Xẹt!
Âm thanh tựa như dây dần đứt vang lên, cành khô dưới sự công kích của kiếm mang cường đại hoàn toàn nứt toạc ra! Cùng lúc đó, Kiều Sâm Đặc cũng đưa ra song chỉ, song chỉ ánh lên một mảnh ngân mang xán lạn, giờ khắc này ngón tay của lão tựa như được đúc ra từ tinh thiết!
Kiếm chỉ xuất vỏ, Tinh Thiết kiếm giống như một con rắn rung lên "ong ong" giữa hai ngón tay Kiều Sâm Đặc!
Nguy hiểm!
Nếu như Kiều Sâm Đặc xem qua một màn đối chiến giữa Băng Thần Tử cùng với Lăng Phong, nhất định sẽ không khinh xuất dùng song chỉ kiềm chế Tinh Thiết kiếm. Đáng tiếc, lão lại không được xem.
Khuôn mặt Lăng Phong trong nháy mắt đỏ lên như máu, mơ hồ như có huyết khí bốc lên trên đỉnh đầu!
"Không tốt!"
Kiều Sâm Đặc tỉnh ngộ ra đã hơi muộn, Tinh Thiết đang rung rung giữa hai ngón tay trong nháy mắt biến thành một con nộ long vừa tỉnh giấc, phảng phất như cơn sóng dữ Trường Giang đập vào mặt, áp lực khổng lồ tựa hồ muốn đập tan hoàn toàn những thứ ngăn cản nó!
Cỗ lực lượng này thực sự quá mức khổng lồ, cho dù ý thức chiến đấu có mạnh tới đâu, nhưng chỉ dùng tu vi ngũ tinh cũng không thể chống đỡ nổi! Kiều Sâm Đặc vô ý thức tung song chỉ ra, khẽ quát một tiếng:
- Cực Đạo Ba!
Một cỗ lực lượng kỳ quái tựa như sóng gợn không ngừng truyền đến, Lăng Phong cực kỳ sợ hãi, hắn cảm thấy cỗ lực lượng này phi thường kỳ quái, khi mới bắt đầu cũng không quá mạnh, thế nhưng khi nó lan ra phảng phất như đạt được nhân lên một cách vô hình, lực lượng càng ngày càng mạnh! Khi cỗ lực lượng này truyền tới cổ tay, hắn đã phải đối mặt với một luồng lực lượng khổng lồ hung mãnh!
- Ầm!
Thân thể Lăng Phong bị đẩy lùi ra ngoài, liên tục va gãy một loạt cây ở phía sau mới dừng lại được, cả người vô cùng chật vật.
- Đầu gỗ, huynh không sao chứ?
Kiều Kiều chạy đến bên người Lăng Phong, vội vàng kéo hắn dậy, lầm bầm nhìn Kiều Sâm Đặc:
- Gia gia, người thua, đã nói không được dùng Cực Đạo Ba cơ mà!
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo!
Ngăn Kiều Kiều lại, Lăng Phong cung kính khom người hướng về phía Kiều Sâm Đặc nói. Vừa rồi đánh một trận, mặc dù thời gian ngắn nhưng lại mang đến cho bản thân lợi ích không nhỏ, trước đó hắn vẫn không biết nguyên lai kiếm thuật còn có thể đạt tới được cảnh giới như vậy.
Kiều Sâm Đặc kinh ngạc nhìn hắn, đích biểu tình đờ đẫn không nhìn ra được đến tột cùng lão đang suy nghĩ gì. Một lát sau, lão mới nhìn lại Lăng Phong, hỏi:
- vừa rồi người dùng chính là Thốn Kích Quyết?
Trong mắt lão tinh quang chợt lóe, áp lực kinh người.
- Đúng vậy!
- Vì sao ngươi không dùng ngay từ đầu?
Kiều Sâm Đặc nghi hoặc hỏi.
