Khi đó, cho dù Ai Nặc lãnh địa cùng với U Sương công quốc có muôn vàn lý do để tiến đánh Tinh Lam đi chăng nữa, cũng sẽ bị dư luận bác bỏ. Sau này Ai Nặc lãnh địa chỉ sợ không muốn dựa vào Hàn gia cũng không được, từ đó có thể thấy được dụng tâm độc ác trong đạo mệnh lệnh này của Hàn Kinh Phong.

Thế nhưng Tất Phong cũng rõ ràng, tình thế lúc này hắn mạnh hơn, mình căn bản không có khả năng cự tuyệt!

Hàn Kinh Phong chậm rãi nói, hàm ngữ thâm ý:

- Thôi Tư Đặc hôm nay tự mình đến Hàn gia ta trình ước định công văn, ít ngày nữa, chúng ta sẽ phái người tới U Sương một lần nữa đặt ra phân hội, tất cả các giao dịch đối ngoại của U Sương công quốc đều sẽ qua tay phân hội xử lý, không biết Ai Nặc định chuẩn bị ra sao?

- Thôi Tư Đặc đã...?

Tất Phong nhướng mày nói.

- Không sai!

Hàn Kinh Phong nói:

- Vậy Kiều Sâm Đặc sẽ do Thôi Tư Đặc tự mình áp giải tới Hàn gia chúng ta, hôm nay hẳn là sắp tới rồi. A! Chỉ cần đem một thân sở học của Kiều Sâm Đặc ép hỏi ra, là có thể cho hắn ra đi! Nguồn tại http://Truyện FULL

Trong lòng Tất Phong rúng động, nghe được lão đối thủ nhiều năm của mình hôm nay hạ tràng, trong lòng hắn không khỏi hiện lên vài tia khổ ý, hàm hồ nói:

- Việc này Kinh Phong huynh hẳn là tìm thân Vương đại nhân thương nghị. Ta không có liên quan.

- Thật không?

Hàn Kinh Phong liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Nếu đã như vậy, ta sẽ không làm khó Tất Phong huynh nữa, bất quá ta thấy Thân Vương đại nhân vẫn rất tôn kính đối với Tất Phong huynh, nếu huynh không ngại vậy xin nhờ chuyển đạt thiện ý của Hàn gia chúng ta đi.

Tất Phong cực kỳ bất đắc dĩ gật đầu: Trước kia Ai Lặc chưa làm phản Tinh Lam, cam đoan có thể tương đối tự do, hôm nay cho dù lãnh địa mở rộng e là cũng khó thoát khỏi bị người ta chế trụ! Tất cả đối ngoại đều phải giao cho Áo La Thương Hội? Đây chẳng phải có nghĩa là quyền lực kinh tế đều rơi vào tay người khác, so với con rối có gì khác nhau?

- Hừ

Hàn Kinh Phong cả người cứng đờ, cau mày nói:

- Nếu không muốn làm những tục sự này, không biết Vệ huynh đến Tinh Lam để làm gì? Nghe nói Thái Tử quý quốc nhiều lần bị người ta khi dễ, lẽ nào Vệ huynh không phải đòi lại danh dự hay sao?

- Hừ, Tần Chính tiểu nhi vẫn còn chưa có tư cách sai sử được ta!

Ngữ khí của Vệ Địch thẳng thắn, hoàn toàn không coi Tần Chính ra gì:

- Ta chỉ là nhận mệnh của Vũ Thần Phong, đến đây trợ giúp các ngươi, nếu như Lăng Phong may mắn thoát khỏi tay Văn Hiên trở về, liền xuất thủ giết chết.

Hàn Kinh Phong kinh ngạc, nhãn thần ngưng tụ như già đi một chút, hắn phi thường rõ ràng thụ mệnh Áo La hoàng thất so với nhận mệnh Vũ Thần Phong trong đó tồn tại khác biệt rất lớn! Nếu là mệnh lệnh của Áo La hoàng thất chuyện quá khứ coi như xong, dù sao Lăng Phong đánh bại không khác gì đánh mấy bạt tai lên mặt Tần gia, chỉ là vì sao dĩ nhiên kinh động tới Vũ Thần Phong?

Hắn không khỏi hiếu kỳ hỏi:

- Vệ huynh, ngươi xác thực là Vũ Thần Phong khâm mệnh? Lăng Phong này cũng là đại cừu gia của Hàn gia ta, có cơ hội giết chết hắn ta tự nhiên là tán thành, điểm này không cần Vệ huynh nhiều lời.

- Ta đâu cần phải lừa gạt ngươi làm gì, đây chính là chuyện mà Thang Thần sư huynh tự mình nhắc nhở!

