân này cũng giống như câm vậy, chẳng quan tâm, chỉ lo kéo Thiên ca lên xe. Dọc theo đường đi Thiên ca gào thét điên loạn, hắn không cam lòng. Tại sao hắn bị bắt mà người đàn bà Lý Lệ kia lại được sống ở bên ngoài? Dù hắn chết ở trong tù cũng phải lôi Lý Lệ theo làm đệm lưng.
Nhìn một đôi nam nữ ở lại bên trong không nói lời nào, Thiên ca chợt cười ha ha: “Ha ha ha, Hoàng Vĩ, anh cũng nên cẩn thận một chút, Lý Lệ chính là một loài lang sói, năm đó mẹ nuôi của ả cũng bị ả giết, anh nói ả còn có gì mà không làm được. Anh thật buồn cười, ha ha ha.”
Những chuyện này, mấy người quân nhân nghe được cũng không khác là không nghe thấy gì. Nhưng trên thực tế, bọn họ cũng biết rõ chuyện này, không có chứng cớ mà thôi. Hoàng Vĩ muốn bọn hắn đi trước là có đạo lý của hắn, nói không chừng là vì chuyện này đi. Bọn họ coi như không thấy Thiên ca điên cuồng kêu la, quả thật chính là một con chó điên.
Nhìn những xe kia rời đi, Lý Lệ cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. Hoàng Vĩ cũng tinh tế nhìn cô ta, khi Lý Lệ chạm phải ánh mắt của hắn liền nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn nữa. Vốn dĩ kế hoạch của Lý Lệ tốt vô cùng, trực tiếp hủy đi một Thiên ca, vậy cũng không tính là cô ta báo thù nha. Nhưng không biết người đàn ông này lại biết cả chuyện kia?
Làm sao có thể biết được chứ, rõ ràng khi đó hắn còn chưa xuất hiện trong cuộc sống của cô ta, làm sao lại biết được tin đó?
Hoàng Vĩ híp mắt lại, không gợn sóng nhìn Lý Lệ, sau đó chậm rãi mở miệng: “Em không có lời nào muốn nói với anh sao?”
Lý Lệ nghe vậy liền hốt hoảng, há miệng nhưng không nói được câu nào, thật sự không có cách nào nói ra chuyện mình nhỏ như vậy đã phạm sai lầm trước mặt người đàn ông mình yêu mến.
Hoàng Vĩ thấy cô ta do dự, nhíu nhíu mày, xoay người muốn rời khỏi. Lý Lệ thấy thế, chỉ sợ rằng Hoàng Vĩ vứt bỏ cô ta, gắt gao nắm lấy y phục của hắn: “Không cần đi, van cầu anh không cần rời bỏ em.” Hiện tại Lý Lệ rất muốn khóc, chuyện kia, chuyện kia……
Hoàng Vĩ đưa lưng về phía Lý Lệ, ánh mắt chợt lóe, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Vậy thì nên giải thích cho tốt. Mặc dù anh làm việc không sạch sẽ, nhưng không có nghĩa là anh cho phép người phụ nữ bên cạnh anh không sạch sẽ. Lý Lệ, có một số việc em phải hiểu được.”
Lý Lệ nghe thấy liền sững sờ, sau đó buông lỏng cánh tay Hoàng Vĩ ra, gật đầu một cái: “Em hiểu rõ.” Vẻ mặt mảnh mai vô lực.
Hoàng Vĩ thấy thế bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ôm Lý Lệ lên, phóng một đường trở về trụ sở tạm thời của hắn ở thành phố G. Sau khi hai người cùng vào phòng, Hoàng Vĩ cởi nút tay áo tây trang ra chống nạnh: “Được rồi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Lý Lệ vẫn cúi đầu, nghe được tiếng Hoàng Vĩ mới đột ngột hồi hồn. Thấy được bày biện quen thuộc, nhất thời khẩn trương trong lòng được buông xuống. Cô ta là người khá cẩn thận khi ở bên ngoài, nhưng khi trở về nơi quen thuộc của mình thì khác, lòng phòng bị sẽ được tháo xuống, quay về với người đàn ông mình yêu thích thì còn cần gì phải phòng bị đây?
Lý Lệ vươn tay ôm lấy Hoàng Vĩ: “Thật ra chuyện này từ rất lâu rồi.”
Hoàng Vĩ đưa lưng về phía Lý Lệ, mặc cho cô ta ôm hông của hắn, mắt nửa mở quay đầu liếc khuôn mặt đã buông lỏng của Lý Lệ, sau đó cùng lúc quay đầu lại liếc thấy ánh sáng hồng của máy theo dõi yếu ớt lóe lên.
“Hả? Đã bao lâu, lâu đến mức em chính là một đứa bé năm tuổi?”
Tay ôm eo Hoàng Vĩ chợt cứng đờ, sau đó chậm rai gật đầu một cái: “Ừ, năm ấy em mới năm tuổi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT