Sư muội...

Thang Thần triệt để mất quyết đoán nhìn về phía Lăng Phong, rồi Mộc Vũ Sương, hắn oán hận thở dài một tiếng. Không ai hiểu rõ tính tình của vị sư muội này hơn hắn, chỉ cần là việc nàng chán ghét, đừng nói bản thân, cho dù là sư tôn, nàng cũng không chút cố kỵ mà chê trách!

Giẫm mạnh chân, Thang Thần bất đắc dĩ nói:

- Được, muội cố chấp như vậy, ta đành đáp ứng buông tha hắn! Bất quá chỗ sư tôn cần phải nói lại một chút, sư muội, ngươi cũng không thể khó dễ ta quá mức chứ?

Thấy hắn đáp ứng, biểu tình căng thẳng của Mộc Vũ Sương thoáng thả lỏng vài phần, thế nhưng Tụ Oánh Kiếm vẫn như cũ gắt gao kề lên cổ:

- Sư huynh có yêu cầu j xin cứ nói!

Hơi trầm mặc, Thang Thần quát lên:

- Ta muốn hắn rời khỏi Áo La, cả đời không được trở về.

Thân thể Mộc Vũ Sương run mạnh lên, môi mấp máy hồi lâu cũng không nói được gì, nàng nhìn về phía Lăng Phong, trong ánh mắt tràn ngập do dự và thiếu quyết đoán.

Cương khí trong cơ thể Lăng Phong cuồng chuyển thẳng tới thắt lưng, cơ mặt điên cuồng giật lên. Ngón tay gần như bấm vào thịt! Nghe ngữ khí khinh thường cùng uy hiếp của Thang Thần, cảm nhận được Mộc Vũ Sương liều mạng bảo vệ, một cảm giác phẫn nộ cường liệt hiện lên trong lòng: Từ khi nào bản thân hắn phải nhờ tới nữ tử mới có thể giữ được mạng?

Thang Thần âm lãnh dừng ở Lăng Phong, ngữ khí âm hàn nói:

- Ta cho ngươi thời gian nửa giờ để rời khỏi, mặc kệ ngươi trà trộn vào đâu, cuộc đời này quyết không được đặt chân tới Áo La nửa bước! Ta biết ngươi cùng với công quốc Tinh Lam có quan hệ sâu đậm, chỉ cần ngươi dám quay về Áo La, ta tất tự mình xuất thủ đồ diệt từ trên xuống dưới Tinh Lam thành! Từ quân thần, cho tới bách tính, một người cũng không tha, một con chó cũng không lưu lại! Khiến những người ngươi yêu thương đều vì ngươi mà mất mạng!

- Nếu ngươi dám quay về, lời ấy nhất định được thực hiện.

Từng chữ từng lời đều tựa như trực tiếp gõ mạnh vào trong lòng Lăng Phong, khiến trái tim hắn co rút từng đợt!

Lăng Phong gắt gao cắn chặt răng. Phẫn nộ cường liệt gần như khiến hắn phải gắng gượng chống cự không bạo phát. Hắn gào thét lên, muốn liều mạng xuất thủ để bảo vệ tôn nghiêm của mình. Chính là hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, cắn răng mà nhịn.

Sính cường nhất thời, đó chỉ là hành động của kẻ hèn nhát vô tri!

Nhẫn nhục chịu đựng cái thường nhân không thể chịu, dù cho tan xương nát thịt, cũng phải nỗ lực tiến lên, đây mới là dũng giả chân chính!

Mộc Vũ Sương yêu thương nhìn Lăng Phong, từ lần "Linh hồn hợp thể" thần diệu kia, giữa hai người đã tồn tại một sự liên hệ kỳ diệu. Lúc này dù không cần nhiều lời, Mộc Vũ Sương cũng có thể cảm thụ được nội tâm đang vô cùng khuất nhục và thống khổ của Lăng Phong.

- Sư muội, chúng ta đi thôi.

Thang Thần quay đầu, nhìn thấy Mộc Vũ Sương vẫn như cũ si ngốc nhìn Lăng Phong, không hề động đây, không khỏi nhíu mày lại. Giọng nói hơi nặng nề vang lên:

- Sư muội! Nếu muội tiếp tục dây dưa với hắn, e là một cơ hội cuối cùng này cũng mất, muội chắc hắn đã biết sự quyết đoán của sư tôn chứ!

Mộc Vũ Sương khẽ run lên, trong ánh mắt toát ra sự không muốn cực lớn, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ theo hắn rời đi. Từ lúc bắt đầu, Lăng Phong cùng với Mộc Vũ Sương không nói với nhau lấy một câu, nhưng tình ý hai bên lại vô cùng rõ ràng.

Mắt thấy Thang Thần một phất nhấc Ô Tô lên rồi rời khỏi cực nhanh, Lăng Phong rơi vào im lặng thật lâu, biểu tình tựa như băng hà muôn đời không thay đổi.

Ốc Đặc hướng về nàng lắc đầu. Một chút khiêu chiến này, nam nhân phải tự mình đối mặt a!

Trầm mặc!

Mây đen đầy trời, không khí trở nên ngưng trệ, áp lực khiến nhân tâm nặng trĩu khó chịu.

Rống!

Cảm giác như đã trôi qua cả nghìn vạn năm, đột nhiên đột nhiên huýt dài một tiếng, âm thanh như long ngâm theo gió vang lên tận trời, gào thét tới phong vân biến sắc. Tiếng hét càng ngày càng kịch liệt, một đạo cương khí màu ngân bạch đột nhiên từ trong miệng Lăng Phong phun ra tựa như một viên đạn bay thẳng vào trong đám may, âm thanh bạo tạc ầm ầm vang lên khiến mây mù tứ tán, tứ hệ nguyên lực điên cuồng vũ động.

