Bận làm gì thì cứ làm tiếp?

Đã bộ dạng này rồi còn tiếp tục làm gì được nữa? Không lẽ chờ Thương Khung phân hội bị tên sát thàn này giết chết hết sao?

Đỗ Xuân Trường há hốc miệng, đang chuẩn bị kêu lên thì tất cả biểu tình đều ngưng lại trên mặt, miệng há to nhưng lại không nói được câu nào.

Nhìn Đa Lạc Khắc chạy mất dạng như con thỏ bị trúng tên, đám đông chứng kiến cũng trợn tròn mắt. Vị quan trị an này chẳng nề hà thể diện bỏ chạy như vậy chứng minh một sự thật đó là thực lực của Lăng Phong đến một đại diện cho quan phương như Đa Lạc Khắc cũng không dám trêu chọc!

Nhất thời, những ánh mắt nhìn về phía Lăng Phong đã thêm vài phần kính nể thậm chí sùng bái!

Lăng Phong quay sang nhing Đỗ Trường Xuân, lạnh lùng nói:

- Hôm nay sư huynh đệ ta tề tựu là chuyện đại hỉ, những chuyện đã qua tạm thời không truy cứu nữa. Nếu các ngươi có gì không phục có thể đến trú địa tìm ta bất cứ lúc nào.

Đỗ Trường Xuân định nói mấy câu giữ thể diện nhưng miệng đã há ra rồi mà lại không đủ dũng khí thốt nên lời.

Lúc này, Lâm Vũ Sương bước tới, ngữ khí thản nhiên, nói:

- Lăng tiên sinh, ta muốn mượn luyện phương trong tay huynh xem một chút được không?

Ngữ khí của nàng mặc dù bình tĩnh nhưng nếu là người tinh ý có thể phát hiện ra ngón tay nàng đang nắm chặt lấy góc áo, rõ ràng chuyện lần trước đối với nàng mà nói hoàn toàn không phải không ảnh hưởng.

- A...

Thấy Mộc Vũ Sương lại gần, Lăng Phong lộ vẻ bối rối, với hắn mà nói bất luận luyện phương trong tay quý giá thế nào hắn cũng không quan tâm, thậm chí bởi vì hai bên đã từng có tiếp xúc thân mật nên dù Mộc Vũ Sương muốn Lăng Phong tặng luyện phương cho nàng, hắn cũng không hai lời. Nhưng "nghê sa y" không thuộc quyền sở hữu của hắn, đồng ý cho mượn hay không còn phải xem ý kiến Đan Luân Nhĩ.

Đan Luân Nhĩ quanh năm lăn lộn bên ngoài, sớm đã luyện được tâm tư thất khiếu linh lung, vừa mới nhìn thấy vẻ không tự nhiên giữa hai người, hắn lập tức đoán ra rất nhiều nội dung tiềm ẩn bên trong nên cố ý ra vẻ khó khăn:

- Vật này rất trân quý, nếu như tùy tiện giao cho người khác e rằng không ổn?

- Ta đảm bảo xem xong sẽ trả lại ngay.

Mộc Vũ Sương vội vàng nói, ngữ khí bức thiết như một con mèo nhỏ không có được quả bóng len yêu thích, đáng thương vô cùng.

Lăng Phong đang định khuyên nhủ thì Đan Luân Nhĩ đã đổi chủ đề:

- Lão Lục, chi bằng thế này, đệ có trú địa ở Thương Khung Yếu Tắc đúng không? Chi bằng cô nương này hãy theo chúng ta về trú địa rồi xem luyện phương ở đó, đệ thấy thế nào?

Lăng Phong sững người, có chút không hiểu vị tam sư huynh này định làm gì. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Mộc Vũ Sương nghe thấy vậy không chút do dự lập tức vui mừng nhận lời:

- Được!

