Hai người Đằng Thú đều là thực lực linh giả, tiên thiên thân thể đã cường hãn không gì sánh được, hơn nữa trải qua quá trình hóa linh khi rèn luyện, có thể làm cho bọn họ trọng thương, đủ biết thương thế nghiêm trọng đến mức nào.

Lăng Phong còn muốn đồng thời trị liệu cho hai người này, độ khó lớn đến nỗi là Thích Thiên Ách cũng phải cau mày.

- Xuy! Xuy!

Lăng Phong vẫn không do dự, một luồng cương khí như lợi kiếm từ trong đan điền đi ra, trực tiếp rót vào thân thể hai người, trong nháy mắt đi qua toàn bộ kinh mạch cũng như xương cốt khắp thân thể.

Dưới cương khí cường đại, năng lực dần phục hồi như cũ. Những chỗ xương gãy trong cơ thể hai người nhất thời nảy sinh ra cảm giác tê ngứa, khó chịu hừ một tiếng. Bọn họ bây giờ mới hiểu được vừa rồi Lăng Phong muốn bản thân chịu đựng là có ý gì, cái loại cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò qua bò lại trong xương cốt, cảm giác vừa tê vừa ngứa khiến cho bọn họ muốn cười ra tiếng, nhưng trên mặt, từng giọt nước mắt không khống chế được mà cứ thế lăn xuống. Biểu tình trên mặt hai người bây giờ chỉ có thể dùng hai từ "khôi hài" để hình dung.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cố gắng khống chế tiếu ý không cười thành tiếng. Cho dù là Nguyên Thận, hay là Đằng Thú, hai người đều là những người cao to, ngày thường đi ra ngoài đều rất uy nghiêm. Nhưng bây giờ trong tay Lăng Phong, hai người lại như hai thiếu nữ xoay qua xoay lại, nước mắt như mưa phảng phất như phải chịu đựng thống khổ vô cùng, biểu tình trên mặt có thể nói là "tiêu hồn"

Tình hình quỷ dị như vậy khiến cho mọi người một trận buồn cười. Rốt cục, Tuyết Niệm không nhịn được nữa trên khuôn mặt trắng như ngọc nhiễm thượng một tầng hồng nhuận, "phốc" một tiếng, phá ra cười. Ngay cả những linh giả vừa bị bắt quy phục cũng lộ ra ý cười cổ quái, bầu không khí khẩn trương nhất thời biến mất.

Lúc cảm giác được cương khí đang tẩm bổ cho bản thân, những chỗ bị thương dần dần chuyển biến tốt đẹp, sau đó Lăng Phong mới thở ra một hơi thật dài. Mặc dù thời gian ở chung ngắn ngủi, thế nhưng hai bên cũng đã kết hạ tình sâu nghĩa nặng. Lăng Phong không thể nào tưởng tượng nếu hai người bị thương không thể sống nổi ngay trước mắt mình, hậu quả hắn quả thật ko chịu nổi.

Sau khi đưa cho hai người hai mai tinh huyết nguyên khí hạch, Lăng Phong tùy ý phủi phủi tay áo tựa như không "nhiễm bụi trần", tiêu sái đứng dậy. Lúc này, hắn cảm giác được một cỗ suy yếu từ nội tâm, thân thể choáng váng, từng trận uể oải kéo tới, hắn không kiên trì nổi nữa liền ngất đi.

- Lăng huynh đệ

- Tông chủ!

Bên tai truyền đến tiếng hô càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, giống như là từ nơi xa xăm nào đó vọng lên. Lăng Phong cảm giác đầu óc mờ mịt đến vô cùng, thế nào cũng không thể khắc chế được sự ủ rũ, cuối cùng hắn triệt để rơi vào hôn mê.