- tu vi vãn bối cùng với tiền bối chênh lệch quá lớn, nếu như vãn bối ngay từ đầu đã lật ra toàn bộ con bài để sử dụng, thì khó có thể đạt được hiểu quả bất ngờ giành chiến thằng, cho nên...
Từ khi Kiều Sâm Đặc dùng cành khô ngăn cản một kích toàn lực của mình, Lăng Phong liền đã rõ, cho dù sử dụng Mạch Luân - Thốn Kích kình cũng vô ích, bởi vì khi đó Kiều Sâm Đặc khí thế đang thịnh, bản thân căn bản vô lực lay chuyển được lão. Chỉ đến khi lão lơ là, con bài chưa lật Thốn Kích kình mới có thể phát huy được tác dụng chân chính!
Biểu tình Kiều Sâm Đặc theo sự giải thích của Lăng Phong càng lúc càng trở nên cổ quái: trong đầu tiểu tử này nhét cái gì vậy? Hắn có biết đối thủ của mình là ai không? Thánh Vực cường giả cho dù đem chân lực áp súc ở cấp bậc ngũ tinh, chỉ bằng vào chiến đấu ý thức thì cũng không phải một chân võ giả ngũ tinh có thể bằng được!
Thế nhưng tiểu tử này khi đối mặt với mình còn nghĩ tới... thắng lợi? Gặp quỷ rồi, hắn còn muốn thắng sao? Nhưng càng phiền lòng chính là, trên thực tế hắn thực sự đạt được chiến thắng!
- Hừ hừ, vốn cho rằng ngươi so với tên sự phụ xảo trá vô lại kia của ngươi còn tốt hơn một chút, thực không ngờ đều cùng một giuộc!
Kiều Sâm Đặc tức giận mắng, nhìn dáng vẻ của lão dường như bắt đầu xung động muốn giáo huấn Lăng Phong, thế nhưng khi thấy Kiều Kiều như gà mẹ bảo vệ con ngăn trước người Lăng Phong, lão mới hung hăng giậm chân nói:
- Ta không chấp nhặt với tiểu tử nhà ngươi, ta sẽ đi tìm tên sư phụ khốn kia của ngươi tính sổ!
Lão tỏ ra vô cùng phẫn nộ biến mất ở phía chân trời, hai người Lăng Phong cũng không chú ý trong nháy mắt khi quay đi, trên mặt Kiều Sâm Đặc không kiềm chế được nở nụ cười.
Đối mặt với Thánh Vực cường giả còn muốn thắng lợi, thực sự là một tiểu tử vô liêm sỉ!
- Kiều Sâm Đặc nguyên soái sẽ không tức giận chứ?
Nhìn theo bóng lưng Kiều Sâm Đặc tiêu thất phía chân trời, Lăng Phong lo lắng hỏi.
- Hì hì, không đâu!
Kiều Kiều cười hì hì nói:
- Gia gia rất phóng khoáng, đừng thấy hiện tại ông ấy tức giận, chỉ hai ngày nữa là quên ngay, gia gia chính là một lão tiểu hài!
Trông thấy nàng cười tươi như hoa, Lăng Phong cũng cười cười, lão tiểu hài? Ông cháu hai người thực sự là từ một khuôn đúc ra.
- Không còn việc gì thì ta về trước đây.
Lăng Phong vội vàng nói, ngày hôm nay đánh một trận đã tạo được sự gợi ý rất lớn cho hắn, hắn phải lập tức quay về lĩnh ngộ.
Kiều Kiều không kịp phản ứng, Lăng Phong đã nhanh chóng rời đi. Đột nhiên, nàng kinh hô:
- Này, đại đầu gỗ, mau quay lại, huynh đi rồi nơi này làm sao bây giờ? Lão sư sẽ phạt người ta đó!
...
Nguyên Lực Tháp.
Phổ Lạc thấy một quang ảnh màu ngân bạch bay tới, đang muốn lao ra ngăn cản, nhưng khi thấy rõ người kia thì vội vàng cung kính:
- Nguyên soái!
