Chân lực tuôn mạnh, nặc thuẫn trong nháy mắt đã nứt toạc!
Một tia niệm thức từ mi tâm phát ra, trong không khí nổi lên gió xoáy, tinh chương vỡ vụn lộ ra tố linh bị niệm thức khống chế huyền phù giữa không trung. Lăng Phong lại lấy ra một quả mặc thần thạch trống, ở đầu ngón tay bắn ra một tia chân lực, rất nhanh tại hình thành hình dạng mình mong muốn, rồi sau lấy tố linh mặc tiến hành "Ngưng chương"!
Mây bay nước chảy sinh động, toàn bộ quá trình được lưu thông, cho dù là Kiều Sâm Đặc và Mạch Kha đối với luyện chương có thể nói không hiểu gì cũng phải líu lưỡi, xem thuật luyện sư luyện chương cao minh giống như thưởng thức ca kịch hay nhất, làm người ta có cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Một mai Nặc Thuẫn mới xuất hiện trong lòng bàn tay Lăng Phong.
Không cần nhiều lời nữa, sự thật đã đủ làm chấn động rồi! Ánh mắt Mạch Kha, Kiều Sâm Đặc, Hoàng Phủ Vân đều dừng lại trên người Bản Hách, cùng đợi sự đánh giá của vị thuật luyện đại sư này.
Đôi môi Bản Hách khẽ run, hắn không thể chịu đựng được nữa, nghi ngờ nhìn Lăng Phong:
- Vậy ngươi chính là nguyên tố thiên hành giả?
Lăng Phong mỉm cười, một viên hỏa cầu xuất hiện trong lòng bàn tay, chợt biến mất.
- Thuật luyện sư… Nguyên tố thiên hành giả…
Lặp lại từ này nhiều lần, Bản Hách giống như đang trong cõi mộng hoang mang nhìn Mạch Kha, lại nhìn Kiều Sâm Đặc:
- Thế gian… thật sự có thiên tài như vậy?
Lăng Phong có phần xấu hổ, hắn thực không biết là có điều gì đáng ngạc nhiên.
Kiều Sâm Đặc hung hăng vỗ đùi:
- Lão tử thực sự đã thiệt lớn!
Nói xong hắn hung hăng trừng mắt nhìn Mạch Kha:
- Sớm biết như vậy, đồ đệ này nói cái gì cũng không thể tặng cho ngươi! Nguồn tại http://Truyện FULL
Trong lòng Mạch Kha tràn đầy phức tạp, ban đầu tìm đến Lăng Phong chỉ là để Phong Viêm Dung tìm một kế tục thích hợp, kết quả người kế thừa này không chỉ là thiên tài nguyên lực ấn gây cho bản thân rất nhiều kinh ngạc, hơn nữa thiên phú dường như còn ẩn tàng lớn hơn nữa! Theo như lời Bản Hách nói vừa rồi, hắn đã đoán được thực lực luyện chương của Lăng Phong chỉ sợ cực kỳ xuất chúng, chợt nghĩ một người tiềm lực xuất chúng như vậy sao lại đến bái mình làm sư phụ, cảm xúc hắn lúc này ngổn ngang: tựa hồ chính mình có chút điểm trèo cao…
- Nếu muốn luyện chế diễn hóa tinh chương, ta nghĩ ta có thể thử một lần.
Thấy mọi người ai cũng đều không có dự định gì, Lăng Phong đành phải bất đắc dĩ mở miệng trước.
Vừa nói xong, khiến Mạch Kha tỉnh táo lại, nghĩ tới nhiệm vụ cấp bách hiện tại, hắn vội vàng hỏi
- Phong nhi, ngươi thật có thể luyện chế ra tinh chương phù hợp lão sư tử không?
- Không thể.
Lăng Phong lắc đầu, lời nói này nhất thời khiến mọi người nghẹn lời, ngay sau đó Lăng Phong lại nói:
- Cường độ niệm thức của ta còn chưa đủ, nhưng ta có thể nói cho mọi người nên luyện chế như thế nào!
Luyện chế diễn hóa tinh chương ít nhất cần thực lực thuật luyện sư bậc cao, trước mắt Lăng Phong không thể làm được. Nhưng dựa vào mạch luân, theo hiểu biết cơ bản, tìm kiếm một loại tinh chương thích hợp để luyện chế không hẳn là khó.
Đổi thành bất cứ ai khác dám nói lời mạnh miệng như vậy, chỉ sợ Bản Hách đã một cước đá đi. Nhưng người nói lời này lại là Lăng Phong! Nếu hắn có thể tu luyện nguyên lực ấn, vậy thì làm ra những chuyện không thể tưởng tượng hơn nữa cũng có thể hiểu được?
Trong lúc bất tri bất giác, Lăng Phong trong cảm nhận của bọn họ đã trở thành một quái vật, đối với quái vật thì lẽ thường nào cũng không thể áp dụng được.
Bản Hách thở dài nói:
- Nếu nhằm vào luyện phương, ta sẽ thử một lần, ta nghĩ có thể nỗ lực thử một lần, tin tưởng luyện chế ra một mai diễn hóa tinh chương hẳn không phải là vấn đề lớn!
- Không được!
Kiều Sâm Đặc nghe vậy lập tức cự tuyệt:
- Đại sư, ta không thể để người mạo hiểm lớn tới như vậy!
Nếu đã sớm biết được ma chú "tu thức bất tu mệnh" trong giới thuật luyện sư cao cấp tồn tại, Kiều Sâm Đặc tuyệt đối không thể tiếp tục quấy nhiễu Bản Hách được.