Bởi Thích Thiên Ách tấn chức tán linh khi đi ra động tĩnh quá lớn, dẫn đến tĩnh thất của Lăng Phong cũng bị hủy hoại . Vì vậy dưới sự đề nghị của Du Thiên Trì, Lăng Phong tạm thời bị mọi người an trí tại bên trong chỗ hắn tu luyện.

Ba ngày sau.

Mặc dù mấy ngày gần đây liên tục phát sinh rất nhiều chuyện, Sáng Tông gặp rất nhiều nguy cơ, trong đó một ít nguy cơ đều rơi vào trên đầu một vài tông môn tầm thường, rất có khả năng lập tức chính là tai nạn phá gia diệt môn. Nhưng dưới sự suất lĩnh của Lăng Phong, Sáng Tông nhiều lần vượt qua như kỳ tích, thậm chí sau mỗi lần gặp nguy cơ, thực lực không có chút nào suy yếu, ngược lại tăng lên không ít.

Bởi vậy, uy danh của Lăng Phong cũng càng ngày càng tăng.

Chính là bởi vì Lăng Phong ngày thường ở trong tông môn thường sắm vai nhân vật chưởng quỹ ngồi vung tay. Công việc hàng ngày có Tiêu Hắc quan tâm, quan hệ đến việc ổn định của tông môn hòa bình lâu dài, thậm chí cả việc không ngừng phát triển các hạng nguyên liệu, công tác thu nhập có Du Thiên Trì đại lao, vũ lực hộ vệ có nhóm người Đằng Thú, Tuyết Niệm lo lắng. Những sự vụ lớn nhỏ đều có người lo liệu, trái lại, Lăng Phong lại có vẻ rảnh rỗi nhất. Dần dần, có người hay âm thầm nói giỡn, Sáng Tông thiếu đi một ai đều không được, chỉ có vị Lăng Phong tông chủ này, thiếu đi cũng không có gì quan trọng.

Nhưng lần này, sau khi Lăng Phong ngất đi, mọi người mới khiếp sợ phát hiện, trong lòng mình có sự trống vắng rất lớn. Vô luận làm cái gì đều cảm giác thấy có chút hoang mang, dường như phía sau thiếu mất cái gì đó, khiến cho cả người mất đi căn cơ.

Thì ra, người thanh niên ngày thường xem ra ôn hòa không gì sánh được, trong bất tri bất giác đã trở thành trụ cột trong lòng tất cả mọi người trên dưới tông môn.

Tiêu Hắc cũng tốt, Đằng Thú cũng được, thậm chí Du Thiên Trì thái độ làm người được tôn trọng, những người này có thể tụ tập lại cùng một chỗ, đều là bởi vì một người duy nhất, Lăng Phong.

Có thể nói, Lăng Phong là người gắn bó hết thảy mọi thứ trong tông môn, là sợi dây ràng buộc tất cả, nếu hắn sụp đổ, thì tất cả mọi người đều không thể tồn tại.

Lúc đầu, không ít người đi qua hộ tông đại trận chứng kiến một màn Lăng Phong té xỉu, sau đó trải qua ba ngày chờ đợi lo lắng, bọn họ không ngừng cầu khẩn: Tông chủ, nhanh tỉnh lại đi!

- Thế nào?

Thích Thiên Ách, Hải Tư Lam, Du Thiên Trì, Đằng Thú, những người có thân phận cao trong tông môn đều ngày đêm không rời canh giữ trong luyện chương, trông thấy Hằng Trùng chậm rãi đứng dậy liền tiến lên hỏi thăm.

Hằng Trùng nhíu mày, lắc đầu:

- Vẫn giống như hai ngày trước, ngọc lạc cương khí của ta căn bản là không cách nào tiến nhập vào cơ thể tông chủ.

Hôm nay hắn đã phi thường thích ứng với sự thay đổi thân phận, cứ mở miệng là gọi Lăng Phong là "Tông chủ", dù Lăng Phong ngăn cản mãi vẫn vô hiệu nên đành mặc kệ hắn.

