Cái tên này tựa như sấm sét nổ vang giữa trời, chính là người này, quật khởi giống như một ngôi sao chổi, dùng tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng nổi một đường cưỡi gió đạp mây trùng kích thẳng tới Thánh Vực đỉnh phong! Cũng đồng dạng là người này, trong thời gian sáng lạn nhất của cuộc đời một mình một kiếm xông lên Võ Thần, trực tiếp khiêu chiến với uy nghiêm của Võ Thần mà bao nhiêu năm qua không có người nào dám hoài nghi!

Trận chiến ấy, tuy bại, nhưng vinh!

Cái tên Bàng Phiên Vân này ẩn chứa một loại ma lực thần kỳ, khiến cho nhân tâm những người không được chứng kiến trận chiến năm đó cũng không khỏi dâng lên một cảm giác chấn động cường liệt!

Mà hiện tại, đệ tử thân truyền của hắn đã tới đây, sẽ lại tạo nên biết bao phong vân nữa?

Mười ngón tay Tần Chính chậm rãi xiết chặt, âm thanh răng rắc nổ vang, ngữ khí băng lãnh nói:

- Năm đó đại sư huynh xuất thủ, Bàng Phiên Vân chật vật chạy trốn, đến nay vẫn chưa dám đặt chân vào cảnh nội Áo La, không ngờ rằng hôm nay loại dư nghiệt như người lại dám tới nơi đây!

Lông mày cùng chòm râu xồm xoàm của Lãnh Tinh Dực dựng ngược lên, trong con ngươi lóe lên vẻ tàn khốc, nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, nói:

- Tần Thái Tử, trình độ miệng lưỡi lợi hại thì tính là bản lĩnh gì chứ, ỷ vào dư âm của bậc phụ bối bất quá cũng chỉ là một tên thế tổ mà thôi! Ta đây tuy rằng bất tài, nhưng cũng khinh thường những kẻ như ngươi!

Bỗng nhiên hắn hướng về phía Lăng Phong:

- Nghe đại danh Lăng huynh đã lâu, vừa rồi mới chỉ chiến một chiêu còn chưa đã nghiền, dám chiến tiếp không?

Dám chiến tiếp không?

Bốn từ vô cùng đơn giản nhưng dường như lại mang theo lôi âm cuồn cuộn, vang vọng khắp xung quanh sơn lĩnh, khiến cho người người chú mục!

- Không mong gì hơn!

Đổi thành những người khác thách đấu, Lăng Phong tuyệt sẽ không tranh khí một cách vô vị, thế nhưng đối mặt với đồ đệ của vị cường giả truyền kỳ kia, Lăng Phong lại vô cùng hiếu kỳ Liệt Thiên Kiếm Đạo của Bàng Phiên Vân đến tột cùng đạt tới trình độ thế nào?

Không cần nhiều lời, hai tâm linh yêu thích chiến đấu này một khi đã cham vào nhau lập tức sẽ khiến cho hư không nổ tung ra những đạo sóng gợn vô hình!

Lãnh Tinh Dực quát gọn một tiếng, huyền binh nhảy ra từ lòng bàn tay, đó là một thanh đại kiếm rộng bằng nửa lòng bàn tay, dài tầm một trượng, phảng phất như nắm trong tay một khối thạch nham to lớn rồi giơ cao lên.

Toàn thể thân kiếm kim quang sáng lạn, dưới bầu trời đêm tỏa ra hào quang gai mắt, tỉ mỉ quan sát có thể phát hiện ra từng đạo kim quang này dĩ nhiên cũng không phải tỏa ra từ chất liệu trên thân kiếm, mà là do năng lượng trong cơ thể hắn quán chú lên thân kiếm mà thành!

- Phích Lịch Hỏa, đi!

Quát lớn một tiếng, tay Lãnh Tinh Dực đột nhiên hướng về phía Lăng Phong điểm ra một chỉ chỉ nghe thân kiếm nổ vang không ngớt, tựa như trảm phong phá lãng bổ thẳng tới Lăng Phong! Kiếm chưa đánh tới, một đạo kiếm mang dài đến hơn mười trượng đã hạo hạo đãng đãng phô bày tràn ngập khắp không trung trong thiên địa.

