“Xoảng, xoảng, xoảng...” Tiếng kim loại va đập chói tai.
Giản Dao ho ra một ngụm nước, mở to mắt, trong mồm có nước và hương vị khó ngửi. Quần áo cũng ướt sũng dính vào cơ thể, cảm giác kia chả tốt chút nào. Bạc Cận Ngôn vẫn còn ôm chặt cô, anh cũng đã tỉnh, cơ thể giật giật, thấp giọng hỏi: “Em thế nào rồi?”
Giản Dao đáp: “Khá ổn. Anh thì sao?”
Anh đáp: “Anh cũng rất tốt.”
Thực ra dù là ai bị nhét trong thùng dầu cả một tối, suýt chút nữa chết đuối, cảm giác cũng không thể dễ chịu nổi. Hai người ngẩng đầu, qua khe hở thùng dầu, có rất nhiều ánh sáng chiếu đến, rõ ràng trời đã sáng rồi, còn bọn họ bị mắc cạn tại một chỗ.
Có người đang đập vào nắp thùng dầu. Là địch hay bạn?
Giản Dao và Bạc Cận Ngôn im lặng chờ đợi.
Cuối cùng nắp che cũng bị đập vỡ, một bàn tay đàn ông vừa bẩn vừa đỏ vươn vào, bắt lấy lá sắt, ra sức nhấc lên.
“Này! Các người còn sống hay là chết rồi?” Giọng nói của người nọ hơi quen tai, đã từng nghe thấy hôm qua.
“Đá ra.” Bạc Cận Ngôn lạnh nhạt ra lệnh.
Giản Dao đá nắp thùng ra, ánh sáng chiếu vào, cô nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi. Hoá ra là một tên đàn em hôm qua trên thuyền. Dáng vẻ hai mươi mấy tuổi, mặt mũi tròn tròn, làn da trắng bệch, dường như đã ngâm mình cả một buổi tối trong nước, trừng to mắt nhìn bọn họ.
Trong lòng Giản Dao bình tĩnh, đỡ Bạc Cận Ngôn leo ra. Lúc này mới nhìn rõ họ đang ở một nơi xa lạ. Đây là một bãi sông, đá lởm chởm, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, xung quanh toàn là núi, ngoài ba bọn họ đến nửa bóng người cũng chả thấy đâu, cũng không thấy thuyền. Giản Dao nói khẽ với Bạc Cận Ngôn: “Là một đàn em của gã anh Duyệt.” Sau đó hỏi người kia: “Tại sao chúng ta lại ở đây? Chỗ này là đâu?”
Vẻ mặt người nọ cũng rất bất mãn, đáp: “Tiếu Diện Xà, hôm qua chúng ta bị cảnh sát đánh lén, tất cả mọi người đều toi đời rồi. Tôi lấy ra được một thùng dầu chạy đến đây.” Tuổi của gã cũng không lớn, nói đến đây vành mắt đỏ lên: “Tất cả mọi người chết rồi! Hoặc có lẽ cũng bị cảnh sát bắt rồi! Nếu không phải có tôi thì các người cũng xong đời.”
Giản Dao im lặng, Bạc Cận Ngôn cũng yên tĩnh một lúc, sau đó đáp: “Cảm ơn.”
Trong lòng Giản Dao cũng đã suy chuyển vài vòng, giọng nói cũng dịu dàng đi chút ít, hỏi: “Cậu tên gì?”
Người nọ đáp: “Tôi tên A Hồng.”
Giản Dao mỉm cười: “A Hồng, hiện tại chúng ta đang ở đâu?”
A Hồng đáp: “Các người gặp được tôi xem như cũng là may mắn. Tối hôm qua trời đen như vậy, tốc độ chảy vừa nhanh, hoàn toàn không thấy được đường, tôi vẫn mang các người đến nơi này. Ở đây gọi là Tri Tử Châu, yên tâm là nơi an toàn. Chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi tìm người của chúng ta tụ họp.”
Trong lòng Giản Dao hơi kinh ngạc. Đầu tiên địa danh Tri Tử Châu này cô tìm kiếm trong đầu một vòng thực sự không có ấn tượng. Thứ hai, theo như A Hồng nói thì đây cũng là một trong những cứ điểm của tổ chức Phật Thủ sao? Cô thả tay xuống, khẽ nắm tay Bạc Cận Ngôn. Anh lập tức cầm ngược lại tay cô, ra hiệu cô làm việc theo hoàn cảnh. Nhưng mà bây giờ chỉ có một người...
Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được, hai người không muốn tuỳ ý bị gã mang đến “tụ họp” với những kẻ khác, sau đó lại rơi vào thế bị động. Việc cấp bách trước hết tất nhiên là liên lạc được với Chu Thao.
A Hồng kia liếc bọn họ, ôn hoà hỏi: “Còn mang theo đồ không?”
Giản Dao quan sát gã đáp: “Vẫn còn.” Súng lục, dao của bọn họ đã bị giao nộp trên thuyền, nhưng ba lô vẫn còn ở bên người.
Không ngờ A Hồng này cũng hoàn toàn không phải là kẻ ngốc, dường như chỉ hơi do dự, rút súng ra, nói với bọn họ: “Mang đồ đi theo tôi, các người...đừng có tự tiện làm bậy”
“Yên tâm, chúng tôi sẽ không làm bậy.” Giản Dao từ từ giơ hai tay lên, đi đầu tiên, đồng thời khẽ hích vào người Bạc Cận Ngôn. Anh đi phía sau cô, thấp giọng: “OK you first.”
A Hồng đi cuối cùng, không nghe thấy, quát: “Hai người nói thầm gì đó?”
Giản Dao đáp: “Không có gì.”
Cuối bãi sông là một sườn núi rừng cây trải dài. Phía sau sườn núi mơ hồ có công trình kiến trúc rải rác bên trên. Giản Dao kéo Bạc Cận Ngôn leo lên, đường cũng không dễ đi. Lúc này A Hồng cũng không khỏi phải dùng cả tay chân bò lên. Giản Dao quay đầu nhìn gã, lúc này Bạc Cận Ngôn mở miệng: “Người anh em A Hồng, anh Duyệt đã mất rồi, sau này cậu có tính toán gì không?”
Ba người đến đến trước đường dốc, có lẽ hôm qua vừa mưa, dưới chân lầy lội. Bên dưới mỏm đá phía trước còn có đất sụt, đã từng xảy ra sạt lở. Vì thế Giản Dao càng đi cẩn thận hơn. Lúc này Bạc Cận Ngôn lên tiếng: “Tôi thấy cậu vô cùng linh hoạt, tương lai rất có tiền đồ phát triển. Hơn nữa coi như là cậu đã cứu mạng tôi và người phụ nữ của tôi. Sau này có muốn đi cùng tôi không?”
Anh nói chậm rãi, khoé miệng còn mang theo nụ cười, giọng nói trầm thấp, có sự kích động ngấm ngầm.
A Hồng hơi sửng sốt đáp: “Tôi...đến lúc đó sẽ cân nhắc.”
Lại không ngờ tới sự do dự của gã càng nhận thêm được lời khen của Bạc Cận Ngôn: “Đúng thế, chú ý cẩn thận, mưu tính sâu xa, tôi không nhìn lầm, cậu chắc chắn là một nhân tài. Thuộc hạ trước kia của tôi không có ai được như cậu.”
Lại nói khiến cho A Hồng mỉm cười: “Anh Xà quá khen rồi.”
Giản Dao ở bên cạnh im lặng nghe. Anh Xà...nếu như An Nham và Phương Thanh nghe được cách gọi thế này chắc sẽ cười đến nội thương. Tuy nhiên Bạc Cận Ngôn ngay cả tên hoa tươi ăn thịt người còn lừa được, huống chi là một tên đàn em nhãi nhép, còn không giống như chơi sao? Quả nhiên, lập tức súng trong tay A Hồng cũng khẽ chếch đi, rõ ràng đã buông lỏng cảnh giác. Giản Dao đang suy nghĩ tìm cơ hội chiếm lấy súng, ai ngờ lại nghe thấy Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói: “Tôi vốn muốn bảo cậu bỏ súng xuống, nhưng có lẽ cậu vẫn còn cảnh giác, vậy cậu cứ giơ tiếp đi. Nhưng sau này mọi người đều là người một nhà, đợi xong việc, cậu phải uống rượu nhận lỗi với tôi đấy.”
Trên mặt A Hồng xẹt qua vẻ xấu hổ. Giản Dao đếm trong lòng: một hai, ba...A Hồng từ từ bỏ súng xuống, mỉm cười, cũng rất hào sảng: “Anh Xà, anh thấy đấy, em cũng là dựa theo sự sắp xếp trước đó của anh Duyệt nên cẩn thận một chút. Em không giơ súng với anh nữa, chúng ta đi thôi.”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Vậy được rồi.”
Giản Dao cười nhìn gã: “Cảm ơn cậu đã tin tưởng chúng tôi.”
A Hồng: “Nên mà.”