- Tại sao lại có thể như vậy?

Thích Thiên Ách vẻ mặt khó hiểu :

- Cương khí tiên thiên có thể chữa trị thương thế kỳ diệu, Lăng huynh đệ dù bị thương đến thế nào cũng sẽ không phải không sử dụng được chứ? Chẳng lẽ là ngươi tu luyện cương khí không chính xác?

Nói xong, hắn toát ra thần sắc ảo não:

- Ta mất đi thân thể, cũng vô pháp sử dụng cương khí, bằng không đã có thể dùng xích luyện cương khí để thử xem.

- Hẳn là vấn đề không phải ở cương khí.

Đằng Thú vẫn trầm mắc đột nhiên mở miệng. Một người vẫn luôn trầm ổn khi nói chuyên đặc biệt có lực rung động, ngay cả người có uy tín tối cao ở đây như Thích Thiên Ách cũng nhìn về phía hắn, nhãn thần toát ra ý chờ mong.

Đằng Thú nói mỗi từ mỗi chữ đều rất rõ ràng:

- Ta không có tu luyện qua cương khí, nên không rõ ràng lắm đặc tính của cương khí, thế nhưng lúc đầu Tông chủ chữa thương cho hai người chúng ta, truyền tới cương khí bàng bạc như biển sâu, vượt xa hiểu biết của người bình thường,

- Ý ngươi là…

Nhãn tình của Thích Thiên Ách sáng lên, trầm ngâm hỏi

- Bài xích!

Đằng Thú kiên quyết kết luận :

- Cương khí trong cơ thể Tông chủ thực sự quá mạnh mẽ, cương khí bên ngoài nếu không thể vượt qua thì rất có khả năng là do cương khí trong cơ thể hắn tự phát chống lại.

Tuy rằng hắn chưa từng tu luyện qua cương khí, thế nhưng đại bộ phận nặng lượng trong thiên hạ có chung một nguồn gốc. Nói chung, năng lượng dị chủng muốn tiến nhập vào trong thân thể nguyên chủ thì nguyên chủ phải không thực thiện bất cứ kháng cự nào.

Nếu Lăng Phong hôn mê bất tỉnh, dựa theo đạo lý mà nói , thì năng lượng trong cơ thể sẽ không kháng cự cương khí Hằng Trùng tiến nhập mới đúng. Nhưng ai cũng không ngờ được vô luận là chân nguyên lực hay cương khí, hắn đều đã sớm tiến nhập cảnh giới cực cao, luôn trải qua nhiều lần tự sinh sôi.

Một khi có bất luận năng lượng ngoại giới mạnh mẽ nào tiến nhập tất sẽ chống lại kịch liệt, đây là nguyên nhân khiến cương khí của Hằng Trùng tiến nhập không có hiệu quả.

Mặc dù Đằng Thú không nói rõ ra suy đoán của bản thân, thế nhưng những người ở đây cũng không có ai ngu ngốc, lập tức nghĩ được điểm then chốt trong đó. Hằng Trùng nhịn không được nói:

- Cương khí bất quá là phụ trợ tu luyện công pháp thôi, giống như khi tiến nhập tu vi thánh vực liền không còn ai tiếp tục tu luyện nữa, cho dù tiếp tục khổ tu cũng sẽ không có tác dụng gì, chỉ có cảm ngộ nguyên lực thì mới có thể đề thăng được.

Bỗng nhiên, hắn ngừng nói, biểu tình nghi hoặc trên mặt nhất thời biến mất, cùng phản ứng với hắn còn có Thích Thiên Ách, vị tán linh cường giả này biểu tình khẽ động, lập tức cố gắng kiềm chế xuống.

Đúng vậy, người khác tu luyện cương khí chẳng qua là để phụ trợ, thế nhưng Lăng Phong không giống như vậy. Bọn họ đồng thời nghĩ đến Lăng Phong chính là song sinh cự linh, cho dù có chút thần kỳ cũng không khó để lý giải.