Lăng Phong cả kinh. Ngự Kiếm Chi Thuật? Chỉ riêng uy thế một kiếm này triển lộ ra, có thể nhận thấy trình độ kiếm thuật mà Lãnh Tinh Dực đã nắm giữ vượt xa bản thân!

Cho dù là vậy, Lăng Phong cũng không hề kém chút nào, đồng dạng búng một ngón tay, chân nguyên lực, chân lực, năng lượng niệm thức toàn thân trong nháy mắt đã hoàn toàn thông qua mối liên hệ huyền dị mà quán chú lên Tinh Thiết kiếm, chỉ thấy Tinh Thiết kiếm bắn ra một đạo quang mang vô tận nhắm thẳng Phích Lịch Hỏa mà lao đi!

Hai bên va chạm với nhau, âm thanh hư không vỡ nát vang lên không dứt, phảng phất như một mặt gương cứng ngắc bị cự lực vô lượng mạnh mẽ chấn vỡ thành từng mảnh nhỏ!

Dưới sự liên kết tâm thần, Lăng Phong cảm thụ được một loại lực lượng cường hãn không gì sánh được theo Tinh Thiết kiếm trực tiếp truyền vào bên trong thân thể của chính mình. Ngũ tạng lục phủ Ngũ tạng lục phủ nhịn không được mạnh mẽ chấn động một chút, khó chịu đến mức suýt thì thổ huyết!

Lăng Phong nhất thời vận lên mười hai vạn phần lực lượng, hét lớn:

- Nguyên lực hóa hình, Thiên Địa Lao!

Tiếng hét vừa vang lên, từng đạo kiếm mang như những quả bóng được thổi căng không khí nhanh chóng bành trướng lên, rồi đột nhiên chấn động hướng ra ngoài!

Mũi nhọn đâm phá không khí, tựa như một con nhím cảnh báo khi gặp nạn tức giận xù lông, giương ra lực lượng tích súc của toàn thân.

Phích Lịch Hỏa hung hăng chấn động, bị mạnh mẽ bắn thẳng lên giữa không trung.

Lãnh Tinh Dực không hốt hoảng chút nào, lập tức sải nhanh một bước, trong sát na đó, thân thể na di qua khoảng hư không ba mươi ba mươi, vươn tay nắm chặt lấy Phích Lịch Hỏa rồi tiến lên một kiếm bổ xuống Lăng Phong.

Phản ứng của Lăng Phong cũng không khác hắn chút nào, bàn tay giương lên, Tinh Thiết kiếm lập tức quay lại lòng bàn tay, tiện đà theo một góc độ vi diệu đánh lên trên, xảo diệu đến cùng cực chặn ngang được thế tiến công của Lãnh Tinh Dực.

"Choang" Một tiếng, hai người đồng thời bị đẩy lui mười trượng!

- Hảo kiếm thuật!

Con mắt Lãnh Tinh Dực lấp lánh thần quang, cười dài một tiếng rồi quát lên:

- Đón ta một chiêu, Khiếu Trung Bách Hoa!

Phích Lịch Hỏa dày rộng dị thường đột nhiên lại mềm mại uyển chuyển như hồ điệp vờn hoa, mũi kiếm lớn bằng ngón cái rung động không ngớt, mỗi một lần rung động đều có một đạo kiếm khí đường kính như một sợi tóc bắn ra. Trong nháy mắt, kiếm khí dày đặc rậm rạp từ mũi kiếm quất ra. Từng đạo kiếm khí quấn quít lấy nhau, kết lại hình thành nên từng đóa từng đóa hoa run rẩy sinh động y như thật!

Dùng mũi nhọn làm tâm, lấy kiếm khí làm nhị!

Khắp không gian, kiếm quang tạo thành tàn ảnh của hàng trăm đóa hoa!

