"Quá hung tàn." Hác Vận nhìn cuộc chiến đã gần tàn, miệng lẩm bẩm: "Thật sự quá hung tàn."
Đám Cửu Vĩ Hồ lúc nãy còn hùng hùng hổ hổ, nếu tính cả nhóm Mặc Đồ thì bây giờ chỉ còn sót lại có một mình Ứng mập.
Hắn lúc này không còn ngụy trang như lúc ban đầu nữa, vẻ mặt hung tợn, sau lưng đã bắt đầu xuất hiện cự linh.
Đó là một cây lan gai hình cầu, bề ngoài phủ một màu trắng sữa mềm mại nhưng lại mọc đầy gai.
Cây lan cầu gai quay "vù vù" theo từng đòn công kích của hắn. Hắc quang trên lớp gai nhọn đột nhiên kéo dài, vươn xa mấy trượng.
Bất cứ vật nào chạm vào cũng bị nó hung hăng cắn cho một tiếng lớn!
Cũng chính vì bởi quả cầu lan gai cự linh này mà hai người có tu vi bất phàm như Hắc Đình Tư và Tát Gia liên thủ lại nhưng một lúc lâu vẫn chưa hạ được hắn.
Nhìn thấy Lăng Phong nãy giờ vẫn chỉ khoanh tay đứng nhìn mà không tham gia ứng chiến, Ứng mập biết hôm nay hắn khó lòng thoát được.
Bởi vậy hắn mới quyết định liều mạng, hi vọng có thể thay đổi được một chút huyết bổn.
Nhìn sắc trời, Tát Gia có vẻ lo lắng, nghiến răng lao thẳng về phía Ứng mập.
Ứng mập rống lên một tiếng, hắc quang trên cự linh đại uy như nùng vụ sạ khởi.
Đồng thời, một vòng thủy quang tràn ra khỏi cơ thể hắn, vang lên những âm thanh thình thịch trầm đục. Tát Gia cường hành phá khai phòng ngự của lan cầu gai.
Đoạt mệnh quyển trong tay quét qua lưng Ứng mập cái xẹt! Máu tươi bắn ra tung tóe! Hắc Đình Tư chờ đúng lúc này, tung ra một quyền đánh trúng ngực Ứng mập.
Chân lực bột phát, phá vỡ từng khúc xương, đoạn tuyệt cơ hội phản phác cuối cùng của hắn.
Ứng mập ôm ngực, trừng trừng nhìn đám người trước mặt như không tin nổi bản thân mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này.
Ánh mắt của hắn cuối cùng hướng về phía Lăng Phong, một lúc lâu sau hắn đột nhiên bật cười, nụ cười có chút ác độc rất khó diễn đạt.
- Các ngươi… đều sẽ gặp phải báo ứng.
- Hừ, ngu ngốc!
Tát Gia hung hăng đá cho Ứng mập một cước, sắc mặt hơi tái.
Lúc nãy hắn để cự linh hóa khải cường hành đột phá phòng ngự của Ứng mập, chắc cũng bị thương không ít.
Thấy Ứng mập gây cho mình nhiều phiền toái đến vậy, Tất Gia không khỏi lên tiếng rủa thầm!
- Tát Gia!
Lăng Phong quát khẽ. Tát Gia lúc nãy còn ý khí phi dương vừa nghe Lăng Phong quát liền xẹp ngay xuống như một quả bong bóng
Ngoan ngoãn cùng Hắc Đình Tư bước tới trước mặt Lăng Phong, cúi đầu nói:
- Giáo quan!
Lăng Phong nghiêm mặt, nói:
- Đã vượt quá thời gian quy định rồi, phạt hai ngươi gia huấn ba ngày!
- Vâng, giáo quan.
Thấy bọn Hắc Đình Tư bị Lăng Phong phạt mà không dám ý kiến, Hác Vận cũng phải bật cười khổ sở:
Đây gọi là đội ngũ gì chứ!
Nếu đổi là thủ lĩnh khác, có thuộc hạ tiêu diệt được Cửu Vĩ Hồ chẳng mừng đến nỗi quên hết mọi chuyện ấy chứ.
Nhưng Lăng Phong thì sao? Không những không khen thưởng, thậm chí còn phạt thêm!
Buồn cười nhất là đối tượng bị trừng phạt thì cũng cam tâm tình nguyện chịu phạt. Dường như chuyện không tiêu diệt hết bọn Cửu Vĩ Hồ trong thời gian qui định đối với họ là một sự sỉ nhục quá lớn.
Thử hỏi ai có thể ngăn cản một đội quân ngạo khí thế này?
Điều khiến Hác Vận không dám tin vào mắt mình là: Huyết Sát Vệ, ngay sau khi vừa kết thúc cuộc chiến, phần đông trên người vẫn còn nguyên mùi máu tanh nhưng khuôn mặt thì đã rạng rỡ nụ cười, một số ít người thậm chí còn quay lại thần thái lười nhác lúc ban đầu, vui vẻ nhìn Hắc Đình Tư và Tát Gia chịu phạt. Miệng lải nhải trách móc:
- Thủ lĩnh, bị giáo quan phạt rồi hả? Ha ha, ai bảo các ngươi muốn một mình nuốt "cá lớn". Sớm biết vậy gọi chúng ta đến giúp một tay có phải tốt hơn không? Ăn một mình là gặp báo ứng đấy.