Lại nhìn chăm chú vào sắc mặt bình tĩnh của Lăng Phong một chút, Hằng Trùng trầm ngâm nói:

- Nếu cương khí trong thân thể tông chủ vẫn có thể tự thân phát huy tác dụng, vậy thương thế hẳn là không có gì đáng ngại, việc chúng ta có thể làm chỉ có thể là chờ đợi thôi! Mong rằng tông chủ sớm bình phục.

Thích Thiên Ách gật đầu:

- Nơi này để lại cho ta trông coi, các ngươi đều có việc phải làm, bận rộn thì đi trước đi. Trong khoảng thời gian này đúng lúc tông môn mở rộng, cần phải canh phòng nghiêm ngặt đề phòng những hạng người khó lường thâm nhập. Tuy chắc chắn sẽ không tránh khỏi gian tế trà trộn nhưng phải cố gắng tận lực hạ xuống mức thấp nhất.

- Được!

Mọi người đều đồng ý, Thích Thiên Ách chính là linh tôn, có hắn trông coi sẽ không có ai lo lắng. Tịch Tùng Tử đã bị tiêu diệt, lực lượng tông phái của bọn họ vừa đúng lúc tiếp thu trở thành một tông môn lớn mạnh, cho nên cũng là đang lúc bận rộn.

Thích Thiên Ách phân phó cũng đúng, mọi người xác thực là có rất nhiều việc dang chồng chất, để tạm thời làm nhạt đi ảnh hưởng của việc Lăng Phong bị hôn mê.

Tất cả những việc phát sinh bên ngoài, Lăng Phong hoàn toàn không biết gì cả.

Yên tĩnh, chưa bao giờ yên tĩnh bao vây quanh hắn như vậy, cơ thể giống như được trở lại trong bụng mẹ, yên bình, không bị thương tổn. Dường như được quay về lúc đó cùng "nàng" kiếm thức ăn trong những đống rác.

Khi đó, nàng bao giờ cũng để dành những thứ tốt nhất cho mình, chẳng qua mỗi lần đều thích trêu chọc bắt mình phải gọi bằng "tỷ tỷ", mỗi khi bản thân không chịu giận dỗi quay đi, nàng sẽ lại lộ ra nụ cười bao dung nhất trên thế giới mà dỗ dành mình. Bây giờ nghĩ lại, tuy rằng ngày đó cực khổ khốn quẫn, nhưng thật sự là những ngày vui sướng không gì sánh được, hơn nữa lại là thời gian an toàn nhất.

Trước mắt như hiện ra hình bóng của nàng, mơ mơ hồ hồ, dường như nàng được bao vây trong một tầng sương mù, làm thế nào cũng nhìn không rõ.

Tỷ tỷ, là ngươi sao?

Lăng Phong vội vàng chạy qua, nghĩ phải bắt kịp nàng, thế nhưng càng chạy lại càng xa, khi màn sương mù lượn lờ dần dần phai nhạt đi, một đoạn ký ức đẹp nhất cùng theo đó dần biến mất, Lăng Phong hoảng hốt, điên cuồng mà đuổi theo.

Dị biến đồ sinh.

Ầm ầm! Một tòa nhà vô cùng lớn, không gì sánh được do một trăm linh tám đạo kiếm quang hội tụ mà thành thiên địa lao đang ở ngay trước mắt. Lúc này, thiên địa lao dường như trên có thể đụng tới trời, dưới có thể chạm tới đất, dứng vững trong thiên hạ, nguy nga sừng sững không gì sánh được.

Lăng Phong nho nhỏ đứng trước mặt nó, liền phảng phất như con kiến đứng trước con voi, có vẻ nhỏ yếu không gì sánh được xem tại TruyenFull.vn

Lúc này Lăng Phong hoàn toàn không ý thức được đây là tuyệt chiêu thuộc về mình, là tuyệt học do mình sáng tạo ra, hắn chỉ một lòng muốn tìm kiếm thiên địa lao thuộc về mình trong ký ức.

