Mọi chuyện diễn ra sau đó cũng khá đơn giản, họ chạy thẳng vào cảnh nội Áo La Đế Quốc, nhẫn tâm vứt bỏ đứa trẻ đó lại, may mà đứa trẻ đó đánh thức được niết bàn trùng sinh, nếu không e rằng giờ này nó đã không tồn tại rồi!

Hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía Kiều Kiều, ngữ khí Hoa Vi Hà có chút cứng rắn:

- Người đàn bà đó mấy năm nay chắc sống hạnh phúc lắm nhỉ?

Ai cũng có thể nghe ra vẻ châm chích trong giọng nói của cô.

Kiều Kiều "hừ" một tiếng, quay sang phía khác không thèm trả lời câu hỏi của cô. Lăng Phong khẽ thở dài, truyền âm nói:

- Kiều Kiều từ nhỏ đã không được gặp cha mẹ cô ấy.

Nghe vậy, Hoa Vi Hà ngây người, ánh mắt nhìn Kiều Kiều dịu đi đôi chút, lộ ra một tia hiền dịu.

- Ác nữ, nói cho cô biết, đừng tưởng cô ăn nói linh tinh là ta tin cô!

Kiều Kiều sau một lúc suy nghĩ, phẫn nộ nói.

Hoa Vi Hà nhíu mày, đang định phản bác thì Lăng Phong vội vàng ngăn lại, xen ngang:

- Hoa tỷ, những chuyện này tỷ nghe ai nói?

- Hả?

Lăng Phong mềm mỏng nói:

- Lúc chúng ta mới gặp nhau, tuổi của tỷ cũng đâu có lớn, sao có thể nhớ rõ chuyện hổi nhỏ được. Đệ nghĩ, biết đâu bên trong có hiểu lầm gì bên trong mà tỷ không biết.

- Hừ! Không lẽ tộc trưởng lại bịa ra một chuyện ảnh hưởng đến danh dự của mình để lừa ta?

Hiểu được ý Lăng Phong. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi gặp mặt Hoa Vi Hà nói nặng với hắn như vậy.

Lăng Phong thoáng ngây người, nhớ lại hồi nhỏ Hoa Vi Hà cũng bướng bỉnh như vậy. Những gì cô cho là đúng người khác không thể thay đổi được. Hắn khẽ thở dài, tạm thời từ bỏ ý định truy cứu bí mật.

Hoa Vi Hà tiến nhập Phượng Tộc bao nhiêu năm nay, những khái niệm đã được nhồi nhét nhiều năm trong Phượng Tộc không thể lập tức thay đổi, trước khi hắn chưa tìm được chứng cứ chứng minh tạm thời chưa thể đưa ra những phán đoán manh tính nghịch chuyển.

Trong lúc không khí có chút cứng ngắc, xa xa truyền đến một tiếng quát nhẹ:

- Hoa Hoa!

Lăng Phong phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy một đường một ngọn lửa màu tím nhanh chóng phá không bay đến. Những nơi nó đi qua, hư không như biến thành thực chất dạng dịch thể, ba động biến huyễn không ngừng.

Chiu!

Một đường thân ảnh cao lớn trực tiếp xuyên qua vòng bảo vệ của Thích Thiên Ách, người mới đến mặt mũi thanh tú, một thân tử bào. Chỉ luận khí độ thôi cũng đã thuộc hàng tuấn ngạn, nhưng cảm giác âm hiểm ánh lên từ đáy mắt lại phá vỡ hoàn toàn cảm giác đó. Như một viên đá ném xuống một mặt gương tĩnh lặng, khiến người ta cảm thấy vừa bất ngờ vừa cổ quái.

Người mới đến là Minh Tâm Thiền!

Lăng Phong ánh mắt ngưng trọng, không biết vì sao, hắn cảm thấy Minh Tâm Thiền lúc này khác có thêm một vẻ bình thản tự nhiên. Trước đây mặc dù cũng là linh tôn nhưng hắn luôn khiến người ta cảm thấy thiếu một điều gì đó, nhưng lúc này cảm giác thiếu hụt đó đã được bồi đắp một cách hoàn mỹ.

Nguy hiểm!

Lăng Phong mở trừng hai mắt, quát:

- Thích đạ ca, mọi người mau tránh ra!

- Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!