Tần Chính quan chiến xa xa vẻ mặt sợ hãi chấn động, trong đầu hắn không nhịn được quanh quẩn một lời nhận xét mà Thang Thần chính mồm nói ra ngày trước: Chỉ luận riêng về tư chất, Bàng Phiên Vân thật sự là kỳ tài khó gặp. Đáng tiếc, kiếm thuật kiếm ý của hắn lại quá mức cứng rắn! Cứng quá thì dễ gãy, nếu như có một ngày nào đó hắn tham ngộ thấu được chân ý cương như tịnh tế, liền có thể trực tiếp đặt chân vào Linh Cấp, đến lúc đó ít nhiều cũng có được vài phần lực lượng để đánh cùng ta một trận!

Từ đồ đệ có thể nhìn ra được sư phụ. Lãnh Tinh Dực có thể thi triển ra kiếm thuật tinh diệu tới cực điểm như vậy, có thể nghĩ, kiếm thuật của Bàng Phiên Vân đã tiến bộ đến một trình độ ra sao! Tần Chính nhịn không được thầm nghĩ: nếu như biết Bàng Phiên Vân này có thể tiến giai nhanh đến như vậy, có lẽ sư huynh sẽ vô cùng hối hận vì lúc trước đã tha cho hắn một lần?

Từng đóa từng đóa hoa tươi rực rỡ xoay tròn vờn quanh trước mắt, cùng nhau hợp lại hình thành một đại trận siêu cấp. Đại trận đóa hoa kiếm khí tản mát ra lực lượng vô cùng tận, phảng phất như muốn đem người ta mạnh mẽ vặn xé thành phấn vụn! Lực lượng khổng lồ hạo hãn như thiêu đốt diệt vong, tầng tầng áp lực ngưng trọng mà ép tới, phảng phất như trực tiếp trấn áp lên tâm linh của Lăng Phong, dường như muốn đem nó nghiền ép thành từng mảnh vụn!

Dưới tầng áp lực này, thức hải Lăng Phong ầm ầm nổ tung, một đạo linh quang chói lọi khắp tứ phương!

Rầm rầm rầm rầm, Lăng Phong cảm giác như mình một lần nữa lại chạm tới được một thứ gì đó, từng đạo đóa hoa kiếm khí kia trong mắt hắn cũng không còn hư ảo khó lường như trước, kết cấu năng lượng bên trong mỗi một đóa hoa đều hiện lên rõ ràng không gì sánh được trong thức hải của hắn, giống như là luyện phương của cao cấp tinh chương. Vô số kết cấu đan xen quay tròn xung quanh nhau, phảng phất như như dùng những hình tượng sinh động không gì sánh được để diễn dịch lại những biến hóa kỳ huyễn của thiên địa vũ trụ, biểu thị ra luân hồi chi đạo của vạn vật tang thương!

Thì ra là thế!

- Ha ha ha ha!

Lăng Phong đột nhiên mở hai mắt, cười một tiếng dài, trong tiếng cười tràn ngập khoái ý vô bỉ. Hắn mạnh mẽ đâm ra một kiếm, thân kiếm tỏa ra quang mang màu ngân bạch quả thực gai mắt kinh người, quang mang ngưng mà không tiêu tan như một tầng khôi giáp bao bọc lấu thân thể Tinh Thiết kiếm!

Dùng lực phá vạn pháp!

Mặc cho ngươi muốn nghiêng trời lật đất, ta chỉ dốc hết sức mà phá!

Phá phá phá phá phá phá phá!

Lăng Phong đâm ra một kiếm, toàn thân phảng phất tựa như thiên thần hàng thế, tràn ngập một luồng khí thế thần thánh!

- Kiếm cương? Đùa ta phải không?

Lãnh Tinh Dực lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi. Là một cao thủ kiếm pháp, hắn đối với lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong một kiếm này của Lăng Phong vô cùng rõ ràng. Đây rõ ràng chính là kiếm cương trong lời đồn có được lực phá hoại tối cường nhất!

Lấy sư thừa của hắn tự nhiên nhận biết được sự tồn tại của kiếm cương, nếu như là người bình thường có thể tu luyện ra một tia cương khí vô cùng khó khăn đáng quý rồi, nếu như muốn đem cương khí ngưng luyện vào thân kiếm cuối cùng hình thành nên "kiếm cương" Quả thực là vấn đề khó khăn không thể tưởng tượng nổi!

Thế nhưng Lăng Phong lại làm được!