Nhưng, khi hắn vừa chuyển hướng sang bên trái, lại một tiếng "hưu" vang lên.

Âm thanh vừa phát ra, một mũi kiếm dài đến hơn mười trượng, ánh sáng lạnh lẽo u nhiên đứng tại trước mặt, mũi nhọn léo sáng giống như tùy thời có thể thu lấy tính mệnh của Lăng Phong.

Sát lục chi nhận.

Lăng Phong không có thời gian tự hỏi, quay đầu chạy về phía bên trái, lần này là một trận ầm ầm dường như có một đàn giác mã chạy đến, giác mã, kim sắc giác mã.

Kim lôi vân!

Ầm, ầm! Một lực đàn hồi mạnh mẽ nhưng mềm mại nhất thời đẩy Lăng Phong quay lại, rung động cường đại khiến cho hắn cảm thấy dường như xương cốt cả người bị vỡ vụn ra.

Trứ!

Đau đến mức khí lực để cử động một ngón tay cũng không có.

- Không!

Một tiếng rống thảm thiết thê lương từ miệng Lăng Phong phát ra, nhìn thấy thân ảnh bản thân quý trọng nhất, bị một vết thương thật sâu đang dần dần đi xa, Lăng Phong lòng đau như dao cắt, điên cuồng gào thét.

Bấy giờ Thích Thiên Ách đang chờ đợi ở bên ngoài chỉ nhìn thấy Lăng Phong mãnh liệt run rẩy, cả người mồ hôi ướt đẫm, nhất thời, đường đường là một cường giả tán linh, từng là một tông chủ trong thất tông ngày xưa, mặt mày biến sắc thất kinh.

- Lăng huynh đệ, Lăng huynh đệ, ngươi thế nào rồi?

Lăng Phong không hề biết Thích Thiên Ách vì hắn mà lòng nóng như lửa cháy, hắn chỉ cảm giác được đạo thân ảnh kia triệt để biến mất ở trước mắt, thống khổ chưa từng có sinh ra trong hắn.

Một loại hối hận cùng đau đớn cường liệt không gì sánh được tràn đầy trong lòng, cả người dường như muốn nổ tung ra.

Phát tiết!

Lăng Phong biết nếu mình không phát tiết ra ngoài, hắn sẽ dần dần tan vỡ. Cho nên, khi hắn chuyển đường nhìn về phía ba đạo ánh sáng ngăn trở mình kia, phẫn nộ chưa tưng có khiến đôi mắt hắn đỏ rực, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa nói:

- Đều tại các ngươi! Đều tại các ngươi! Đều là tại các ngươi!

Từng tiếng lặp lại giống như lực lượng khiến thế giới đóng băng, các cơ trên mặt Lăng Phong rung động, biểu hiện dữ tợn hoàn toàn hiện ra, trong con ngươi hắn đột nhiên hiện ra một đồ án huyền ảo không gì sánh được, đồ án này gây cho hắn một loại cảm giác quen thuộc cường liệt. Bỗng dưng, một luồng linh quang hiện ra, tư duy hỗn độn nhất thời thanh tỉnh.

Lăng Phong suy nghĩ, là ngọc bích của long tộc, đúng là ngọc bích mà hắn tìm được của Long tộc.

Trên mặt ngọc bích của long tộc có ghi chép tam đại tinh kỹ, đồng thời ẩn chứa huyền bí để tấn chức trở thành linh tôn cấp đại viên mãn. Lúc đó, Lăng Phong vẫn chưa thể cảm ngộ. thế nhưng, hôm nay, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lăng Phong đã rõ, giá trị lớn nhất của ngọc bích là chỉ dẫn làm thế nào để cho tam đại tinh kỹ dung hợp.