Không đợi bọn Thích Thiên Ách hiểu ra mọi chuyện, chỉ thấy Minh Tâm Thiềm quát nhẹ một tiếng, vung tay, một đường quang luân hình bán nguyệt trực tiếp chém vỡ vòng bảo vệ.

Ầm! Một tiếng nổ long trời lở đất, thân thể Thích Thiên Ách hoảng động, sắc mặt trở nên trắng bệch, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

- Muốn chết!

Lăng Phong luôn muốn bênh vực những người bên cạnh mình, thấy Thích Thiên Ách như vậy lập tức đại nộ, gân xanh trên mắt giật giật, tinh thiết kiếm nắm chặt trong tay.

- Minh Tâm Thiền, ngươi giở trò gì vậy!

Mặc dù cũng có chút giận Lăng Phong nhưng thấy Lăng Phong phải đối diện với nguy hiểm, Hoa Vi Hà không nói thêm câu nào, giành đứng lên trước.

Minh Tâm Thiền nhìn Hoa Vi Hà, ánh mắt lộ vẻ đau buồn, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói:

- Hoa Hoa, không lẽ nàng định vì một người lạ xuất thủ với ta sao?

- Hừ! Tiểu Phong là đệ đệ ta, ta không để cho người khác bắt nạt đệ ấy!

Lại trầm ngâm thêm một lúc nữa, Minh Tâm Thiền run run nói:

- Không lẽ, không lẽ tình cảm ta dành cho nàng bấy lâu nay nàng không biết sao?

Câu nói này giống như một tiếng thở dài, tràn ngập thương tình, khiến Hoa Vi Hà cũng phải cảm thấy không được tự nhiên. Nhìn thấy cảnh này, Minh Tâm Thiền thấy mình nên tranh thủ cơ hội, vội vàng nói:

- Không lẽ trong mắt nàng, ta không bằng được hắn?

Câu nói này khiến chút cảm động vừa mới xuất hiện trong lòng Hoa Vi Hà lập tức tan biến, cô lạnh lùng nói:

- Tiểu Phong trong lòng ta quan trọng hơn bất cứ người nào! Đừng nói ngươi, dù có mười năm, một trăm năm cộng lại cũng không thể bằng được một ngón tay của Tiểu Phong!

Hoa Vi Hà nói chắc như đinh đóng cột, không hề có chút ngập ngừng. Ngữ khí lạnh lẽo kích động hư không, chấn động bốn phương tám hướng. Minh Tâm Thiền choáng váng như vừa bị đánh gục bởi một thanh gỗ lớn. Một tia thê thảm hiện lên trên mặt hắn, hắn đột nhiên ngẩng đầu cười vang:

- Được được được! Ngay cả một ngón tay cũng không bằng! Nếu như ta

trong mắt nàng rẻ mạt như vậy thì ta cũng muốn xem người được nàng xem trọng là nhân kiệt như thế nào!

Ánh mắt của hắn sắc như kiếm, chăm chú nhìn Lăng Phong:

- Chắc ngươi không phải là người chỉ biết nấp sau lưng đàn bà không có dũng khí ứng chiến chứ?

Xuy.

Lăng Phong phì ra một luồng lãnh khí, lạnh lùng nói:

- Thủ hạ bại tướng mà cũng cuồng vọng, thật không biết tự lượng sức mình! Không lẽ bộ dạng thảm hại đó đã bị ngươi quên nhanh như vậy sao?

Nỗi nhục bị nhắc lại, Minh Tâm Thiền sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn Lăng Phong tràn ngập sát ý, quát:

- Đừng có ở đó khua môi múa mép! Có gan thì ra đây cùng ta phân cao thấp!

- Nếu ngươi không sợ bị hạ nhục thêm một lần nữa. Ta sẽ cho ngươi được thỏa ý nguyện.

Lăng Phong biểu tình giận dữ, tinh thiết kiếm chầm chậm phát xuất, chênh chếch chỉ vào hư không. Một đường tinh mang như thực như hư phủ xuống bầu trời phối hợp cùng ánh sáng nơi đầu tinh thiết kiếm tạo thành một thứ thần quang mơ ảo.

Khẽ ngưng đầu, Lăng Phong thì thầm nói với Hoa Vi Hà bên cạnh:

- Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, tên hề này không đáng để đệ bận tâm đâu.

Hoa Vi Hà trầm ngâm một lúc, lùi lại phía sau, dặn dò:

- Đệ tự mình cẩn thận chút, thiên phú của tử phong nhất tộc có chút quỷ dị, đệ phải nhớ kĩ điều này!