- Cút! Cái đám đáng đánh này!
Nhìn đám người đang hi hi ha ha cười đùa náo nhiệt, mọi người chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên. Họ có đúng là những Huyết Sát Vệ sát khí thấu xương vừa rồi không?
Sau đó, Huyết Sát Vệ lại cho bọn họ thấy thế nào là chuyên nghiệp. Người nào người nấy tác phong nhanh nhẹn thu hoạch sạch sẽ tất cả những thứ gọi là đáng giá trên người đám Cửu Vĩ Hồ mà chẳng mất một chút thời gian công sức nào.
Tác phong nhanh nhẹn của Huyết Sát Vệ khiến những người chứng kiến không khỏi hoài nghi liệu có phải bọn họ mới là cường đạo chính hiệu, và Cửu Vĩ Hồ chỉ là một đám trẻ con muốn hù dọa người khác cho vui mà thôi?
Biết rằng suy nghĩ đó rất vớ vẩn nhưng bọn họ không thể khống chế được cảm giác của mình.
- Này, đám ngu ngốc, thân là thủ lĩnh, trên người hắn nhất định phải có không ít đồ tốt. Không được bỏ qua dễ dàng đâu kiểm tra kĩ lần nữa đi!
Cố Dao chống hông quát lớn.
- Vâng, đại tỉ đầu.
Huyết Sát Vệ đồng thanh trả lời.
Danh hiệu "đại tỉ đầu" có được sau bao nhiêu sự kiện xảy ra trên đường.
Vốn dĩ Huyết Sát Vệ không hề có thói quen lấy đồ của đối thủ, nhưng sau khi bị Cố Dao mắng là lãng phí và đích thân làm mẫu cho họ xem
Thì đám tiểu tử đó đã nắm bắt kĩ xảo này rất nhanh. Cả quãng đường, chỉ cần có ai gây sự với họ, kết quả cuối cùng đều là phải "cống hiến" toàn bộ tài sản tích lũy nhiều năm.
Mặt khác, Lăng Phong đem nhiệm vụ truyền thụ vô cốt nhu thân phân công cho Cố Dao.
Luận về vô cốt nhu thân, Cố Dao am hiểu hơn Lăng Phong rất nhiều, có cô truyền thụ, lực công kích thực tế của Huyết Sát Vệ tiến bộ nhanh chóng.
Đối với họ mà nói, Cố Dao đã có "bán sư" chi nghị nên tiếng "đại tỷ đầu" cũng được gọi một cách cam tâm tình nguyện.
Đối với bọn Lăng Phong mà nói, tiêu diệt Cửu Vĩ Hồ chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới nhưng với Đông Phương thương đội mà nói, Huyết Sát Vệ bỗng dưng bị phủ lên người thêm một tầng huyết sắc nùng liệt.
Dù đám người đó trước đây có cùng họ kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ thì bây giờ họ vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, cảm giác thoải mái tự tại ban đầu đã không còn nữa.
Trước tình huống này, Lăng Phong cũng chỉ biết thở dài, đối với cường giả mà nói, tu vi càng tăng cao thì khoảng cách với những người bình thường càng bị kéo giãn. Chân lý này không ai có thể thay đổi được, bởi vậy, cường giả rất dễ cô đơn.
May mà Huyết Sát Vệ nhân số cũng đông, lại thêm bọn họ đều là thanh niên nên vẫn thường trêu đùa chọc phá lẫn nhau.
Không khí náo nhiệt vô cùng.
Đông Phương San vẫn thích dính chặt lấy Lăng Phong như trước kia. Trong mắt cô bé, Lăng Phong đáng sợ vẫn là đại ca ca cùng cô bé ngoắc tay giữ bí mật chung của hai người và Huyết Sát Vệ là đám người ngốc nghếch lúc nào cũng muốn bế mình nhưng mỗi lần đều bị Kiều Kiều tỷ tỷ giáo huấn cho một trận nên thân.
Vẫn còn một người vẫn giữ nguyên thái độ cũ với bọn Lăng Phong là Hác Vận. Tên này lúc nào cũng đầy vẻ lạc quan hi hi ha ha vui vẻ lại gần làm quen với người khác, đối với hắn, chuyện Cửu Vĩ Hồ dường như chưa từng xảy ra. Tâm lý cường hãn này thật đáng để người ta ngưỡng mộ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hai ngày sau đó, thương đội vẫn cứ cắm cúi đi. Con đường mà Mặc Đồ dẫn họ đi là để tiện cho việc phục kích nên rất vòng vèo. Sau khi xuyên qua hạp cốc, lối đi còn hiểm trở hơn, khiến thương đội phải mất khá nhiều thời gian.
