Thật ra là…..

Khi Chu Châu đăng hình bó hoa hồng lên lên mạng, ngay lập tức có người của G Thị nhận ra, đây là loại hoa của Hà Lan, rất quý hiếm, trong nước không ở đâu bán, muốn mua phải đặt hàng trước một tháng, mà giá tiền, ở nước ngoài cũng đã bị xào đến ba vạn (gần một trăm triệu) rồi.

Chu Châu vừa nhìn được lời bình luận này thì sợ hết hồn, cô biết bó hoa này rất đắt, nhưng không ngờ giá của nó lại cao như vậy, lập tức quyết định nâng giá bán lên thành bốn vạn!

Nghiêm Hi không hiểu: “Này, ở nước ngoài không phải chỉ có ba vạn sao? Tại sao cậu lại bán bốn vạn?”

“Đó là ở nước ngoài, hiện tại chúng ta ở trong nước, chúng ta không có tiền nhưng nhất định là có người rất thừa tiền. Hơn nữa, nói không chừng đây là bó hoa duy nhất trong nước công khai bán đấu giá, cơ hội này không thể để mất, bọn họ nhìn thấy mà bỏ qua mới là lạ đó?”

Nghiêm Hi vẫn cảm thấy không thể tin được, nhưng vẫn “Ồ” lên một tiếng, bày tỏ cô hiểu.

Lãnh Diềm dùng laptop xâm nhập vào website của các công ty cho thuê nhà, nhưng vẫn không tìm được bất cứ tin tức nào của Nghiêm Hi.

Chỉ là, tình cờ lại phát hiện ra có một người tên là Chu Châu, cái tên này, anh thấy rất quen. Trong bốn năm qua, cái tên này cũng thường xuyên xuất hiện trong những báo cáo về Nghiêm Hi mà thuộc hạ của anh gửi cho anh, cái tên này xuất hiện với tần số cao như vậy, anh không nhớ cũng không được.

Hiện tại chỉ có tin tức của cô gái tên Chu Châu này, lại không có tin tức của Nghiêm Hi, như vậy thì chỉ có thể có hai khả năng: Thứ nhất, Nghiêm Hi không còn ở thành phố này nữa. Suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, dù sao đây cũng không phải là quê hương của Nghiêm Hi, cũng không phải là thành phố mà Nghiêm Hi thích nhất, ở đây lại tồn tại một Chu Khải, Hi muốn rời đi cũng không phải là điều không thể.

Thứ hai, đúng là như thế, Nghiêm Hi ở cùng với cô gái tên Chu Châu này!

Đang cau mày suy nghĩ, góc phải phía dưới màn hình máy tính hiện ra rất nhiều tin tức, vừa mở ra nhìn, khóe miệng không kìm chế được giật giật liên hồi, anh thật sự rất muốn bóp chết nha đầu chết tiệt kia!

Chỉ thấy bó hoa hồng anh tặng Nghiêm Hi hôm nay, giờ lại bị người ta bán đấu giá công khai trên mạng………

Cô gái này từ khi nào có đầu óc kinh doanh rồi hả?

Phía dưới còn có những người của G Thị kêu la:

Oa, Hoa hồng xanh, hoa này rất hiếm, rốt cuộc trước lúc chết cũng được nhìn thấy một lần, mình nhất định phải có được!

Aiz, không phải chỉ là một bó hoa thôi sao! Cậu đi Hà Lan mua không phải là được rồi sao???

Người ở trên vừa nhìn là biết không có tư cách bình luận rồi, nói cái gì trước tiên phải động não chứ, một loại hoa có thế bán được giá cao như vậy sao? Mấu chốt chính là loại hoa này không phải người bình thường có thể mua được, đây là loại hoa đặc biệt vì hoàng thất mà nghiên cứu trồng trọt, cậu cho rằng cứ bỏ tiền ra là có thể mua được sao?

——. . . . . .

. . . . . .

Rất nhiều, rất nhiều bình luận…..

Lãnh Diễm nghĩ, lúc này cũng không cần đoán, thật sự muốn tìm người chẳng mất chút công sức nào!

Bàn tay lướt trên bàn phím, Mười vạn.

Sau đó, cả thế giới im lặng.

…………..

…………………….

Mẹ nó, đây là con của nhà ai, phá của như vậy!

Đây là suy nghĩ của Nghiêm Hi khi nhìn thấy người ta trả mười vạn nhân dân tệ cho bó hoa này.

Đầu tiên, Chu Châu ngây người, sau đó nhảy lên hét chói tai.

“A! Hi Hi, cậu có thấy không, thấy không, một bó hoa có thể giúp chúng ta chi trả hai năm tiền thuê nhà, thật tốt quá, thật tốt quá..” Sau đó lôi kéo Nghiêm Hi cùng cô nhảy múa.

Nghiêm Hi bị cô ấy kéo mạnh cũng nhảy lên mấy cái, sau đó giữ chặt Chu Châu đang điên cuồng lại dặn dò: “ Hẹn người đó ra bên ngoài giao hoa, không thể để cho người ta biết địa chỉ nhà chúng ta!”