Vậy một cái bí văn phúc tạp cuối cùng này chính là phương thức dung hợp cùng nhau, tương thị vô cùng huyền bí, sau khi hiểu được thấu đáo là có thể phá vỡ cản trở tiến đến cấp đại viên mãn.

Nhưng, cho dù biết rõ đạo lý kia, chân chính làm được cũng là khó khăn không gì sánh được. Không trải qua tìm hiểu quanh năm suốt tháng không bị gián đoạn, cùng với thiên phú cực kỳ cao, cuối cùng mới có một tia thành công. Cái gì gọi là "tri dịch hành nan" đại khái chính là như thế.

Dưới tình huống quỷ dị này, Lăng Phong lại dột nhiên nghĩ đến đồ án trên mặt ngọc bích của Long tộc. Mặc dù hắn không có khả năng giờ khắc này đột nhiên bộc phát ra cảm ngộ mãnh liệt thuận lợi nắm giữ được huyền bí trong đó, thế nhưng đồ án xuất hiện lại gây cho hắn một loại quan chiếu cường liệt.

Dùng người khác làm gương, chứng giám bản thân!

Sưu! Thân hình Lăng Phong chợt lay động, giống như đạp gió ngự khí điên cuồng chuyển động, một cỗ phong khí cường liệt lấy hắn làm trọng tâm, hình thành một hãm tuyền.

Dần dần có một tia năng lượng tràn đầy ra ngoài, càng ngày càng mở rộng, càng lúc càng lớn, lúc lớn nhất dường như thành một dòng suối rộng đến hơn mười trượng chảy rất nhanh, suối chảy sát biên giới tiếp xúc đến ảo giác của tam đại tinh kỹ. Nhưng không biết do tam đại tinh kỹ quá mức cường đại hay là năng lượng của Lăng Phong vẫn chưa đủ, chúng vẫn lù lù bất động, căn bản là đối với xung quanh thờ ơ.

- Khai!

Lăng Phong bạo rống, gân xanh trên cổ đập thình thịch, tại huyết quản dòng máu đỏ tươi dường như dang chảy rất mạnh mẽ. Một màn này khiến cho Thích Thiên Ách ở bên ngoài càng thêm luống cuống. Tuy đã chứng kiến nhiều chuyện trên đời cộng thêm năng lực bản thân cũng không phải tầm thường thế nhưng Thích Thiên Ách cũng hoàn toàn bó tay không giải thích được và đương nhiên không thể nào trợ giúp Lăng Phong.

Như có thần trợ giúp, phảng phất cảm ứng được nguy cơ của Lăng Phong, một đạo năng lượng màu ngân bạch từ xa bắn thẳng tới chỗ này, năng lượng dâng trào mang theo một loại mênh mông đại hải toàn bộ triển khai thế nhưng cũng cực kỳ khó khăn để có thể ức chế một phần của năng lượng đang mạnh mẽ xông tới.

Dòng suối chảy quanh mình Lăng Phong không mảy may biến đổi, thế nhưng một sự rung động khiến sóng nước trở nên cứng như sắt thép ngưng tụ lại, một tia khí lãng căng thẳng truyền ra thành tiếng boong boong không dứt.

Buông lỏng!

Ảo ảnh của tam đại tinh kỹ rốt cục nhất tề xuất hiện một tia buông lỏng, bắt đầu trước tiên là thiên địa lao, ngay sau đó là sát lục chi nhận, cuối cùng là kim lôi vân.

Tần suất buông lỏng của tam đại tinh kỹ càng lúc càng nhanh, cuối cùng, trong một tiếng nổ kinh thiên động địa, chúng nhất tề bị đánh vỡ chảy vào trong lòng suối, dung nhập vào trong đó.

