Lăng Phong gật gật đầu, thể hiện đồng ý với ý kiến của hắn. Hắn cũng từng cảm nhận rõ ràng phong hệ Long Tộc ngọc bích thứ được hiệu xưng có thể tạo ra một đại viên mãn cấp cường giả, nhưng cảm giác đó vẫn chưa bằng được vị lão giả trước mắt này!
- Sau khi đệ đi, cứ rỗi rãi ta lại cùng với Tiểu Kim chơi đùa, lúc buồn chán thì lật giở nguyên trận hạch tâm trong tay, ít nhiều cũng phát hiện ra một chút diệu dụng. Công năng truyền tống của hỏa sơn cũng là một trong những phát hiện đó. Một hôm vô tình ta còn phát hiện ra một gian mật thất. Lúc đó đả khai mật thất động tạo ra tĩnh quá lớn, tán phát ra vô số hào quang xuyên thẳng lên chín tầng mây, quá chói mắt nên ta mới chạy lại xem!
Thích Thiên Ách nói với vẻ am hiểu:
- Đệ không biết sức mạnh lúc đó cường đại như thế nào đâu. Ta cảm thấy mình chút nữa bị nghiền thành bột, đáng sợ hơn nữa là động tĩnh đó cũng đồng thời đưa đám Long Tộc chấp pháp đội đuổi đến đây! Ta thấy chúng có mấy người lập tức hiểu mình không phải đối thủ của chúng lập tức thôi động nguyên trận viễn độn, không ngờ bị chúng phát hiện! Nếu như không phải Lăng huynh đệ đến đúng lúc thì e rằng ta đã…
Chăm chú nhìn Lăng Phong, Thích Thiên Ách khom người nói:
- Ta nợ đệ một mạng!
- Thích đại ca đừng như vậy!
Lăng Phong đỡ hắn dậy, giả vỡ sẵng giọng nói:
- Nếu như không có xích luyện cương khí của Thích đại ca, tiểu đệ đâu có thành tựu ngày hôm nay. Giúp một tay là chuyện nên làm, đại ca làm như vậy khác gì mắng tiểu đệ?
Thích Thiên Ách ngây người rồi lập tức lộ ra một nụ cười thân thiết, ứng thế đứng dậy:
- Là ta quá khách khí, ha ha ha ha, vậy ta không cảm ơn nhiều nữa.
- Đương nhiên phải vậy rồi.
Lăng Phong cũng mỉm cười, hai người quay sang nhìn nhau, tình huynh đệ nồng liệt nhất thời lan tỏa. Hắn lại nhìn về phía lão giả, cảm thán nói:
- Những cường giả viễn cổ này đúng là thần bí khó đoán, ngay cả dưới đáy hỏa sơn cũng có. Ta thật sự hoài nghi không biết Thần Vẫn Đại Lục này có còn tông tích của họ không!
Với uy thế lúc nãy của lão giả, Lăng Phong thầm nghĩ không biết lúc còn sống sức mạnh của ông còn đáng sợ như thế nào nữa. Dùng phiên sơn đảo hải, liệt sơn toái tinh để hình dung cũng không hề quá đáng? Nếu như một cường giả như thế này xuất thế thì tình cảnh sẽ còn đáng sợ như thế nào?
Bất chợt Lăng Phong im bặt, tự trách mình lo lắng vô cớ! Những chuyện đáng sợ như thế này nên để Võ Thần Phong lo lắng mới đúng, đâu đến lượt hắn?
Đột nhiên thần tình cổ quái vạn phần, hắn hiếu kì giơ tay chỉ vào những con chữ giữa không trung, hỏi;
- Thích đại ca biết nó có tác dụng gì không?
- Lần trước tiến nhập vội vã quá nên ta cũng không nhìn kĩ.
Thích Thiên Ách lắc đầu, ra hiệu:
- Nếu như đệ có hứng thú thì thử xem có đọc được không.
Lăng Phong cũng không từ chối, yên lặng ngưng thần một lúc, một vòng xoáy tinh mang đột nhiên xuất hiện. Tinh mang như lợi tiễn bắn thẳng vào hồng sắc quang tự ở cự ly gần nhất! Hồng sắc quang tự bạo liệt như bọt khí, trong nháy mắt bộ phát sức mạnh như thiên địa băng liệt, quang mang chói mắt cực đoan bạo khai cường liệt trong thức hải của Lăng Phong, lượng kiến thức ồ ạt chảy vào khiến đầu óc hắn trở nên quay cuồng, tất cả mọi suy nghĩ đều biến mất không chút dấu vết.
Một giọng nói già cỗi, thần bí, vừa gần lại vừa xa, tràn ngập khí tức thần bí đột nhiên vang lên:
- Nhân chi hoạn, vô phi nhất tham tự! Không ngờ Mậu Huyền ta tung hoành nhất thế cuối cùng cũng phải ngã xuống! Đàn tiếc đáng tiếc! Người đời sau, bất luận ngươi lai lịch thế nào, chỉ cần tiếp tục truyền thừa Mậu Huyền kiếm quyết là đã giúp ta thực hiện ước nguyện lớn nhất của mình!
Thanh âm hơi ngừng lại rồi ha ha cười lớn: Text được lấy tại Truyện FULL
- Kiếm trong tay, giết kẻ nên giết, không phải cũng là lạc thú một đời sao? Bôn ba vì muốn tùy tâm sở dục rồi chết ở thế giới này, lão phu cũng không hối hận! Hậu lai nhân, hi vọng ngươi có thể bỉnh trì bản tâm, túng ý nhi vi!