Một kiếm phá không, Lãnh Tinh Dực không thể làm gì khác hơn là đành cười khổ lui về phía sau, bây giờ hội chiến còn chưa bắt đầu, hắn vẫn chưa muốn cùng Lăng Phong liều mạng tới ngươi chết ta sống.

Vì vậy thân kiếm khẽ chuyển, một trăm đóa hoa kiếm khí nhất thời tiêu tán tựa vô hình. Nhưng ngoài dự đoán của mình, khi hắn vừa thuận lợi thu kiếm xoay người lui về phía sau, đạo kiếm cương khí thế hùng hổ mà đến kia lại đột nhiên tan biến tựa như bọt nước.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Lăng Phong cầm kiếm ngưng thần, biểu tình ôn nhuận như ngọc.

Thấy Lãnh Tinh Dực vô cùng kinh ngạc nhìn về phía mình, Lăng Phong lộ ra vẻ tươi cười, đột nhiên ôm quyền nói:

- Đa tạ Lãnh huynh!

Cảm ơn ta?

Lãnh Tinh Dực có chút buồn bực khó hiểu gãi gãi đầu không nghĩ ra được Lăng Phong có ý gì. Đáng tiếc không đợi hắn tìm hiểu rõ ràng, Lăng Phong đã hơi khom người chào rồi nhanh chóng rời đi. Thấy thế, hắn buồn bực vỗ vỗ vào gáy: Ai có thể nói cho ta biết là có chuyện gì xảy ra không?

Hắn ngẫm nghĩ vài phút cũng coi như minh bạch một phần, đừng thấy đạo kiếm cương mà Lăng Phong thi triển cuối cùng kia uy thế lẫm liệt, bộ dáng tựa như không liều mạng đến ngươi chết ta sống thì không xong, nhưng trên thực tế hoàn toàn là do Lăng Phong phô trương thanh thế!

Khó trách, đúng là trên đời này khó có ai có thể đem cương khí tu luyện tới trình độ đó! Lãnh Tinh Dực tuy rằng buồn bực có dư nhưng cũng cảm thấy vài phần may mắn. Hắn không biết nếu như Lăng Phong thực sự có được cương khí cường độ mạnh mẽ như vậy, mình còn có dũng khí đối chiến cùng hắn hay không!

Trận chiến mặc dù đã ngừng, nhưng chấn động lưu lại cho mọi người lại thật lâu không thể tiêu tan, vô luận là kiếm thuật đại xảo đại chuyết của Lãnh Tinh Dực, hay là lực lượng tựa như muốn dùng kiếm thôn thiên của Lăng Phong cũng khiến cho bọn họ thật lâu không nói được nên lời.

Trong lúc nhất thời, không có gì ngoài vết nứt trên không trung vù vù rung động, giữa sân đột nhiên rơi vào một khoảng tĩnh lặng chưa từng có! Truyện được copy tại Truyện FULL

Cách hai ngày sau trận đánh giữa Lăng Phong cùng với Lãnh Tinh Dực, vết nứt trên bầu trời càng ngày càng mở rộng. Từng đạo sóng gợn rung động đã lan rộng bao phủ lấy toàn bộ cả tòa sơn lĩnh, ở sát biên giới của luồng sóng gợn này cũng đã hình thành nên một bình chướng vô hình, người nào tu vi chưa đến lục tinh, ngay cả đạo bình chướng này cũng không thể vượt qua, nếu như cố tình xông vào mà nói, thậm chí sẽ bị lực lượng của sóng gợn trực tiếp chấn động cắt nát thành một đống huyết nhục!

Hai ngày này, lục tục đã có hơn trăm kẻ nghĩ đến mưu lợi kiếm trác vài chỗ tốt đã bị chết ở trước bình chướng này. Sự thực tàn khốc đó đã đem đến một ví dụ vô cùng sinh động cho những người còn lại, cho nên từ đó cũng không ai dám tùy tiện xông vào nữa, khiến cho các phương thế lực ở tại tòa sơn lĩnh này trở nên an tĩnh hơn không ít.