Thấy nàng đồng ý, Lăng Phong đương nhiên không có lý do phản đối, chỉ thấy Kiều Kiều nãy giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát "hừ" nhẹ một tiếng, chỉ một âm thanh đó thôi cũng đủ thể hiện Kiều đại tiểu thư của chúng ta trong lòng đang rất bất mãn.

- Lão Lục, vị cô nương này là?

- À, là tôn nữ của Kiều nguyên soái, sư huynh có lẽ đã gặp rồi?

Lăng Phong mỉm cười giới thiệu.

- A, thì ra là Kiều Kiều!

Đan Luân Nhĩ kinh hỉ nhìn Kiều Kiều, nói:

- Bảo sao ta cứ thấy quen đến vậy. Dạo đó muội cứ hay chạy đến Nguyên Lực Tháp chơi, lúc đó còn là một hoàng mao tiểu nha đầu, lớn thế này rồi cơ à.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Kiều Kiều càng thêm bất thiện, trực tiếp quay đầu sang chỗ khác không thèm để ý làm cho Đan Luân Nhĩ cũng thấy khó hiểu. Sau đó Lăng Phong tiếp tục giới thiệu đến Hoàng Phủ Vân. Hoàng Phủ Vân thường xuyên đi theo Bản Hách học luyện chương, rất ít lộ diện ở Tinh Lam thành nên Đan Luân Nhĩ càng không nhận ra được. Kì lạ là nhất là một người nho nhã lễ độ như Hoàng Phủ Vân cũng tỏ thái độ lạnh lùng với hắn, chỉ chào hỏi qua loa rồi không nói thêm gì nữa.

Đan Luân Nhĩ đáng thương nghĩ thế nào cũng không hiểu mình đã làm gì đắc tội với hai vị này nên chỉ biết đứng ngẩn ra như một khúc gỗ bên cạnh Lăng Phong.

Hắn cũng lờ mờ đoan sra được một phần nguyên nhân, ánh mắt lập tức xuất hiện một tia nghi vấn.

Mộc Vũ Sương thì đã không thể chờ đợi thêm được nữa, mặc dù không thúc giục nhưng ai cũng có thể nhìn ra vẻ cấp thiết trên người nàng. Sau khi nhìn ra một mặt khác về kiến thức chân thực của vị thiên tiên nữ tử này, Lăng Phong rất nghi ngờ không biết liệu sau này nàng có bị người ta dùng tinh chương mà lừa bán đi không. Mang theo một phần tâm tư đền bù, Lăng Phong vội vàng chạy tới bắt chuyện với Đan Luân Nhĩ trên cả quãng đường về trú địa.

Sau lưng họ, Kiều Kiều sớm đã vo gấu áo thành một búi, nhìn chằm chằm vào lưng Đan Luân Nhĩ với ánh mắt tàn bạo, ngón tay ra sức vò:

- Ai bảo ngươi làm ông mai, cho ngươi biết tay, cho ngươi biết tay!

...

Bên ngoài trú địa.

- Nhanh, tên nhóc đó đã chuẩn bị xong chưa? Trò vui hôm qua hắn không được tham gia, hôm nay không được bỏ lỡ nữa đâu đấy!

Đồ Long lớn tiếng nói:

- Nói cho các ngươi biết, một lát nữa kẻ nào dám không phá hết sức, đợi đến khi trở về ta sẽ bắt kẻ đó cấm bế một tháng!

Đám Thiên Phong Vệ ầm ầm trả lời, ma quyền sát chưởng, bộ dạng vô cùng bạo lực.

Bọn Lăng Phong vừa đến nơi thì nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc hỏi:

- Đồ Long, xảy ra chuyện gì vậy?

- Ý, Lăng lão đại, sao ngươi đã về rồi?

Đồ Long ngây ra, hưng phấn nói:

- Nghe nói Thương Khung Phân Hội có kẻ đui mù đắc tội với ngươi à? Hắc, bọn chúng không biết sao? Đắc tội với Lăng lão đại ngươi và đắc tội với Đồ Long ta. Đắc tội với Đồ Long ra là đắc tội với phụ thân ta, đắc tội với phụ thân ta là đắc tội với cả Thiên Phong Vương Quốc! Đám người đó ăn tim hùm mật gấu rồi sao? Không biết tự lượng sức mình dám đắc tội với Thiên Phong Vương Quốc?