Ba người tiếp tục bò lên trên, Giản Dao luôn chú ý tới Bạc Cận Ngôn, thỉnh thoảng A Hồng còn đưa tay ra giúp, giữa ba người như thể hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, bầu không khí rất hoà hợp. Bạc Cận Ngô không nhanh không chậm đi sát A Hồng trò chuyện, hỏi han quê quán của gã, hỏi gã gia nhập tổ chức mấy năm rồi. A Hồng đều đáp rõ ràng. Chẳng qua khi anh nhắc đến tổ chức Phật Thủ, A Hồng lại nói năng thận trọng, hiển nhiên là đã bị yêu cầu nghiêm khắc giữ bí mật. Gã chỉ nói: “Anh Xà, anh đừng hỏi nữa. Đợi chúng ta đến nơi, anh tự nhiên cũng biết thôi.”
Bạc Cận Ngôn gật đầu: “Cũng được. Tôi…cũng không thể gấp được.”
Nhanh chóng đến một nơi đã hơi hình thành mặt đất, tuy bên cạnh vẫn là dốc đứng, nhưng đã có thể tìm được mặt đất tương đối khô ráo rồi. Ba người ngồi xuống nghỉ ngơi. Bởi vì không có nước, cho nên chỉ có thể thở hổn hển.
A Hồng hỏi: “Anh Xà, anh chủ yếu làm gì?” Có lẽ cũng muốn hiểu một chút về "tình hình phát triển” sau này của mình.
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao ngồi xếp bằng, nghe vậy vô cùng tự nhiên đập mông cô, cười nói: “Tôi chủ yếu...” Chợt biến sắc: “Không xong rồi!” Giản Dao ngước mắt nhìn A Hồng.
A Hồng vội hỏi: “Sao vậy?”
Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn lo lắng: “Hình như tôi để thứ đó trong thùng dầu rồi.”
“Hả?” A Hồng nghe xong cũng vội vàng, vô thức quay đầu nhìn về phía bãi sông. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Giản Dao nhào về phía trước, đẩy A Hồng ngã xuống đất, bẻ mạnh cổ tay gã, nhấc đầu gã đập xuống đất. A Hồng bị đập chảy máu mũi, choáng váng. Tuy nhiên cơ thể gã vốn khoẻ mạnh, dáng người to cao, ra sức giãy dụa: “Cô làm gì?”
Giản Dao ra sức đấm vào mặt gã, hai người đánh nhau, trong lúc đó ống tay áo ở tay phải cuốn lên mơ hồ lộ ra hình xăm hoa văn, nhưng Giản Dao không kịp nhìn kĩ, chỉ cảm thấy quen quen. Lúc này chẳng biết Bạc Cận Ngôn bò qua từ lúc nào. Tuy anh không nhìn thấy, nhưng nghe được tiếng phân biệt, anh xác định phương hướng cực chuẩn, hơi nghiêng người đè hai chân A Hồng.
Giản Dao đang chuẩn bị đấm một cú, đồng thời muốn bắt cổ tay gã xem hình xăm kia là gì, không chừng có liên quan đến tổ chức Phật Thủ. Ai ngờ đúng lúc này bên tai mơ hồ truyền tới tiếng sụt ngay ở dưới chân.
“Giản Dao!” Bạc Cận Ngôn gào lên, buông A Hồng ra, nhào về phía cô. Giản Dao ôm cổ anh, cơ thể hai người đâm vào một thân cây. Lúc này dốc núi bên dưới lập tức đổ sụp, khủng bố như là ngày tận thế. Cũng không biết do nước mưa quá nhiều gây ra sụt hay là bọn họ đánh nhau gây ra. Một mảnh đất núi cứ thế sạt lở. A Hồng hét thảm một tiếng, cũng không phản ứng kịp, lăn xuống dưới, lăn hơn mười mét, cuối cùng đâm vào tảng đá trên bãi sông, những hòn đá kia không ngừng rơi xuống, cả người toàn là máu, bất động. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao phản ứng nhanh, lại được cây cối ngăn cản, cứ thế treo ở trên sườn núi. Chỉ là không ngừng có đất đá chảy xuống về phía bọn họ. Giản Dao định dùng cơ thể bảo vệ Bạc Cận Ngôn, ai ngờ anh ôm chặt lấy cô, dùng lưng chắn những đất đá kia, khàn giọng quát: “Đừng nhúc nhích!”
Giản Dao cũng tạm thời không thoát ra được, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: anh vốn là như vậy. Dù cả đời thông minh, dù cơ thể kém cỏi, nhưng chỉ cần cô gặp nguy hiểm, anh sẽ liều lĩnh xông ra, như một người đàn ông chân chính, cũng như một đứa trẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT