Mi tâm Lăng Phong chợt hiện ngân quang, từng đạo thân ảnh bay ra ngoài. Bọn họ tản mát khí thế mạnh mẽ tuyệt đối. Chính là toàn bộ chủng tộc phụ thuộc đi theo tới đây!

Dưới sự suất lĩnh của Dư Mặc, bọn họ triệt để ngưng tụ thành một chỉnh thể, áp lực khổng lồ trực tiếp đè ép xuống dưới.

Đổi thành ngày xưa, những chủng tộc phụ thuộc này tuy hợp lực vô cùng cường đại, thế nhưng tuyệt không đủ khiến đám người Vi Tiếu kinh hồn táng đảm. Nhưng vừa rồi đã nhìn thấy chiến lực kinh khủng của Lăng Phong, toàn bộ trên dưới Bức tông đều tiêu tan nhuệ khí, đối mặt với áp lực tinh thần hầu nhu thất thủ, vẻ mặt kinh khủng.

Lăng Phong chậm rãi giơ tay lên, trong lòng bàn tay mơ hồ có ngân quang phát tán, mục tiêu đối diện Vi Tiếu.

- Không nên thương tổn sư tôn ta!

Một đạo thanh âm kinh khủng vang lên, Hồng Lăng chạy tới ngăn cản trước người Vi Tiếu, con mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lăng Phong.

- Van cầu ngươi, không nên tổn thương sư tôn ta!

- Tránh ra!

Lăng Phong lạnh lẽo quát lớn, thanh âm giống như lay động cả núi cao, khiến lỗ tai Hồng Lăng ong ong. Nhưng nàng vẫn cắn răng, chịu đựng đầu váng mắt hoa vẫn không chịu chạy lui ra sau nửa bước.

Thân thể Hồng Lăng run run, mái tóc rối bời, bị mồ hôi lạnh hoàn toàn ướt nhẹp, nàng cầu xin nói:

- Chỉ cần ngươi buông tha sư tôn ta, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi!

Một nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp với thân thể nóng bỏng tới cực điểm nói như vậy đối với một nam nhân, rất có thể có nhiều liên tưởng vi diệu.

- Hừ, không biết xấu hổ!

Kiều Kiều không vui, lần trước tại Ly Hỏa Thành, Hồng Lăng câu dẫn Lăng Phong đã khiến nàng cảm thấy phi thường phẫn nộ, hiện tại một lần nữa nghe được Hồng Lăng "câu dẫn", tiểu nha đầu này thiếu chút nữa bạo phát.

Nhưng cho dù là như vậy, Kiều Kiều đại tiểu thư cũng đã nhận qua giáo dục về truyền thống "thục nữ" tốt đẹp, trước mặt mọi người phải có hành động đẹp.

Vì vậy, nàng nở nụ cười ngọt ngào, vươn tay chuyển tới eo Lăng Phong. Tiểu nha đầu này rất gian xảo, chuyên chọn chỗ da thịt mỏng nhất để động thủ, am hiểu đạo lý "tấn công chỗ yếu của địch nhân" rất sâu.

Cảm thụ được phần eo truyền tới cảm giác đau rát, lại nhìn nụ cười cực kỳ ngọt ngào kỳ thực ẩn chứa sát khí, Lăng Phong triệt để không nói gì, sát ý trong lòng bị cái nhéo này làm tiêu tan không ít.

Mà hiện tại, Dư Đào đã dãn theo ba người Mặc Nhất Kiêu quay trở lại, nhìn bộ dáng bọn họ, ba cường giả Thần cấp nhất phẩm đều kính cẩn nghe theo, vô cùng cung kính đi phía sau hắn, không còn vẻ kiêu ngạo vừa rồi.

- Tông chủ, ba người này đã quy thuận Sáng tông.

Nói xong, Dư Đào ném ra ba đoàn quang mang hình tròn.

Thấy thế, Lăng Phong bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào ba người nghe lời như vậy, nguyên lai hạch tâm linh hồn đã bị điều khiển.

Vô luận là Thánh vực hay là Thần cấp, căn bản nhất chính là hạch tâm linh hồn. Mà địa phương căn cơ nhất này đã bị khống chế, tự nhiên không thể xuất hiện nổi tâm tư phản kháng trong đầu.

Lúc nhìn ba cường giả vốn là sát chiêu chung cực ẩn giấu nhiều năm lộ ra bộ dạng này, tâm thần đám người Vi Tiếu càng thêm yếu đuối, không còn chút tâm lý may mắn nào.

Tùy ý phất tay thu hạch tâm linh hồn vào tay áo, nhãn thần Lăng Phong rơi vào người Vi Tiếu, thản nhiên nói:

- Giao hạch tâm linh hồn ra, miễn tử!

Khuất nhục!

Vẻ khuất nhục vô hạn hiện lên trên mặt đám người Bức tông, hạch tâm linh hồn bị cấm, so với nô bộc có khác gì nhau đâu?

- Tha cái con mẹ ngươi, cứt chó, muốn lão tử giao hạch tâm linh hồn ra, ngươi thế nào không chết đi...

Chữ chết còn chưa hoàn toàn phát ra khỏi miệng, hàn quang trong mắt Lăng Phong chợt lóe, hắn cũng không hề xuất thủ, Dư Mặc bên cạnh trực tiếp đánh mạnh một chưởng, nguyên lực ngưng kết thành cuồng phong chém thành một bãi máu.