Bảy thanh kiếm ảnh đồng thời xông lên phía chân trời, từng đạo năng lượng trôi hỗn loạn, khiến kiếm ảnh càng ngày càng ngưng dần dần dần dần tản mát ra quang mang như ngọc lóa mắt.

Mặc dù đang ở trong Luyện Linh Tuyệt Vực thăng cấp Thánh Vực, thế nhưng bản thân Luyện Linh Tuyệt Vực căn cơ cũng chưa ổn định. Dù sao từ lúc đạt được kiếm thai tới khi trở thành Thánh Vực bất quá chỉ một năm ngắn ngủ. Nên dù cho thiên tư phi phàm thế nào, muốn tiêu hóa khối năng lượng tích lũy khổng lồ này cũng không phải là chuyện dễ!

Có cảm giác như chỉ cần khẽ động niệm thức là có thể tìm được phương pháp công kích hoàn mỹ nhất. Đối với mỗi một tia năng lượng cũng có thể vận dụng tới trình độ hoàn mỹ, tuyệt không xảy ra chuyện lãng phí. Cái cảm giác này khiến mỗi tế bào trong cơ thể Lăng Phong hưng phấn tới mức run lên, đề thăng!

Rốt cục, kiếm ảnh đột nhiên chấn động, tất cả quay lại ý thức hải của Lăng Phong, toàn bộ chuyển hoán đều hoàn thành. Kinh nghiệm lần này không thể mang đến cho thực lực đề thăng của Lăng Phong chỗ tốt, nhưng đối với tiến trình trong thời gian tới lại tạo cơ sở vững chắc. Nếu đây là căn cơ để tiến tới Linh Cấp, thì so với người khác sẽ dễ hơn gấp mười lần!

Lăng Phong hơi ngẩng đầu, nhãn thần tự xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp không gian cách trở, thẳng đến trung tâm Áo La đế quốc.

Thang Thần, nhất định có một ngày, ta sẽ đích thân tới Vũ Thần Phong, bắt ngươi phải trả giá đắt vì nỗi nhục ngày hôm nay!

Mộ Dung Yên lộ ra nụ cười nhợt nhạt, dù cho mặt trời có sập xuống, cũng có thể gánh lên, đây chính là nam nhân mà ta lựa chọn a!

Cảm giác tự hào cường liệt, tràn đầy trong lòng nàng, Mộ Dung Yên bỗng nhiên minh bạch nguyên nhân Ốc Đặc ngăn cản mình.

Hắn đâu cần mình phải an ủi chứ? Mới chỉ có hai mươi tuổi dĩ nhiên vấn đỉnh Thánh Vực đỉnh phong. Nếu có đủ thời gian, cho dù san bằng Vũ Thần Phong sao lại không thể?

Có thể, điều duy nhất mà nàng phải làm chính là mãi luôn đứng bên cạnh hắn, cũng hắn ngắm những vì tinh tú trên bầu trời mọc lên rồi lại lặn xuống?

Mang theo vẻ tươi cười Mộ Dung Yên bước tới phía trước, sóng vai đứng cùng Lăng Phong, tỉ mỉ suy tư sau đó nói:

- Lời nói vừa rồi của Thang Thần tuyệt không phải là nói đùa đâu, nếu huynh tiếp tục ở lại cảnh nội của Áo La, có thể sẽ thật sự mang đến tai họa cực lớn cho công quốc Tinh Lam, huynh định làm gì?

Nói đến hiện thực trước mắt, tâm tình mới vừa rồi chuyển biến tốt đẹp, lại giảm xuống vài phần.

Lăng Phong tịnh không nghi ngờ lời nói của Thang Thần. Đối với cường giả cấp bậc của hắn mà nói, tính mệnh của người phàm căn bản không đáng để trong mắt, đừng nói đồ diệt Tinh Lam công quốc, thậm chí là tẫn diệt chúng sinh, trong lòng họ cũng không có nửa phần thương hại!

Nguyên bản hắn hy vọng Ôn Đình có thể hỗ trợ bảo vệ Tinh Lam thành, nhưng hiện tại xem ra tuyệt đối không thể. Từ thực lực Thang Thần biểu lộ ra bên ngoài có thể thấy, hắn không chút thua kém Ôn Đình, hơn nữa vẫn còn Vũ Thần chưa lộ diện, lúc này hắn căn bản không có bất kỳ cái gì để đối kháng với bọn họ! Biện pháp duy nhất chính là nhẫn! Liều mạng nhẫn, liều mạng thực lực thực lực! Thẳng đến khi có thể quang minh chính đại đánh giết lên Vũ Thần Phong mới thôi! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Cứu Kiều nguyên soái trở về, đoạt lấy phượng hoàng chân tủy, sau đó ta sẽ đi Vô Tẫn Hoang Nguyên lịch lãm.

Quyết định này của Lăng Phong cũng không phải chỉ vì tâm huyết dâng trào, lấy tu vi của hắn hiện tại không còn đơn giản khổ tu là có thể có được tiến bộ nhảy vọt nữa.

Từ việc tìm hiểu được một chút tin tức có thể thấy bên trong Vô Tẫn Hoang Nguyên ẩn dấu những thứ vượt xa những gì bản thân có thể tưởng tượng. Vô luận là Kinh Hồng, Yêu Nguyệt Lung và Giáo Thanh Phong, hay chỉ là Ngọc Lan Tông trong miệng Ôn Đình cũng khiến Lăng Phong cảm giác được bọn họ không đơn giản.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play