- Ừm!
Kiều Sâm Đặc không dừng lại, trực tiếp bay vào trong hồng quang.
Phổ Lạc lộ ra vẻ mỉm cười:
- Là ai chọc tức lão nguyên soái thành ra như vậy?
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Nguyên Lực Tháp mơ hồ bên trong hồng quang:
- Hôm nay xem ra lại có náo nhiệt để coi rồi.
Hắn vung tay, hét lớn:
- Mở xới, mở xới nào!
Phổ Lạc lúc này đâu còn chút nghiêm túc nào như khi đối mặt với nhóm người Gia Liệt Áo, trái lại như là con bạc kiếm sống đầu đường. Hắn một tay gỡ mũ giáp, trọng kiếm nhanh chóng vẽ hai đường trên đất, hô lên:
- Chọn Mạch Kha đại sư đặt cửa bên trái, Kiều Sâm Đặc nguyên soái cửa bên phải, nhanh nhanh nhanh!
- Đầu nhi, tỷ lệ thế nào?
Một gã thủ vệ tiến lên dày mặt hỏi.
- Mạch Kha đại sư thắng thì một ăn một, Kiều Sâm Đặc nguyên soái thắng thì một ăn hai, thua thì mất tiền cược! Ta làm nhà cái.
- Oài, chỉ có một ăn một, đầu nhi, ngươi cũng quá keo kiệt rồi đấy. Ít nhiều cũng bỏ chút máu ra đi chứ.
Nhất thời có người bất mãn nói.
- Đừng dong dài! Truyện được copy tại Truyện FULL
Phổ Lạc hung hăng đập lên đầu người này một cái:
- tiểu tử ngươi chỉ giỏi nhiều lời, kiếm được lợi thì các ngươi liền cười trộm... Mẹ nó, các ngươi đều đem tiền đặt lên Mạch Kha đại sư thì ta sao kiếm được tiền? Này, ta nhắc cho các ngươi biết, Kiều Sâm Đặc nguyên soái chính là Thánh Vực cường giả đó!
- Ha ha, đầu nhi, đừng có lừa bịp chúng ta! Mạch Kha đại sư mặc dù chưa đạt tới Thánh Vực, nhưng cũng đã là nguyên tố Thiên Hành Giả cửu tinh đỉnh phong, luận về lực công kích cũng không kém hơn so với Kiều Sâm Đặc nguyên soái, hơn nữa, nơi này còn là Nguyên Lực Tháp a!
Nguyên tố Thiên Hành Giả khi ở trong Nguyên Lực Tháp có thể hoàn toàn dung hợp cùng với hoàn cảnh xung quanh thành một thể, dễ dàng điều động năng lượng trong Nguyên Lực Tháp trợ giúp bản thân chiến đấu! Nơi này chẳng khác nào sân nhà của Mạch Kha, cho dù là Thánh Vực nguyên tố Thiên Hành Giả đến đây đều rất khó chiếm được tiện nghi, đối với võ giả Thánh Vực bình thường không quen thuộc với phương thức chiến đấu của nguyên tố Thiên Hành Giả mà nói lại càng khó đạt được thắng lợi.
Phổ Lạc hung hăng trừng mặt nhìn người vừa nói:
- Coi như các ngươi giỏi! Chơi thì chơi! Ta còn không tin, đến khi nguyên soái nổi bão tố, đám tiểu tử các ngươi cứ chờ mà mất hết vốn đi!
- Chúng ta cho dù mất hết vốn cũng chẳng sợ, hàng ngày đã có đầu nhi ngươi mời ăn mời uống rồi!
- Thu một đám thủ hạ như các ngươi chính là thất bại lớn nhất đời ta!
Âm thanh cười nói không ngớt, rất hiển nhiên bọn họ làm thế này cũng không phải là lần đầu...