Vệ Địch lạnh lùng thốt:

- Ta cảnh cáo ngươi trước, giết chết Lăng Phong mới là chuyện hàng đầu, mấy ngày này các ngươi đều không được phép ra tay, nếu là Lăng Phong may mắn chạy trốn, trước tiên dùng chúng làm mồi câu để nhử hắn ra!

Nghe thấy tên " Thang Thần ", Hàn Kinh Phong không dám hỏi nhiều nữa, vị mãnh nhân này từng khiến cường giả khắp Thần Vẫn đại lục kinh hoảng mỗi khi nhắc tới.

Tất Phong sửng sốt, ba người liên thủ tọa trấn đại quân, trước đó vài ngày đã xuất thủ đã đánh bại Kiều Sâm Đặc cùng với Huyết Sát Vệ khiến chúng không thể có hành động gì được nữa. Trước kia cho rằng đây là vì chịu giới hạn của qui định " Thánh Vực không thể nhúng tay vào chiến tranh ", hiện tại xem bên trong còn có điều cổ quái khác.

Trong lòng vô cùng chua chát, vốn tưởng rằng quân đội Ai Nặc trong đợt chiến tranh này đóng vai chính, không ngờ tất cả đều nằm trong kế hoạch của người khác.

- Ha hả, Vệ huynh nói giỡn rồi. Kẻ truy sát hắn là cường giả Thánh Vực đỉnh phong đã thành danh từ trăm năm trước, Văn Hiên! Tu vi của Lăng Phong tiểu nhi cho dù có cường thịnh trở lại, cũng sao có thể giữ được tính mệnh?

Hàn Kinh Phong hơi ngừng lại, rồi ôn tồn giải thích:

- Lại nói chúng ta đều tấn công lâu như vậy, nếu hắn đã trở về sao có thể không vội vã tới đây?

Vệ Địch cũng thản nhiên hừ một tiếng, nói:

- Rõ ràng các ngươi đều đã được lợi. Lăng Phong đã từng giao hảo rất tốt với người thừa kế của Thiên Phong, Vân Mộng hai đại vương quốc, nếu hắn có thể chạy trốn, khó nói sẽ không đến nhờ Thánh Vực cường giả của hai nước đó chi viện. Đến lúc đó còn phải ráng mà giữ sức đó! Bằng không nếu không hoàn thành mệnh lện của Võ Thần đại nhân, các ngươi đều sẽ phải chết!

- Điểm này Vệ huynh hà tất phải lo lắng.

Hàn Kinh Phong vội vàng nói:

- Vài ngày trước Hắc Đàm U Tôn Mạn Khắc Đốn đã thay đệ tử chân truyền của mình là Tác Luân cầu thân với thiên kim của Đông Hoa Vương Quốc, kết quả lại bị từ chối! Sau đó lan truyền một số tin tức, Đông Hoa Vương Quốc công chúa Nam Hoài Khỉ chính miệng nói rằng nếu hắn có thể vượt qua Lăng Phong, ta liền gả cho hắn! Chỉ một câu này liền triệt để đắc tội với Hắc Đàm vương quốc, nếu không vì cố kỵ Thiên Phong cùng với Vân Mộng, e là Hắc Đàm vương quốc lần này cũng muốn phát binh đánh Tinh Lam!

- Đông Hoa Vương Quốc cũng chỉ như tinh quang chợt lóe, không tìm được người trút giận, nên mới giận cá chém thớt đối với Tinh Lam. Hiện tại tứ đại vương quốc đối đầu giằng co, e là bất kỳ một phương nào cũng không thể phái nhân thủ trợ giúp được.

- Còn có chuyện này sao?

Vệ Địch đang lau trường đao đột nhiên dừng lại.

- Thiên chân vạn thật!

Hàn Kinh Phong lạnh lùng hừ một tiếng:

- Tiểu nhi này vương tình khắp nơi! Nghe nói Đông Hoa Vương Quốc Nam Hoài Công Chúa lúc trước còn là cừu địch của hắn, không hiểu sao lại thành ái mộ hắn!

Nghe qua chuỗi sự kiện này, Tất Phong giật mình, thầm may mắn đã động thủ sớm, bằng không một khi để Lăng Phong đem lực lượng khổng lồ như vậy thu phục, Ai Nặc lãnh địa làm gì còn có cơ hội xoay chuyển?

Tất Phong âm tàn kiến nghị nói:

- Vậy có người nói Lăng Phong tiểu nhi là kẻ rất trọng tình nghĩa, ta thấy không cần tiếp tục dụ cá mắc câu, không bằng chúng ta trực tiếp xuất thủ đánh hạ Tinh Lam thành, đem tất cả những người có quan hệ với hắn lên tường thành! Ta không tin hắn có thể ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục trốn tránh!

- Hay lắm!

Hàn Kinh Phong nghe vậy đại hỉ:

- Diệu kế hay như vậy, Vệ huynh thấy sao?

Vệ Địch hơi trầm mặc, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Hàn Kinh Phong lập tức gào to một tiếng:

- Chấp Pháp Đội ở đâu?

Tiếng quát vừa ra, hơn mười thân ảnh huyết sắc trong tay cầm song nhận xuất hiện bốn phía. Trên người bọn họ tản mát ra khí tức quỉ dị cường đại, tu vi thấp nhất cũng bát tinh! Hàn Kinh Phong nhàn nhạt vung tay lên:

- Chiến sự đã giằng co quá lâu rồi, mau giết chúng đi,

Không chút chần chờ, hơn mười thân ảnh tựa như tinh hoàn lao thẳng tới tường thành, bọn họ tựa như có hấp lực, trực tiếp đạp lên mặt tường thành mà không hề lay động, rồi lập tức dùng hai chân bật xa mười trượng thẳng hướng đầu tường phóng lên.

Đám thủ vệ khuynh đảo, tốc độ đổ nước sắt căn bản không theo kịp những thân ảnh này, vẻn vẹn chỉ trong thời gian sửng sốt đã để bọn họ xông lên rới nơi, lập tức trong mắt hiện lên một mảnh hồng sắc bạo liệt.

- Phốc phốc phốc phốc!

Từng đạo máu tươi bắn lên, Chấp Pháp Đội thoải mái chiếm lĩnh hai vị trí yếu hại.

- Muốn chết!

Khải Ân bạo hống, một con vật tựa như bạo long viễn cổ điên cuồng lao ra, Cự Linh trong nháy mắt hợp thể, bàn tay đánh lên đầu một người trong chấp pháp đội! Quang mang chợt khởi, một mảnh huyết quang tiếp nhận chưởng của Khải Ân, nhưng không thể ngăn cản hoàng quang tựa như núi đè xuống.

Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, cánh tay người này bị chấn nát, mềm nhũn rơi xuống. Thế nhưng người này vẫn dũng mãnh vô bì, dù bản thân bị trong thương cũng chỉ hừ một tiếng, dĩ nhiên hai chân vắt lên, hung hăng ngăn cản Khải Ân, đồng thời một lưỡi dao sắc bén lặng lẽ lướt qua, động tác mềm mại như chuồn chuồn lướt sóng, một kiếm này tự nhiên ngay cả khí lưu cũng không bị kinh động, ác độc đâm tới hậu tâm của Khải Ân.

Khải Ân cũng không quay đầu lại, ngẩng đầu rít gào rống giận, toàn thân phát ra từng đạo hoàng mang, sau đó ngưng tụ thành thực chất ở đầu ngón tay, hắn điên cuồng quay cánh tay lại, chộp thẳng lấy trường kiếm, một trảo này dĩ nhiên chấn nát thân kiếm, ngũ chỉ tựa như mũi tên xuyên thủng ngực đối phương.

Một đoàn huyết nhục bị kéo ra, máu tươi từ trong đó điên cuồng ứa ra, tựa như nước lũ bắn lên đầy mặt và cổ của Khải Ân, khiến cả người hắn hung lệ vô cùng, tựa như ác ma mới từ địa ngục chui lên.

Đột nhiên, một tiếng hừ nhẹ vang lên:

- Dám đả thương Chấp Pháp Đội của ta, không thể giữ lại ngươi được!

Cho dù đang là trên chiến trường, tiếng sát phạt rung trời, nhưng tiếng hừ nhẹ này lại truyền tới rất rõ ràng, theo sau đó là một đạo quyền kình ngân bạch gào thét đánh tới!

- Thánh Vực?

Khải Ân không chút sợ hãi, song quyền nắm chặt, ngón cái nặng nề ấn xuống mặt đất:

- Tâm Lôi Cầu Long Băng!

- Xẹt xẹt...!

Điện quang rung động, lôi điện dày đặc tựa như một con suối gào thét bất định chảy dưới chân hắn, theo hai ngón tay ấn xuống, một con giao long tựa như thật bay lên không trung, rồi bay thẳng về phía quyền kình!

Một chiêu này vừa xuất, hư không chấn động, từng đợt sóng vô hình đánh thẳng vào linh hồn người ta, khiến ý thức hải tựa như bị ngưng trệ bất động! Giao long bay thẳng tới đầu quyền kính, lập tức quyền kình bạo khai, từng đạo khí lãng cuồng nộ bắn ra, chấn nát bấy giao long, dưa ba lao thẳng đến Khải Ân!

Khải Ân cắn chặt hàm răng, tựa như thiên thần phát ra hoàng quang rực rỡ chộp mạnh tới, ba một tiếng, đem quyền kia chấn thành bột phấn! Nhãn thần Kinh Phong híp lại, nhìn qua có vẻ vô hại, nhưng những ai quen biết đều rõ ràng trong lòng hắn đã động sát khí rồi! Cánh tay chuyển tựa như cây thương đâm tới, ngân sắc huyền binh đánh nát ống tay áo, từng đạo lực lượng xoáy ốc bất định:

- Cấm Diễn Thuật, Độc Long Toản!

Ong ong ong ong, nơi cánh tay lướt qua, không khí bị bạo tạc, Khải Ân cảm giác thân thể như bị chìm trong thủy ngân, trầm trọng kinh người. Hắn biết đây là Vực Năng do đối phương thi triển, thế nhưng trong lòng lại tuyệt đối không chịu thua.

Lấy tu vi hiện tại của Khải Ân cộng thêm Nguyên Lực Chi Thể, tuyệt đối không chịu thúc thủ giống như người bình thường.

Khải Ân liều mạng giãy dua, kịch liệt run rẩy, toàn thân mồ hôi chảy ra như mưa, trong sát na quần áo đã ướt sũng. Rốt cục, "ba" một tiếng, lưng áo của Khải Ân bạo nổ nát bấy, lộ ra thân thể cường tráng.

Cùng lúc đó, Độc Long Toản đã đánh tới!

Một xà linh cực lớn xuất hiện trước mặt Khải Ân, xà linh

Khải Ân tưởng có cơ hội, lòng bàn tay hư không bắn ra hai đạo Tâm Lôi Băng bạo khai, triệt để chấn nát Độc Long Toản!

- Hắc, ta cứ tưởng là ai, nguyên lai là người quen cũ a! Ốc Đặc, sao không thi triển sơ giai linh kỹ của ngươi?

Hàn Kinh Phong gắt gao nhìn thẳng Ốc Đặc, ngữ khí cao thâm mạc trắc.

Ốc Đặc lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt không có nửa phần lưu tình, ánh mắt sắc bén khiến người ta toàn thân phát lạnh, tựa như trước mặt không phải là người, mà là một cỗ máy có thể xuyên da thấu thịt.

Cánh tay Hàn Kinh Phong cứng ngắc, ánh mắt chợt chuyển hướng sang Mộ Dung Yên:

- Mộ Dung tiểu thư, dù ngươi đã bị thương hội bài xích ở bên ngoài nhiều năm, trên người cũng gánh vác chức vị nghi trương thương hội, lại đối nghịch với thương hội như vậy e là không đúng a?

Mộ Dung Yên cười khinh miệt, nói:

- Loại tiểu nhi chuyên lừa gạt như ngươi, nếu như Tinh Lam thành bị phá, chỉ sợ ngươi là người đầu tiên bỏ mặc ta đi? Đến lúc đó chỉ có một đường là chết, với lý do vi phạm đại kế của thương hội, tự chịu diệt vong đúng không?

Nàng cũng không phải là kẻ ngu dốt, rõ ràng bản thân sở dĩ có thể yên bình đến lúc này cũng không phải vi Hàn gia quá thiện tâm, thuần túy là bởi vì một vài thế lực trong thương hội có giao hảo với Mộ Dung gia, nếu có cơ hội, Hàn Kinh Phong tuyệt đối sẽ dứt khoát diệt trừ bản thân,

- Hắc hắc, lời này nói rõ như vậy, nhưng thật ra ta vẫn thương tâm vô cùng nha!

Hàn Kinh Phong lạnh lùng cười, triệt để bỏ qua tất cả:

- Ngươi định thúc thủ chịu trói, hay nhận lấy cái chết?

- Nghiêm thủ!

Hoàng Phủ Lập rống to.

Cước bộ của Hàn Kinh Phong ngừng lại, cuồng nhiên phóng tới Khải Ân:

- Tiểu tử, ta sẽ lấy ngươi khai đao!

Tất Phong hắc hắc cười quái dị. Cự Linh nhất thời hợp thể, cánh tay biến ảo thành một cái miệng lớn chụp xuống đầu huynh đệ Lô Sâm.

Vệ Địch hơi nhoáng lên, trường đạo huyết sắc trong tay biến thành một quang thải thật lớn, thân hình nhanh chóng di động đánh tới những người còn lại.

Lúc này Chấp Pháp Đội cùng với binh sĩ liên quân cũng ào ào xông lên tường thành, triển khai tàn sát với thủ vệ Tinh Lam!

Tâm Lôi Băng nhất phá!

Vô Cốt Nhu Thân phá!

Tâm Lôi Cầu Long!

Hàn Kinh Phong hoàn toàn là mèo đuổi chuột, đùa giỡn với Khải Ân, sau đó phá giải quyền kình, tuy rằng Khải Ân là Nguyên Lực Chi Thể, nhưng thời gian tu luyện ngắn ngủi, so với Thánh Vực trung kỳ như Hàn Kinh Phong căn bản vô pháp đánh đồng. Rốt cục Hàn Kinh Phong cười lạnh một tiếng, rồi đột nhiên ngừng tay, quát lên:

- Nếu để ngươi có thêm thời gian trưởng thành, lão phu cũng không phải là đối thủ của ngươi, hiện tại ngươi chết trước đi!

Mặc kệ toàn bộ âm mưu kế hoạch. Hàn Kinh Phong từ trên người Khải Ân thấy được tiềm lực đáng sợ, nhất thời nổi lên ý định giết người!

Vực Năng của cường giả Thánh Vực trung kỳ toàn diện bùng phát, tựa như thiên địa sắp sửa tan vữ, tạo ra vô cùng áp lực, trực tiếp nhốt Khải Ân lại, khiến hắn không thể động đậy. Đồng thời Hàn Kinh Phong lại xuất thêm một chiêu Độc Long Toản đánh lên ngực Khải Ân!

Khải Ân không cam lòng giãy dụa, đáng tiếc thực lực song phương quá cách biệt, dù cố gắng thế nào cũng vô pháp giãy dụa ra được, chỉ có thể trợn mắt nhìn tử vong chầm chậm tới gần, một màn quang thải hiện lên trước mắt, ngưng tụ thành hình ảnh Lăng Phong lúc bị truy sát bỏ chảy, huyết sắc tràn đầy hai mắt!

- Lão Thất cẩn thận!

Lô Sâm sợ hãi rống sợ hãi rống lên một tiếng, nổi giận tới mức tê tâm phế liệt: ngay cả sư đệ cũng không bảo hộ được, ta còn là sư huynh cái gì a!

- Ta xxx tổ tông nhà ngươi a!

Vành mắt Cảnh Vân như rách ra, huyết lệ dâng trào.

Hắn hận, hận bản thân vì sao chỉ biết nghiên cứu nguyên trận, khi lão lục bị người ta truy sát hắn không giúp được gì, khi Huyết Sát Vệ bị thương nặng, hắn cũng không giúp được, hôm nay lão thất sắp bị giết, hắn đồng dạng cũng vô phương!

Tang Phi thở hổn hển, cơ thể liều mạng run rẩy, tròng mắt như lồi ra, trên trán nổi lên gân xanh, "xuy xuy xuy" tia máu từ trên người phọt ra, trực tiếp thấm lên bàn chân hắn.

Tất Phong hoảng sợ nhìn Tang Phi khổ sở dưới áp lực của Vực Năng, bước tới phía trước, mỗi một bước đều lưu lại dấu chân trên mặt đất, toàn là huyết sắc khiến hắn nhìn mà giật mình!

- Ai dám đả thương huynh đệ của ta?

Một âm thanh lạnh thấu xương đột nhiên vang lên, thanh âm bắt đầu phát ra từ trong đám mây, mỗi một từ phát ra đều vang lên rõ ràng, khi hai chữ " huynh đệ" phát ra, càng tựa như sấm sét, chấn đau tai người ta!

- Thình thịch!

Hàn Kinh Phong cảm giác như bị một ngọn núi cao đánh thẳng tới.

Nhãn thần Vệ Địch co rụt lại, ngưng trọng nhìn về phái thanh niên đang lẳng lặng đứng phía trước:

- Lăng Phong?

Từng đão nhãn thần tràn ngập vui mừng hướng về phía Lăng Phong của Lô Sâm, Tang Phi, Cảnh Vân, Mộ Dung Yên thậm chí Hoàng Phủ Lập cũng run run nhìn thẳng về phía trước tựa như sợ hắn sẽ biến mất.

Trong nháy mắt toàn bộ sự tuyệt vọng đều biến mất, tựa như "hắn" xuất hiện sẽ khiến tất cả khó khăn như mây khói tiêu tan!

Chính là Lăng Phong!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play