- Ha ha, Kiều Nguyên Soái, lúc trước ta cự tuyệt các ngươi là bởi vì trước mắt công quốc không có người tiếp nhận được trọng trách của ta mà thôi!
Bản Hách ôn hòa nói:
- Thế nhưng bây giờ, các ngươi cho rằng vấn đề có lão phu hay không còn là vấn đề lớn hay sao?
Nếu Lăng Phong thật sự có thể dựa vào mạch luận của Kiều Sâm Đặc sáng tạo ra tinh chương thích hợp với hắn, cho dù niệm thức của hắn không đủ, cũng đủ để chứng minh tri thức lý luận luyện chương của hắn hơn người! Vậy thì, cho dù thiếu đi bản thân, Lăng Phong vẫn có khả năng bồi dưỡng một nhóm thuật luyện sư tài giỏi vì công quốc, gián tiếp tạo nên một nhóm cường giả lớn! Đúng là có cách nghĩ này, Bản Hách mới nói ra lời như vậy.
Nghe ra ý tứ trong đó, Kiều Sâm Đặc biến sắc:
- Ngay cả như vậy cũng tuyệt đối không thể! Đại sư, mấy năm nay ngươi vì công quốc đã làm quá nhiều rồi, ta không muốn ngươi phải hao tâm khổ lực chút nào nữa!
Bởi vì Bản Hách là người của Tinh Lam công quốc, cho nên mới ngoan cố lưu lại trong công quốc, thậm chí cự tuyệt lời mời của Áo La đế quốc. Có thể lấy tinh lực còn thừa lại của hắn để đối lấy lợi ích lớn nhất cho công quốc, đây mới chính là theo đuổi lớn nhất của hắn!
Hai người còn tiếp tục tranh cãi, Lăng Phong quả thật chịu không nổi nữa, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên:
- Quả thật, vấn đề này không phải là vấn đề phức tạp!
…
- …Trải qua nơi này, đi qua "vòng tròn" tạo thành hình, tiếp tục trải qua "hồi hình", cuối cùng là "cửu khúc kết cấu" tiến hành xoay vòng chỉnh thể.
Tại Bạch Lộ viện, Bản Hách đang ở bên trong, Lăng Phong tỉ mỉ chỉ vào khối mặc thần thạch trong tay cẩn thận nói. Bản Hách bên cạnh không ngừng gật đầu, cầm bút ghi lại một vài điểm quan trọng. Hoàng Phủ Vân ở bên cạnh lắng nghe trở nên choáng váng, tuy rằng thiên phú thuật luyện của hắn rất khá, nhưng kiến thức của bọn Lâm Phong cũng đã vượt quá xa phạm vi hắn có thể nắm được, vì vậy khó mà tránh lọt vào sương mù, không hiểu gì.
Hoàng Phủ Vân biết rõ cơ hội trước mắt là rất hiếm, đổi thành bất cứ một gã thuật luyện sư nào cũng đều nguyện ý trả giả toàn bộ tài sản của chính mình! Bản thân có một cơ hội tốt như vậy thì tuyệt đối không thể để lãng phí.
- Lăng hiền đệ, tương ứng với kết cấu chuyển hoán nên thao tác như thế nào?
Bản Hách cung kính xin hỏi, nếu lúc này có người quen chứng kiến hắn thì tuyệt đối không thể nào liên hệ được giữa hắn và lão giả giống như liễu tàn trước gió mấy hôm trước đây. Hiện tại tuy rằng sắc thái khuôn mặt của Bản Hách vẫn già nua như cũ, nhưng khắp người đều dạt dào sức sống giống như nắng hạn gặp mưa rào, cây già đâm chồi nảy mọc.
Tất cả biến hóa đều là vì năm ngày trước khi Lăng Phong truyền thụ cho hắn "hồi thức pháp", được ghi chép lại trong phương pháp rèn luyện niệm thức Sang Sư lưu lại, vốn dĩ không được xem là cao cấp, nhưng dùng cho khôi phục niệm thức thậm chí chữa trị linh hồn bị tổn thương cũng hiệu quả rất cao.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của Lăng Phong, mà làm Bản Hách sau khi thử tu luyện không khỏi kinh hãi! Hồi thức pháp này không những có hiệu quả tuyệt hảo với việc chữa trị linh hồn bị hao tổn, thậm chí có thể xúc tiến cường độ niệm thức gia tăng!
Một phần công pháp thần kỳ này nếu truyền đi ra ngoài, những thuật luyện sư cao cấp "Tu thức không tu mệnh" khác sẽ như ruồi nhặng ngửi được mùi mật ong mà điên cuồng nhào tới, mà những người sau lưng bọn họ không cần nghi ngờ sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cường nhất! Như vậy, một hồi huyết vũ tinh phong lập tức tràn lan khắp đại lục!
Đồng thời nghiêm túc suy nghĩ, Bản Hách đối với Lăng Phong tự nhiên sinh ra lòng kính sợ, có khi hắn còn thầm suy nghĩ: không biết sư phụ của vị thiếu niên trẻ tuổi này là người phương nào, nhìn dáng điệu hắn truyền đạt hồi thức pháp có thể thấy được hắn vốn không coi bí pháp người người mơ ước này là cái gì to tát! Có được nguồn tài nguyên to lớn như thế này thì phải là thuật luyện sư cấp độ nào? Ban đầu còn muốn tìm hiểu phương diện sư thừa thuật luyện của Lăng Phong, hiện tại Bản Hách đã hoàn toàn không còn suy nghĩ này, thuật luyện giới có nhiều quy củ rất nghiêm khắc, không ít thuật luyện sư có tính tình cổ quái. Hắn rất sợ chính mình sẽ làm sư môn sau lưng Lăng Phong tức giận, vậy kết quả…