Không chờ Lăng Phong kịp phản ứng, từng đạo ánh sáng như ngọc quang lưu thẳng đến ý thức hải, quang lưu tạo thành từng tạp niệm hỗn loạn không gì sánh được. Trong "đống hỗn loạn" đó xuất hiện một quang điểm diễn dịch ra một loạt đồ án huyền diệu vô cùng.
- Đây là…
Đồ án biến huyễn còn huyền diệu khó đoán hơn cả bí văn trên Long Tộc ngọc bích. Mới chỉ ngưng thần quan sát một phần ngàn trong đó, Lăng Phong đã cảm thấy thức hải phát trướng, đau đớn vô cùng! Một cảm giác sợ hãi đột nhiên xuất hiện, Lăng Phong tự nhủ dù có tham ngộ toàn bộ ngọc bích cũng chỉ thế này, thậm chí còn không bằng.
Sau khi bị quang lưu trùng kích ngàn lần, động tác đột nhiên dừng lại.
Ầm! Ầm! Không để cho Lăng Phong có cơ hội đình chỉ, thích nghi, từng điểm quang mang nhanh chóng ngưng tụ thành hai thanh quang kiếm, một đỏ một vàng mang theo uy thế liệt thiên phá nhật trùng kích thẳng vào thức hải Lăng Phong! Lăng Phong hoảng hốt, trong lòng lóe lên một tia tuyệt vọng, đột nhiên một chuyện bất ngờ xảy ra, quang kiếm lai vừa tiếp xúc thức hải liền đột nhiên bị phá nát, như thủy ba ôn nhuận vô bỉ tràn ra tứ phía, từng bước chậm rãi bao trùm khắp nơi.
May mắn! Thoát chết trong gang tấc. Lăng Phong không khỏi toát mồ hôi lạnh. Bất luận chuyện vừa xảy ra chuyện kì quỷ vô cùng nhưng lúc bình tĩnh lại hắn phát hiện có chút ảo diệu. Rõ ràng hai thanh quang kiếm đó không phải thực thể, thuần túy chỉ là công pháp huyền tượng mà vị lão giả tên "Mậu Huyền" lưu lại. Nhưng dù như vậy, huyền tượng chi lực này cũng cường đại vô cùng, dù mới chỉ tiếp xúc nhưng xém chút nữa đã tiêu diệt linh hồn của hắn! Quan trọng hơn, hai thanh quang kiếm đối với bản thân không tồn tại ác ý, nó tạo ra thân vẫn giả tượng cho Lăng Phong cũng là vì kiếm ý quá bá đạo.
Không cần nghĩ cũng biết, Mậu Huyền nếu có ác niệm thì chỉ cần dựa vào một đường kiếm khí huyễn tượng lưu lại đã có thể giết chết hắn rồi! Phát hiện này khiến Lăng Phong trợn mắt há mồm, một lúc lâu không thốt lên được câu nào…
Bản thân hắn là ngụy linh cấp cường giả! Ngay cả một đường kiếm khí huyễn tượng cũng không thể cản được thật không biết Mậu Huyền này lúc sinh thời cường đại như thế nào! Càng không biết vị cường giả này sao lại thiệt mạng ở đây!
Cảm tri sơ qua Mậu Huyền kiếm quyết trong thức hải, Lăng Phong lại bị chấn kinh. Phần kiếm quyết này cần điều kiện tu luyện vô cùng hà khắc, yêu cầu tự thân luyện giả có hỏa hệ và địa hệ song trùng nguyên lực! Lăng Phong biết vô lực tiên thiên có "bài xích tính", tu luyện một loại vô lực cũng giống như triệt để tuyệt duyên với tứ hệ vô lực! Trừ phi phải thân hoài song sinh cự linh, nhưng người thân hoài thiên phú hiếm có như vậy cho đến bây giờ Lăng Phong mới chỉ gặp được hai người, bản thân hắn phải nhờ có Sang Sư giúp đỡ mới đạt thành.
Bất luận là hắn hay Mộc Vũ Sương, thân hoài cự linh đều không thỏa mãn điều kiện tu luyện địa hỏa song hệ nguyên lực, cũng có nghĩa đã tuyệt duyên với Mậu Huyền kiếm quyết! Nghĩ đến kiếm quyết cường hãn vừa tiết phát Lăng Phong cảm thấy có chút hối tiếc. Nếu như hắn có thể tu luyện được thì tốt biết mấy? Dù chỉ có thể nắm bắt được một nửa uy lực trong đó chắc cũng đủ để lập tức quay về Áo La, đối diện với Võ Thần Phong?
Mang theo một tia cười khổ, Lăng Phong chầm chậm mở mắt.
- Lăng huynh đệ, đệ thế nào rồi?
Thích Thiên Ách lo lắng hỏi, lúc nãy hắn chỉ thấy Lăng Phong dùng niệm thức tiếp xúc với những quang tự kì cục đó. Sau đó thì toàn thân hắn run lên bần bật, lưng hắn, cổ hắn, mặt hắn, chỗ nào cũng ròng ròng mồ hôi như đang bị thiêu trong địa ngục! Cảm giác mâu thuẫn và kì lạ đó khiến Thích Thiên Ách kinh hồn táng đản, hắn thực sự lo lắng không biết nên giúp đỡ Lăng Phong thế nào. Mọi thứ trong mật thất này đều vô cùng cổ quái, có vẻ việc xem xét nó không phải là một hành động sáng suốt cho lắm! May mà Lăng Phong đã vượt qua được, nếu không ngộ nhỡ hắn có nửa phần thương tổn, Thích Thiên Ách chắc sẽ hối hận đến chết.