Một màn nhanh chóng dứt khoát giống như hồi chuông cảnh tỉnh, vang lên trong trái tim mỗi một người ở đây, tàn khốc không gì sánh được khiến bọn họ như rơi vào hầm băng, cũng nhắc nhở bọn họ hiện đang trong tình cảnh nào.

- Vi mỗ, đáp ứng!

Trong một mảnh yên tĩnh, Vi Tiếu gục đầu xuống, trên gương mặt nhỏ bé tràn đầy thần sắc thất lạc. Hắn coi trọng quyền lực, cũng không có dũng khí liều mạng. Đổi thành loại người như Bàng Phiên Vân với tâm trí cường giả kiên định trước sau như một, tự nhiên thà chết không chịu khuất phục, nhưng Vi Tiếu làm không được!

Vi Tiếu điểm đầu ngón tay vào mi tâm, một đoàn linh quang bay ra, hắn thở dài, chủ động đẩy đoàn linh quang bay về phía Lăng Phong.

Lăng Phong tự nhiên không chút khách khí, trực tiếp đua tay nhận lấy, đối với vị truyền kỳ Bức tông năm lần bảy lượt xuất thủ đối với chính mình, hắn không có nửa phần thương hại.

Vì vậy lựa chọn phương pháp thu nạp hạch tâm linh hồn, cũng không phải đáp ứng cầu khẩn của Hồng Lăng, nguyên nhân chủ yếu chính là sau khi nhìn thấy Tổ Ly, trong lòng hắn hiện lên báo động!

Bức Tông đã có cường giả Thần cấp cường đại như thế, vậy Long tộc thì sao đây?

Bây giờ Lăng Phong nhịn không được cảm giác có chút may mắn, may mà lần trước Âu Mẫu Long có điều cố kỵ không triệu hồi toàn bộ con bài chưa lật trấn tộc, bằng không bản thân chỉ sợ trừ chật vật đào tẩu, không còn con đường nào khác.

Điều này cũng khiến hắn nghĩ đến, cường giả Thần cấp không đến thời gian khẩn cấp không thể tùy ý xuất hiện trên phiến đại lục này, bằng không mà nói rất có khả năng vì một chút quy tắc hạn chế mà dẫn đến thọ mệnh bản thân gia tốc trôi qua.

Đừng nhìn vừa rồi Tổ Ly có thể đào tẩu, Lăng Phong vững tin, nếu như không có cơ duyên cực lớn khác, hắn cho dù có thể điều trị thương thế nhưng vì quy tắc thiên địa, tuyệt đối không thể gây nên nhiều sóng gió trên thế gian này!

Cho dù lúc thời cơ đến, Thần chiến diễn ra, hắn cũng rất có khả năng bởi vì năng lượng trôi đi quá mức mà dẫn tới thực lực giảm xuống thấp nhất. nguồn TruyenFull.vn

Thở dài một hơi, tạm thời buông bỏ mạch suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Lăng Phong đưa nhãn thần nhìn về đám người trước mắt. Không cần phân phó, Dư Mặc rất có trật tự tiến lên tiếp thu hạch tâm linh hồn của đám đệ tử tàn dư Bức tông.

Mới vừa rồi chiến đấu một phen kịch liệt, mặc dù đối với Bức tông tạo thành phá hủy cực lớn, càng khiến cho không ít đệ tử tông môn ngã xuống, thế nhưng mặt khác cũng mang tới chỗ tốt, đó chính là số người còn sót lại.

Hiện nay, Bức tông còn lại khoảng bảy tám trăm đệ tử, nhiều đệ tử như vậy nhưng người có tu vi thấp nhất cũng đạt tới cửu tinh! Trong đó Thánh vực hơn ba trăm, Linh cấp cũng gần trăm!

Trong số những người này, không ít chỉ kém một đường liền có thể thu được đột phá, tiến thêm một bước.

Nguyên bản, nếu là liều mạng bỏ chạy, thực lực bên phía Lăng Phong tuy mạnh, nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản được bọn họ. Nhưng là, bởi vì giới hạn trong môn quy nghiêm khắc của Bức tông, lúc xuất hiện biến loạn những người này không hề đào tẩu! Bọn họ rất sợ Bức tông vượt qua được kiếp nạn này sẽ tìm tới bản thân gây phiền tái, vì vậy tất cả đều đồng loạt lưu lại.

Kết quả ngược lại tiện nghi cho Lăng Phong.

- Phân tán bọn họ ra, lại một lần tiến hành phân chia, một Linh cấp dẫn đầu ba người từ Thánh Vực trở xuống thành một đơn vị.

Hoa Vì Hà chỉ điểm.

Nàng nắm giữ vụ sự lớn nhỏ Phượng tộc mấy năm, xử lý những việc như thế này so với Dư Mặc càng thêm thuận buồm xuôi gió. Dư Mặc nghe được rất thoải mái thực hiện, vẻ mặt kính phục.

Trong toàn bộ cao tầng Bức tông, chỉ có Dạ Côn Ngô là người Lăng Phong không buông tha. Lại nói, tiến vào Vô Tẫn Hoang Nguyên gặp phải một loại nguy hiểm sinh mệnh, trong mười phần thì có chín phần là do tên đại trưởng lão này mang lại.

Hơn nữa, cánh tay Khải Ân lại bị hủy bởi hắn, Lăng Phong vô luận như thế nào cũng không có khả năng buông tha người này.

Mắt thấy nhóm người Hoa Vi Hà rơi vào bận bịu công việc, Lăng Phong ngược lại trở thành người rảnh rỗi nhất. Ánh mắt tùy ý đảo qua, hắn bỗng nhiên sửng sốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play