Thấy Hoa Vi Hà dịu dàng với Lăng Phong, Minh Tâm Thiền ghen đến phát điên, hai mắt đỏ ngầu, ngọn lửa tử sắc quanh người càng thêm cuồn cuộn, ngửa cổ rống lên một tiếng.

Thần sắc ánh lên trong mắt Lăng Phong, lúc nãy mặc dù nói nhẹ nhàng như không hề quan tâm đến Minh Tâm Thiền nhưng trên thực tế hắn cũng đang tự nhủ bản thân phải cẩn thận!

Đối phương là một linh tôn thực chất, lại được gọi là thiên tài Phượng Tộc, lần trước xuất thủ Lăng Phong có thể chiến thắng dễ dàng cũng là vì chiếm được tiên cơ. Hơn nữa nhìn cách xuất thủ vừa rồi của hắn, có thể dễ dàng đánh lùi Thích Thiên Ách, thực lực có vẻ đã lại tiến thêm một bước lớn, điểm này rất đáng để hắn phải cẩn thận.

- Tử! Nguyệt! Ly! Băng!

Mỗi một chữ thốt ra nặng như cự thạch, rơi vào hư không khiến không khí phải rít lên không ngừng. Khí lưu bị bốc hơi thành phần tử thuần túy, tiêu tán không chút dấu vết.

Một đường quang mang dài như cánh tay, mảnh như dây đàn ngân nga, boong boong boong boong, những tiếng quái âm nổi lên, đâm vào màng nhĩ làm đầu óc người ta hỗn loạn, lợm giọng buồn nôn.

Lăng Phong chỉ cảm thấy phần da trên cánh tay mình căng ra, từng lỗ chân lông đều đang cảm nhận được một luồng hàn ý lạnh lẽo. Hắn thoáng giật mình, không kịp suy nghĩ điều gì vung kiếm theo bản năng.

Trong lúc nguy cấp, một tòa thiên địa lao xinh xắn bay ra từ đầu kiếm, nó như ăn phong uống khí, mỗi một tấc bay ra lại trướng lên không ít. Cuối cùng chụp lấy một phương hư không!

Xuy xuy!

Ầm ầm! Hai tiếng nổ lớn, trong ánh mắt kinh hãi của Lăng Phong, chỉ thấy ba vết nứt dài dần xuất hiện trên bề mặt thiên địa lao. Quá trình này diễn ra rất chậm nhưng cũng rất rõ ràng, có thể nhìn rõ mỗi một biến hóa trong quá trình phân giải. Từng bước chạm vào nỗi sợ hãi thầm kín trong lòng người ta.

Lăng Phong thần quang bạo trán, thét lên một tiếng:

- Ngưng! Cố!

Hỏa mang bắn ra từ năm đầu ngón tay Lăng Phong. Hỏa hệ nguyên lực thuần túy như chất dinh dưỡng tiêm vào trong thiên địa lao khiến thân thể đang trong xu thế giải thể của nó lại trở nên kiên cố, quang mang hùng hậu nhanh chóng lưu chuyển tứ phương.

Thần tình Minh Tâm Thiền hoàn toàn chuyển sang vẻ hung ác nham hiểm, hai tay nhanh chóng huy động. Ngọn lửa tím như dây đàn lại trào lên từng đợt từng đợt. Những tiếng boong boong mỗi lúc một gấp, như một chiếc trống chiến làm bằng da thú, làm chấn động lòng người!

Hai bên tạm thời đông cứng!

Từng đóa hỏa mang nổ tung, tản mát vào không trung như những con đom đóm, lung linh như mộng. Nhưng giấc mộng này lại vô cùng tàn khốc, chỉ cần chạm vào một điểm hỏa mang đó lập tức sẽ bị thiêu cháy thành tro.

- Nứt cho ta!

Tử hỏa lập lòe trong mắt Minh Tâm Thiền, tử hỏa yêu nghiệt ngưng kết thành hai con hỏa phượng. ngẩng đầu rống lên một tiếng, tử sắc hỏa phượng dần dần bay ra khỏi con ngươi!

Tử quang triệt để nhuộm thắm mặt Minh Tâm Thiền khiến khuôn mặt hắn trở nên hư huyễn như trong nước, mơ màng không rõ.

Xoạt xoạt xoạt.