Ngoại trừ hai phe Thú Thần bình nguyên cùng với Áo La đế quốc cộng lại là mười sáu cỗ thế lực ra, cũng có một ít các thế lực lớn nhỏ khác chiếm giữ các nơi trong sơn lĩnh. Nếu Càn Thiên Giới đã hiện ra tung tích, nhóm người Đồ Long cũng không tiếp tục giấu giấu diếm diếm nữa, đem một số những tin tức mà bản thân có được nói thẳng ra, Lăng Phong cũng coi như là biết được những tiết mục kế tiếp sẽ ra sao.

Nghe nói sau khi vết nứt nhô lên cao giữa không trung rồi ổn định lại, sẽ thấy có một số Mệnh Bài bay ra từ trong đó, những Mệnh Bài này chính là vật thiết yếu để đi tới Càn Thiên Giới, ở trong đó có thể đạt được một số thủ đoạn để đè thăng thực lực. Thực lực, là căn bản để đặt chân trên Thần Vẫn đại lục, điều này chẳng trách các thế lực biết rất rõ khi tiến vào trong đó nguy hiểm tầng tầng lớp lớp nhưng vẫn đổ xô chen nhau đi vào.

Liên tiếp hai ngày, Lăng Phong thủy chung không bước ra khỏi doanh trướng ở trú địa đóng quân tạm thời.

Hiểu rõ Lăng Phong ở trong chiến đấu lần trước lại có được sự lĩnh ngộ, Lô Sâm liền thận trọng an bài cho Huyết Sát Vệ đem doanh trướng của Lăng Phong quây quanh lại bảo vệ cẩn thận, phòng thủ nghiêm mật tới mức chim bay cũng khó tiến vào nổi!

Trong doanh trướng, khoanh chân ngồi ngay ngắn.

Khuôn mặt Lăng Phong bình tĩnh phảng phất tựa như đã chìm vào trong giấc ngủ say, thế nhưng ở tại chỗ sâu nhất trong thức hải, một hồi thôi kịch liệt không gì sánh được lại đang được triển khai. Một chiêu Khiếu Trung Bách Hoa kia của Lãnh Tinh Dực tựa như một xô nước lạnh dội lên đầu, triệt để vén ra màn sương mù dày đặc bao phủ trong lòng Lăng Phong từ trước tới nay, đó chính là làm thế nào để thăng cấp lên Linh Cấp!

Nếu như không phải tồn tại những hạn chế cổ quái của Thương Khung Hội Chiến, Lăng Phong nếu muốn vấn đỉnh cũng dễ như trở bàn tay, căn bản không cần phí bao nhiêu tâm lực. Mà sau khi đánh một trận cùng với Y Liên Nhi, Lăng Phong minh ngộ ra được Thiên Địa Lao. Hắn thập phần hiểu rõ đây hoàn toàn chính là hình thức ban đầu của lực lượng Linh Cấp! Thế nhưng kế tiếp phải làm thế nào thì lại hoàn toàn không có manh mối!

Minh Dục thi triển Tinh Kỹ "Ngục Luân Pháp Trảm" cũng đã khiến cho Lăng Phong được tận mắt nhìn thấy chỗ cường đại của lực lượng Linh Cấp, ý nghĩa của nó đối với Lăng Phong cũng như được thắp một ngọn minh đăng ở phía trước bóng tối mờ mịt, còn một kiếm kia của Lãnh Tinh Dực lại trải ra một con đường ở giữa Lăng Phong cùng với minh đăng, giúp hắn có thể thông hành đi tới phía trước, không hề giống như trước kia, một chút manh mối cũng không có!

Trên thực tế Lăng Phong hoàn toàn có thể thi triển ra kiếm cương, một kiếm cuối cùng kia nhìn như phô trương thanh thế, chẳng qua là do hắn vội vã muốn tiêu hóa những minh ngộ trong lòng nên không muốn dây dưa thêm mà thôi.

Lăng Phong chậm rãi giương đôi mắt, trong ánh mắt có một tia uể oải khó có thể che giấu, nhưng so với uể oải lại nhiều thêm một phần hưng phấn! Lòng bàn tay hắn hướng lên trên, một cái Thiên Địa Lao tinh xảo lung linh hiện ra, tâm thần khẽ động, trong một trăm lẻ tám đạo kiếm mang cấu thành Thiên Địa Lao liền biến mất phần lớn, dần dần cuối cùng chỉ còn lại một đạo!