Rốt cuộc, cuối cùng cũng thấy xa xa xuất hiện một tòa thành nhỏ!
- Tới rồi, Lăng tiên sinh, phía trước chính là Mạt Vân Túc!
Lý Trùng kích động chỉ về phía trước.
- Ừm, xem ra đến trưa sẽ kịp tới nơi.
Sau khi đến nơi, Lăng Phong mới hiểu tại sao người ta lại có thói quen dùng hai chữ "hỗn loạn" để diễn tả Mạt Van Túc
Trước đó không lâu, Lăng Phong vừa nhìn thấy có ba tốp người đang ẩu đả. Bọn họ nhất loạt gục xuống trong một trận tiên huyết tiêu phi,
Còn người đang đứng ở xa thì chỉ nhìn với thái độ lạnh lùng như đã sớm quen với cảnh tượng đó.
Gần Mạt Vân Túc có dựng một hòn đá cao chừng sáu trượng màu đỏ máu
Màu sắc của hòn đá này dường như sắp nhỏ máu khiến người ta nhìn thấy không khỏi rùng mình. "Mạt Vân Túc", ba chữ đen tuyền khác trên tảng đá.
Đầu bút sắc nhọn, mỗi nét mỗi đường tràn đầy túc sát chi khí như muốn cảnh báo mọi người đây tuyệt đối không phải thiện địa!
Lối vào Mạt Vân Túc mở rộng, hình vòm, bên ngoài đứng sẵn vài tên thủ vệ dáng vẻ lười nhác.
Đám thủ vệ mặc y bào thanh sắc, trên y bào có vân văn mờ mờ, dưới cùng có hình một đám chuột đang dang rộng đôi cánh.
Nhìn thấy Đông Phương thương đội, bọn chúng chỉ lười nhác liếc qua một cái rồi không thèm để ý thêm gì nữa.
- Có thương đội mới đến rồi!
- Này, thủ lĩnh thương đội, các ngươi có bán vật tư trên xe ngựa không?
Chưa vào Mạt Vân Túc mà những người xung quanh đã vây lấy, giả bộ hỏi han như tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc nhưng hành động thì thô lỗ vô cùng
Lăng Phong khẽ nhíu mày.
Hắn đã nhìn có cái gì đó cồm cộm trong áo của đám người này, hơn nữa, tư thế của chúng còn rất tiện cho việc tấn công.
Lý Trùng dường như đã cảm nhận được điều gì, vội vàng lớn tiếng nói:
- Treo cờ lên!
Đám hộ vệ nghe thấy vậy, vội vàng hành động. Không lâu sau, lá cờ in hình một nam nhân lõa lồ đã được treo lên. Nam nhân lõa lồ gập người, cong lưng, độ cao của cánh tay và độ khó của động tác càng làm cho hắn thêm phần quái dị.
Vừa nhìn thấy lá cờ, Cố Dao thoáng giật mình, lộ ra một tia kinh ngạc. Lăng Phong cũng ngạc nhiên.
Thứ mà nam tử trên lá cờ biểu diễn là một chiêu thức của vô cốt nhu thân! Kì lạ, rốt cuộc là chuyện gì?
Đã đi cả quãng đường mà chưa lúc nào Lăng Phong nghe trên dưới thương đội nhắc đến chuyện lá cờ.
Vừa nhìn thấy lá cờ, đám người đang bu xung quanh liền lộ rõ vẻ hậm hực. Bọn chúng mặc dù có vẻ không cam tâm nhưng cũng không dám quấy nhiễu thêm nữa. Thủ vệ cửa thành vừa nhìn thấy lá cờ của Đông Phương thương đội liền hừ lạnh một tiếng. Nét mặt lộ rõ vẻ bất thiện!
Lăng Phong thấy kì lạ vô cùng. Tranh thủ thời cơ vượt lên hỏi:
- Lý quản sự, lá cờ mà các ngài vừa treo lên có lai lịch thế nào, có thể nói cho ta biết không?
- Ân, Lăng tiên sinh không biết sao?
Lý Trùng thấy nét mặt Lăng Phong dung là đầy vẻ băn khoăn, nói:
- Tôi cứ nghĩ đây không phải lần đầu tiên Lăng tiên sinh đến Mạt Vân Túc… Lá cờ này đại diện cho một chi trong tam đại thế lực của Mạt vân Túc, chi đó có tên Vô Cốt Môn! Ngài có lẽ cũng đã nhìn thấy những người vừa nãy rồi.
Lý Trùng chỉ ra đằng sau:
- Đối với những người đã quá quen thuộc với Mạt Vân Túc mà nói, những chuyện như cướp bóc hay ẩu đả sẽ tuyệt đối không có người đứng ra ngăn cản đâu. Trong tình huống đó, kẻ mạnh sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối trước kẻ yếu. Nhưng đôi khi cũng có những tình huống ngoại lệ. Đó là có sự che chở của tam đại thế lực: Bức Tông, Vô Cốt Môn và Chân Vật Các!
Bức Tông, Vô Cốt Môn, Chân Vật Các!