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo như hiện rõ năm chữ "ta là nhị thế tổ" của Đồ Long, một người không quen với tình tình của hắn như Đan Luân Nhĩ không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Là kẻ dở hơi từ đâu xuất hiện? Ngay cả Hoàng Phủ Vân mặt mày nghiêm nghị nãy giờ cũng phải phì cười.

Tự giải thích vẻ ngơ ngác của mọi người là chấn động, Đồ Long dương dương tự đắc khoát tay nói:

- Đừng truyền ra ngoài, khiêm tốn, phải khiêm tốn.

Lăng Phong khóc không được mà cười cũng không xong, nói:

- Được rồi, các ngươi không cần phải đi nữa, mọi chuyện đã được giải quyết hết rồi.

Thương Khung Yếu Tắc không phải chỉ có mình Áo La đế quốc làm chủ, tứ đại vương quốc đều có tai mắt phân bố ở đây nên chuyện Đồ Long nhận được tin tức nhanh như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Hắn tích cực muốn "báo thù" cho mình như vậy, nguyên nhân chủ yếu vẫn là hai bên tính tình hợp nhau, không muốn kẻ nào bắt nạt những người bên cạnh mình, nhưng ngoài ra vẫn còn một nguyên nhân khác là muốn buộc Lăng Phong vào cùng một chiếc thuyền với Thiên Phong vương quốc.

Nuối tiếc phẩy phẩy tay về phía sau, Đồ Long lén lút liếc nhìn Mộc Vũ Sương, lúc này Mộc Vũ Sương đã tháo chiếc mạng bạch sa để lộ dung nhan thanh kệ thoát tục. Đồ Long âm thầm giơ ngón tay cái, nhìn Lăng Phong đầy vẻ khâm phục. Thế này mới gọi là cao nhân thực sự. Sau khi "khinh bạc" Mộc tiên tử mà còn được người ta bỏ qua chuyện cũ, cam tâm tình nguyện đi theo hắn về. Chậc chậc, thủ đoạn như vậy bảo người ta sao không phục chứ?

- Lão Lục, nghe nói ngươi tranh đấu với người ta, có việc gì không? Thương Khung Yếu Tắc này tưởng Tinh Lam công quốc dễ bắt nạt lắm đấy à? Hôm nay chúng ta nhất định phải…

Đúng lúc này, bọn Lô Sâm cũng vội vã trở về, đang xả giận thì đột nhiên nhìn thấy Đan Luân Nhĩ đang đứng sau lưng Lăng Phong, nhất thời dừng cước bộ.

Bốn mắt nhìn nhau lóe lên thần sắc kích động!

- Nhị sư huynh!

- Lão Tam!?

Lô Sâm vội vã chạy tới, ôm chầm lấy Đan Luân Nhĩ, hưng phấn hét lên:

- Lão Tam! Lão Tam! Sao đệ lại ở đây?

Ánh mắt Đan Luân Nhĩ cũng lộ ra sắc mặt cuồng hỉ, nước mắt thiếu chút nữa thì tuôn ra! Hắn vội vàng đẩy Lô Sâm ra, lau nước miếng trên mặt, lúng túng che giấu sự xúc động của mình rồi cười khổ nói:

- Nhị sư huynh, sư đệ phong thái tuấn lãng, huynh nhiệt tình như vậy đệ sẽ hiểu lầm là huynh có ý đồ gì khác đấy.

- Cút!

Một trận cười ầm ĩ rồi hai huynh đệ lại ôm chặt lấy nhau!