Theo bị biến, thiên địa lao cuối cùng cũng không chống đỡ được, hoảng động mãnh liệt. Những vết nứt chi chít xuất hiện trên bề mặt nó hình thành nên một tấm mạng nhện lan rộng ra tứ phía.

Lăng Phong cảm thấy một trận sóng trùng kích truyền đến như một cơn sóng lớn ập thẳng xuống đầu hắn.

Dù có đứng trong một trận búa cuồng mãnh Lăng Phong cũng không cảm thấy khó chịu đến vậy. Nhưng trong khoảng khắc đó, cảm nhận được mối liên hệ giữa quang mang trên năm đầu ngón tay cùng thiên địa lao bị chém đứt Lăng Phong cảm thấy khó chịu vô cùng!

Một luồng nghịch khí thượng trùng, Lăng Phong cảm thấy cổ họng mình có chút tanh tanh, sắc mặt trở nên đỏ lựng. Trong lòng biết có điều không ổn, Lăng Phong vội vàng vaanh chuyển chân nguyên lực, cố ép dòng nghịch huyết ấy xuống.

Sắc mặt hắn dần khôi phục lại vẻ bình thường, chỉ còn hơi tái một chút. Nếu như đổi thành người thường có lẽ sẽ không phát hiện ra điều này nhưng Hoa Vi Hà nãy giờ chỉ chăm chú quan sát Lăng Phong không khỏi giật mình, vô thức tiến lên một bước! May mà trong lòng còn chút lý trí nên mới không lao vào can thiệp.

- Ha ha ha ha!

Minh Tâm Thiền lớn tiếng cười vang:

- Không phải ngươi rất càn rỡ sao? Để ta xé ngươi ra từng mảnh nhỏ xem ngươi còn có thể làm gì!

Trong tiếng cười điên cuồng, thân ảnh hắn huyễn hóa thành một đường lưu quang nhanh chóng ập xuống. Ngón tay run rẩy điên cuồng như bị trúng gió. Mỗi một lần rung động lại có một sợi dây đàn tử hỏa phun ra, so với tinh kĩ "tử nguyệt ly băng" của lần đầu gặp mặt quỷ dị hơn rất nhiều. Những sợi dây đàn đó lao đến như những lưỡi da năng lượng, vô ảnh vô hình, muốn tránh được vô cùng khó khăn.

Chiu chiu!

Những tiếng nứt vỡ vang lên liên tiếp, máu rỉ ra quanh người Lăng Phong nhìn vô cùng đáng sợ.

Kiều Kiều không giấu nổi vẻ lo lắng, định tiến lên xuất thủ. Nhưng Hoa Vi Hà đã khẽ động thân hình, giữ cô lại.

- Ác nữ, cô lại muốn làm gì?

Kiều Kiều vừa lo vừa giận lao vào Hoa Vi Hà như một con mèo nhỏ, uy hiếp:

- Nếu cô không bỏ ta ra, ta sẽ cào nát mặt cô!

- Cô yên lặng một chút!

Mặc dù trong lòng cũng vô cùng khó chịu, Hoa Vi Hà vẫn không biết nên khóc hay nên cười trước lời uy hiếp của cô, không khỏi quát lên:

- Cô nghĩ ta không lo sao? Nhưng nếu cô nhảy lên giúp Tiểu Phong liệu Tiểu Phong có vui không?

Kiều Kiều ngây người, biểu tình có chút ngơ ngác.

Nhớ đến tính cách trong mềm ngoài cứng của Lăng Phong, nếu như cô cứ tùy tiện lao vào giúp đỡ thì chắc chắn sẽ tạo nên hiệu quả tương phản.

Hoa Vi Hà mặc dù cố tỏ ra lý trí để khuyên nhủ cô nhưng bản thân cũng lo lắng đến phát điên. Cô cảm thấy Minh Tâm Thiền hôm nay có chút không bình thường nên trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu như chờ thêm chút nữa có điều gì không đúng, dù Lăng Phong có không vui cô cũng quyết ra tay!

- Đi chết đi!

Thấy Lăng Phong liên tục nhường bước, nụ cười của Minh Tâm Thiền càng lúc càng trở nên điên cuồng. Biểu tình càng lúc càng giống một kẻ điên. Sợi dây tử hỏa trên đầu ngón tay không ngừng bắn ra, mỗi một đường hoặc nặng hoặc nhẹ đều tạo thành vết thương cho Lăng Phong. Nguồn tại http://Truyện FULL

Lăng Phong thì ngược lại, biểu tình càng lúc càng trở nên hung dữ, cảm giác như người bị thương không phải là mình và cũng không liên quan gì đến mình. Từ lúc bắt đầu đến giờ biểu tình của hắn vẫn lạnh như cổ thạch.