Lúc này, ở phía xa, thân ảnh của Sang Sư chậm rãi hiện lên, nét mặt hắn mang theo một tia chờ đợi, nói:

- Có thể giúp ngươi ta đều đã tận lực, kế tiếp có thể đi tới cuối cùng hay không còn phải dựa vào chính ngươi nữa! Chỉ có tự mình vững bước trên con đường của mình thì mới có thể chân chính trở thành cường giả đỉnh phong.

Cùng với khi thiên địa lao bị đánh vỡ, Lăng Phong hoàn toàn chìm đắm ở trong đó, thậm chí cả lúc phẫn nộ ban đầu cũng đều quên mất, chỉ còn lưu lại một cỗ chấp niệm cường liệt, tựa hồ nhất định phải lợi dụng làm tam đại tinh kỹ hợp lại thành thứ gì đó, nếu không nội tâm hắn liền cảm thấy cực kỳ bất an.

Thôi diễn, nhiều lần không ngừng thôi diễn.

Kiếm điển đem tự thân thôi diễn phát huy đến mức tận cùng, phụ trợ cho Lăng Phong bắt đầu ngưng tụ, bắt đầu sáng tạo ra một điều gì đó. Mỗi một đạo tinh kỹ đều là đối với thiên địa tự nhiên có cảm ngộ cực đại, hội hợp rất nhiều nguyên khí lực túc ở trong đó, những thứ khí tức này đều chảy trong dòng suối, qua kiếm điển cùng với tự thân Lăng Phong có một lại chấp niệm cường đại mạnh mẽ thu vào.

Dung hợp!

Quá trình chậm rãi tiếp diễn, thời gian mới trôi qua một chút mà đối với Lăng Phong lại như đã trải qua nghìn vạn năm dài dằng dặc. Đổi thành thường nhân, cho dù chỉ là linh hồn trải qua cảm giác dài lâu như vậy, sợ rằng cũng đã không chịu nổi mà phát điên, thế nhưng trong người Lăng Phong lại đem cái loại cảm giác khiến cho còn người phát điên này trở thành sinh sôi trở lại.

Rốt cục, từng dạo ánh sáng lưu chuyển từ từ dựng lên, rất nhanh tụ hợp tại tâm điểm.

Ầm ầm ầm! ba màu ánh sáng hỗn loạn quấn lấy nhau thành một loại hồng sắc tiên diễm, khí tức này không giống với loại ánh sáng hài hòa trấn áp hết thảy thiên địa, mà loại ánh sáng này có một loại năng lực mị hoặc quỷ dị, tựa hồ như tất cả đều bị bao dung trong đó, tất cả dều có thể dung nạp.

Ánh sáng hồng sắc càng ngày càng nhiều, khi dày đặc tới một trình độ nhất định, chúng bắt đầu biến ảo. Chợt xem, chúng biến thành một tấm mỏng như giấy, trên mặt xuất hiện một vài bức đồ án phức tạp, có hoa có cỏ, có nước từ trên núi chảy xuống, có chim có cá, tất cả đều đủ loại, không phải trường hợp cá biệt, sau đó, bên trái một tấm mỏng như giấy khác lại hình thành, trên mặt cũng tràn đầy đồ án, phía trước và bên trong cũng giống nhau, chỉ có phía bên phải là lưu lại một chỗ trống lớn.

Lăng Phong hơi lộ ra biểu tình suy tư, thân thể bỗng chấn động, trong mắt tinh quang bạo trán, chỉ thấy chỗ trống đó xuất hiện mộ bộ đồ ảnh, hình tượng của đồ ảnh dường như chính là bản thân Lăng Phong.

Hô, lúc hồng chỉ triệt để hình thành, Lăng Phong thở phào một hơi, một chút ý nghĩ hỗn độn bị khu trừ không còn, hắn nhất thời hiểu rõ tình cảnh của bản thân hiện tại chắc chắn đang ở trong thức hải của chính bản thân mình.