Luận tình cảm trong đám sư huynh đệ Đan Luân Nhĩ và Lô Sâm có tình cảm sâu nhất. Lô Sâm từ nhỏ đã theo Mạch Kha, còn Đan Luân Nhĩ theo Mạch Kha cũng đã hơn hai mươi năm. Thời thiếu niên hai người thường xuyên chơi đùa, bày trò quậy phá, tình nghĩa đã ngấm vào tận trong xương. Nhìn Đan Luân Nhĩ một lượt từ đầu đến chân, Lô Sâm không khỏi kinh ngạc:

- Hảo tiểu tử, ba năm không gặp tiến triển không ít đấy! Chuẩn bị còn hơn cả ta rồi!

- Vốn dĩ còn định sau khi trở về sẽ cho mọi người kinh hỉ, bây giờ xem ra…

Đan Luân Nhĩ lộ vài phần chán nản:

- Vẫn là đệ kém cỏi nhất.

Hắn rõ ràng đã cảm nhận được tu vi hỏa hệ nguyên lực của Lô Sâm đã thâm hậu hơn một tầng. Năm đó khi hắn rời Nguyên Lực Tháp, tu vi của hai người vẫn còn sàn sàn như nhau, không ngờ mới chỉ có mấy năm tôi luyện, bản thân còn thua cả Lăng Phong. Nhất là nhớ lại chiến lực bất khả tư nghị mà Lăng Phong thể hiện lúc nãy, hắn không khỏi có chút thất vọng.

Không phải là đố kị, mà chỉ là tinh thần không muốn thua kém!

- Hắc!

Lô Sâm đấm mạnh vào vai hắn, an ủi:

- Đệ một thân một mình mà có được thành tự này là không tệ rồi. Sư tôn mà nhìn thấy nhất định sẽ rất vui. Ta mà không nhờ có lão Lục thì cũng không có tu vi hiện nay.

Phản ứng của hắn có chút nằm ngoài tầm dự đoán của Đan Luân Nhĩ. Trong mắt Đan Luân Nhĩ, Lô Sâm là người thích khoác lác nên có lẽ phải luyên thuyên một trận mới đúng. Không ngờ hắn ngược lại còn thấu hiểu cho bản thân. Lão lục? Đan Luân Nhĩ ngạc nhiên quay sang nhìn Lăng Phong. Sao hắn có thể có quan hệ với vị sư đệ thần kì này chứ?

- Quên không giới thiệu với đệ.

Lô Sâm vỗ vỗ trán, chỉ vào Tng Phi, Cảnh Vân và Khải Ân, nói:

- Đây là lão Tứ, lão Ngũ, lão Thất. Bọn họ đều là đệ tử mà sư tôn mới thu nhận.

Rồi lại quay sang bọn Khải Ân giới thiệu:

- Vị này mà tam sư huynh của các ngươi.

Bọn Khải Ân vội vàng tiến lên cùng Đan Luân Nhĩ hành lễ.

- Được rồi, lão Tam. Sao đệ lại gặp được lão lục?

Đan Luân Nhĩ thở dài một tiếng:

- Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, hôm nay nếu không phải lão Lục ra tay kịp thời thì chắc đệ đã không gặp được mọi người rồi.

Lăng Phong nãy giờ chỉ đứng mỉm cười nhìn bọn họ hàn huyên, đột nhiên thấy vạt áo sau lưng như bị ai đó kéo kéo, giật mình đầu đầu nhìn. Đúng lúc đó đôi mắt long lanh như có nước của Mộc Vũ Sương cũng vừa ngước lên. Mặc dù không có ngôn ngữ nhưng đối mắt của nàng dường như biết nói chuyện, như biết tiết lộ những gì nàng đang suy nghĩ trong lòng. Lăng Phong vội vàng đưa luyện phương Nghê Sa Y cho nàng:

- Nếu như cô không thể đợi được thì hãy mang đi nghiên cứu đi.

- Ừm

Mộc Vũ Sương mỉm cười vui vẻ:

- Vậy ta vào phòng huynh.

Dứt lời nàng quay người bước vào viện tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play