Trầm tĩnh mà uy hiếp!

Đột nhiên hai khối ngân quang trào ra từ mắt Lăng Phong khiến hắn chẳng khác gì một bức tượng bạc, trên người không còn một chút khí tức con người.

Không, thực, hữu, vô.

Tất cả năng lượng quỹ tích đều chiếu vào thức hải Lăng Phong, không ngừng tìm kiếm một khe hở để gài niệm thức của mình vào trong.

Lúc nãy hắn không có phản ứng gì trên thực tế là đang không ngừng ngưng tụ niệm thức năng lượng, tìm kiếm cơ hội đột phá. Khoảnh khắc ấy, công kích vô hình vô ảnh không còn thần bí trong mắt hắn nữa mà trở nên rõ nét, chao đảo như lá mùa thu. Chỉ cần giơ tay là có thể nắm bắt được!

Lăng Phong đột nhiên đâm ra, ba đóa kiếm cương hình hoa sen chầm chậm bay ra!

Tằng tằng tằng ba tiếng liên tiếp, ba đường công kích nhanh chóng mai một!

Kết quả bất ngờ này khiến Minh Tâm Thiền ngây ra. Cười lạnh nói:

- Chỉ là may mắn thôi.

Chưa dứt lời, một việc khiến hắn vô cùng kinh ngạc đã lại xảy ra, chỉ thấy liên tiếp mười mấy đường tiến công đều bị đóa liên hoa đó làm cho tiêu biến.

- Lần này, đến phiên ta!

Tranh thủ lúc Minh Tâm Thiền còn đang ngơ ngác, Lăng Phong phẩy mạnh tay phải, hào quang trên tinh thiết kiếm phóng xa trăn trượng, quấn lấy thân hình hắn, trong nháy mắt trực tiếp chém xuống Minh Tâm Thiền.

- Sát!

Một cảm giác vô cùng nặng nề như cả một ngọn núi khổng lồ ụp thẳng xuống đầu Minh Tâm Thiền.

Cảm giác như cơ thể đang bị nghiền nát, Minh Tâm Thiền điên cuồng tìm kiếm mà cũng không tìm ra một khe hở, cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng! Hắn rống lên điên cuồng:

- Đừng tưởng như vậy là có thể áp phục ta! Tử khí đi!

Tiếng rống vừa xuất, hai cánh tay hắn vung mạnh, một khối tinh mang đột nhiên bay ra chớp mắt đã thấy biến mất trong tinh không. Phương thức công kích này không đầu không đuôi, nhưng Lăng Phong nhanh chóng phát hiện ra điều không đúng của nó!

Nặng! Nặng đến kinh nhân!

Cảm nhận sau lưng đang có một sức nặng kinh nhân ép đến, Lăng Phong chỉ cảm thấy da gà trên ngươi dựng đứng lên, niệm thức như tâm kính, nhanh chóng chiếu rọi những gì đang diễn ra sau lưng.

Một khối tử quang lớn bằng nắm tay đang cuồn cuộn lao xuống, nhắm thẳng vào lưng hắn. Tốc độ mỗi lúc một nhanh, Sức mạnh cường áp khiến không khí không ngừng phát ra những tiếng nứt lách tách!

- Chết tiệt

Lăng Phong rủa thầm một tiếng, hắn cũng không ngờ tinh kĩ của Minh Tâm Thiền lại quỷ dị đến vậy. Hắn có thể dùng phương thức và góc độ không thể tưởng tượng tiến hành công kích. Trước mắt, nếu như lại chuẩn bị công kích Minh Tâm Thiền, đương nhiên không thể không đối diện với những đòn công kích mạnh đến cực điểm này.

Nên quyết định thế nào đây.

Trong khoảnh khắc một phần ngàn giây, Lăng Phong lập tức đưa ra quyết định! Mắt hắn lộ ra một tia chiến ý cuồng liệt. Tinh thiết kiếm trong tay hắn vẫn ầm ầm chém xuống không chút mệt mỏi.

- Chém!

Minh Tâm Thiền trợn tròn mắt, không sao tin nổi hắn lại dám coi thường "tử khí đông lai" của mình mà tấn công ngược lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play