Cô có cảm giác, một người chịu bỏ ra mười vạn mua một bó hoa thật không đáng tin cậy, để ngừa vạn nhất, hay là ra bên ngoài giao hoa.

Chu Châu không thèm để ý: “Aiz nha, cậu hãy yên tâm, mình mà làm việc thì cậu yên tâm đi!”

A! Mười vạn! Chu Châu cười đến híp mắt lại, giống như nhìn thấy những tờ giấy đổ thẫm kia đang vỗ cánh bay vào túi của cô.

Lời thế son sắt của Chu Châu còn vang vọng, trước mặt, Lãnh Diễm ngồi trên ghế sofa thong thả uống trà.



Nghiêm Hi trừng mắt nhìn Chu Châu, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô ấy làm việc, quả nhiên, không đáng tin!

Lãnh Diễm lười biếng bước đến ngồi trền sofa, đôi mắt đào hoa nhíu lại, tựa như một con mèo Ba Tư cao quý lười biếng.

Liếc mắt nhìn Nghiêm Hi, cô vẫn giư nguyên bộ dạng của đứa bé làm chuyện xấu, vẫn cúi đầu, mắt nhìn xuống đất!

Lãnh Diễm ho khan một tiếng.

Nghiêm Hi làm bộ không nghe thấy.

Lãnh Diễm lại ho thêm một tiếng.

Nghiêm Hi tiếp tục đếm ô gạch trên sàn nhà.

Dù là rất tức giận chuyện Nghiêm Hi đem bó hoa của anh ra bán công khai trên mạng, nhưng giờ nhìn thấy cô trước mặt, tất cả tức giận đều tan biến, nhưng Lãnh Diễm vẫn im lặng không nói gì, đời này của anh chính là bị nha đầu này ăn sạch sành sanh rồi!

Ho khan một tiếng, cố giấu đi niềm vui khi tìm được cô, một giọng nói dọa người, lạnh như băng vang lên: “Thành thật khai báo, từ nhỏ anh đã dạy em như thế nào? Anh tặng hoa cho em, tại sao em lại mang nó đi bán hả? Nói! Ai cho em mượn lá gan vậy?”

Thanh âm trầm thấp mà lạnh lẽo vang lên, trái tim nhỏ bé của Chu Châu bị dọa sợ nhảy lên bùm bùm, rất lâu sau mới tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút, có gì đó không đúng rồi! Nhưng lời này, sao nghe lại kỳ quái như thế?

Từ nhỏ anh đã dạy em như thế nào?

Lời này sao lại nghe quen tại như vậy?

Giống như………

Ba dạy dỗ con gái!

Nghiêm Hi không dám nói gì, cô nghe được trong lời nói của Lãnh Diễm có xen lẫn không vui, hơn nữa còn là rất không vui. Lãnh Diễm mà tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Cho nên từ nhỏ Nghiêm Hi đã lựa chọn một thượng sách, đó là bày ra dáng vẻ biết nhận lỗi.

Bộ dạng này của cô, toàn thân trên dưới đầu viết ba chữ: Em sai rồi!

Nhất thời, trong phòng im phăng phắc, không một tiếng động.

Lãnh Diễm tiếp tục hừ lạnh: “Em nói đi, có một chiêu dùng mãi không thấy chán sao?”

Nghiêm Hi vẫn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không ngán!”

Giọng nói của cô rất nhỏ nhưng Lãnh Diễm vẫn nghe được, anh giơ tay lên vỗ trán, a, thật đau đầu nha!

Chu Châu nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Nghiêm Hi, cô nghĩ giá cả như vậy có gì không đúng đâu chứ, thuận mua vừa bán. Chợt nhớ tới buổi chiều Nghiêm Hi giao phó không được tiết lộ địa chỉ của hai người, nhìn đến Nghiêm Hi vẫn liều mạng cúi đầu, Chu Châu giơ hai tay lên thề, trong mắt đều là nước, giọng thảm thiết: “Chu Châu mình xin thề, mình thật sự không tiết lộ địa chỉ nhà, mình thật sự không có.”

Nghiêm Hi chột dạ len lén giơ tay túm tay Chu Châu, không ngừng nháy mắt với Chu Châu, bộ dạng khẩn cầu, mình xin cậu, cậu đừng làm loạn thêm nữa!

Chu Châu vừa nhìn thấy Nghiêm Hi nháy mắt với mình, càng nóng nảy hơn: “Hi Hi, cậu đừng tức giận, tại mình quá lười biếng, mình thừa nhận, mình không muốn phải chạy đi xa nên hẹn người ta đợi mình ở dưới lầu, ai biết……..”

Nghiêm Hi tuyệt vọng ngước mắt nhìn trần nhà!

Lãnh Diễm nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Hi không dám nhìn thẳng vào anh, lành lạnh nói tiếp: “Thế nào? Hi Hi, em không muốn để anh biết chỗ ở của em sao?”

Trái tim Nghiêm Hi kêu rên, Lãnh Diễm, người đàn ông này, ngoài mặt thì cười hi hi ha ha nhưng trong lòng lại vô cùng khủng khiếp, giống như hiện tại, phải rất tức giận, rất tức giận….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play