Tay trái hướng về trong không trung khẽ vẫy một cái, trong chớp mắt vô số nguyên lực ấn được kết ra, một dải quang mang đỏ rực hình dáng như một dòng nước chảy đang dao động mà tới. Ngón trỏ của Lăng Phong hướng đạo kiếm mang duy nhất trong lòng bàn tay phải điểm tới, chỉ thấy từng viên từng viên quang mang đỏ rực hình tròn lớn tầm hạt lực dần dần xâm nhập vào trong kiếm mang, kiếm mang dài chỉ tầm một gang tay dung nạp thêm mấy trăm viên quang cầu mà lại không tỏ ra chật chội chút nào, dường như bên trong nó đã tự hình thành một phương không gian khác!

Ở trong kiếm mang sơ lược đã chứa vài trăm viên quang cầu ngưng đọng như thực chất lưu chuyển bất định, ở tại phần đuôi của chúng kéo theo một cái bóng thật dài có vài phần ảm đạm, cái bóng thật dài này không ngừng dao động du di, rất nhanh đã xây dựng thành từng khối từng khối nguyên trận tinh xảo!

Nguyên trận vừa thành, thức hải Lăng Phong bỗng nhiên chấn động, chân nguyên lực chi nguyên ngưng tụ hiện ra hình dáng của một vòng xoáy xoay tròn đang dâng lên một cơn chấn động ông ông ầm ầm, vô số chân nguyên lực đè ép, dung hợp, xếp chồng lẫn nhau, cuối cùng hình thành một dải quang mang dài chừng một ngón tay thực chất màu đỏ rực tỏa ra ánh sáng gai mắt.

Đôi mắt Lăng Phong hàm chứ thâm ý, nhìn theo kiếm mang dị biến ở trong lòng bàn tay rồi mỉm cười vui vẻ, đây cũng là minh ngộ mà hắn hiểu ra được từ một chiêu Khiếu Trung Bách Hoa. Nếu như nói Thiên Địa Lao trước kia bất quá chỉ là một khúc gỗ còn trong hình thái nguyên thủy nhất mà nói, như vậy hiện tại sau khi rót nguyên trận vào bên trong, lập tức liền phảng phất như đem khúc gỗ nguyên thủy kia điêu khắc thêm những hoa văn phức tạp, những chỗ tinh xảo và đẹp đẽ hơn xa trước đây.

Nương theo nguyên trận được xây dựng thành, trong thức hải cũng phát sinh biến hóa khiến cho Lăng Phong triệt để hiểu rõ, một đạo hồng sắc quang mang như thực chất này chính là hỏa hệ chân nguyên lực tinh túy cô đọng lại! Nếu như một trăm lẻ tám đạo kiếm mang toàn bộ hoàn thành cải tạo mà nói, vậy hỏa hệ chân nguyên lực của bản thân sẽ phát sinh biến hóa về chất, đến lúc đó phẩm chất của nó so ra cũng không thua kém gì chân lực cùng với cương khí!

Nguyên lực bản chất làm cơ, nguyên trận kết cấu làm cốt, như vậy Linh Cấp sẽ thành!

Nếu không phải gần đây liên tiếp gặp được kỳ ngộ, đối với biến hóa của niệm thức nắm bắt ở trình độ càng sâu sắc hơn, nhất cử sáng tạo ra hai đại kỳ chiêu Tâm Âm Đạo Bàn cùng với Cổ Tỉnh Ánh Nguyệt, Lăng Phong cũng không có khả năng nhanh như vậy đã hiểu rõ được huyền bí của Linh Cấp. Hắn mơ hồ có một loại dự cảm mãnh liệt, một khi Thiên Địa Lao triệt để hoàn thành biến hóa, cũng không chỉ bao gồm lực công kích cường đại như của Linh Cấp, mà hẳn là còn bao hàm cả những huyền bí của "Vực"!

Một màn Minh Dục thi triển Ngục Luân Pháp Trảm kia khiến cho Lăng Phong có một kí ức sâu đậm, loại năng lực ràng buộc cường đại này, vượt quá Vực Năng đâu chỉ gấp trăm lần?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play