Nghĩ đến vừa rồi phát sinh một số sự tình cổ quái, hắn hơi nhíu mày, khẽ giọng gọi:

- Sang Sư, Sang Sư, ngài ở đâu? Ta biết ngài có thể nghe thấy ta gọi ? Tại sao lại không ra gặp ta ? Những việc vừa rồi nghĩa là thế nào ? Sang Sư, ngài mau ra đây. Ta có rất nhiều điều muốn hỏi ngài.

Mặc kệ Lăng Phong có gào thét thế nào thì xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh chỉ có tiếng hắn không ngừng vọng lại.

Không có trả lời.

Lăng Phong thất vọng thở dài, hắn không rõ Sang Sư vì sao không muốn trả lời, tổng hợp mọi việc lại thì sự tình chứa quá nhiều điều đáng để suy đoán thế nhưng lại không biết dựa vào đâu để suy đoán, Lăng Phong biết biến hóa kỳ dị vừa rồi chỉ có thể do Sang Sư điều khiển mới có thể hoàn thành.

Chẳng qua nếu hắn đã làm việc đó, việc mà Lăng Phong có thể cảm nhận được là đối với bản thân hắn rất có lợi thì vì sao hắn lại không muốn đi ra gặp mình?

Lăng Phong không hiểu cho nên chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước, tam đại tinh kỹ bất đồng hợp nhất sau đó hình thành hồng chỉ kỳ lạ, nó mang theo một loại bao dung tất cả, trao đổi tất cả, thu lấy tất cả khí tức, dường như vạn vật trên thế gian trước mặt nó đều là những gút mắt mà nó quan tân, nếu nó không quan tâm thì liền biến mất. Thời gian tới, hết thảy mọi thứ vì nó mà sinh, do nó mà xuất hiện.

Khí tức như vậy, Lăng Phong chưa bao giờ thấy, hắn có một loại dự cảm cường liệt, nếu mình có thể chân chính đem thứ hoàn mỹ này nắm trong tay, thì cho dù là linh tôn cấp đại viên mãn cũng có thể bị hắn thoải mái đánh tan trong nháy mắt. Nói cách khác nếu như Lăng Phong có thể sử dụng được hồng chỉ thì hắn sẽ đột phá bình chướng đại viên mãn linh tôn, còn như là tiến nhập vào cấp độ nào thì hắn còn chưa biết.

Bất quá, muốn hoàn thành việc này cũng vẫn quá khó khăn, Lăng Phong biết một màn biến hóa vừa rồi nhờ có sự trợ giúp của Sang Sư mới có thể hoàn thành. Đổi thành bản thân, không biết tu vi niệm thức phải cường đại cỡ nào mới có thể làm được. Hắn hiểu rõ thực lực bản thân hắn đến đâu, cũng không tự cuồng vọng cho rằng với khả năng của mình mà có thể làm được việc lúc nãy.

Mặc dù là như thế, kinh nghiệm vừa rồi đã chỉ cho Lăng Phong thấy một phưng hướng, khiến cho hắn biết rõ con đường sau này. Suy nghĩ một lát Lăng Phong quỳ xuống, hướng về phía hư không dập đầu ba cái.

Bất luận thế nào, Lăng Phong biết rõ, mình có thể có được thành tựu hôm nay toàn bộ là do Sang Sư ban tặng. Nếu không, chỉ sợ bản thân đã bị đại lục này bài xích, cuối cùng chết dưới tay người khác, sao có thể đạt được ngự kiếm tinh không? Tuy không nói ra miệng nhưng từ lâu trong lòng Lăng Phong đã coi Sang Sư chính là sư phụ của mình.

Sau khi niệm thức Lăng Phong chậm rãi rơi khỏi thức hải, thân ảnh của Sang Sư mới dần dần hiện ra, trên mặt hắn là vẻ tươi cười vui mừng: "Tiểu tử kia, nhanh một chút nữa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play