Sáng sớm hôm sau, mọi chuyện đã chuẩn bị ổn thỏa. Đông Phương thương đội quy mô rất lớn, chỉ mỗi việc chất hàng thôi đã mất sáu mươi ba chiếc xe ngựa, toàn là những hàng như yếu phẩm thường ngày, chuẩn bị chở đi Vân Mộng hoang trạch bán.

Biên giới Vân Mộng Hoang Trạch có một tòa thành trì, là "Mạt Vân Túc" mà Vi Miễu vẫn thường nhắc tới.

Mạt Vân Túc theo truyền thuyết là do Vân Mộng Vương Quốc thành lập, chủ yếu để những người mạo hiểm đến Vân Mộng Hoang Trạch có chỗ nghỉ ngơi bởi vậy công năng của cả tòa thành trì chỉ có một. Trừ một số nơi cần thiết để giao dịch và phòng ốc để nghỉ ngơi ra, những thứ khác đều không có! Đây hoàn toàn là một khu vực hỗn loạn, ở đây nguyên tắc duy nhất mà người ta tuân thủ là "kẻ mạnh nuốt kẻ yếu", khắp nơi đều là cường đạo, căn bản không có giới hạn đạo đức.

Bởi vì giáp với Vân Mộng Hoang Trạch và Hắc Phong Nguyên nên Mạt Vân Túc không có các điều kiện để trồng cây nông nghiệp, tất cả đều dựa vào hàng hóa do thương nhân từ ngoài mang tới. Nhưng muốn mang được hàng tới Mạt Vân Túc thì những thương nhân này phải đi qua Hắc Phong Nguyên đầy nguy hiểm. Bởi vậy những thực phẩm bình thường trải qua bảo phen trắc trở sau khi đến Mạt Vân Túc có thể bán với giá trên trời.

Vì lý do này mới có rất nhiều kẻ mạo hiểm coi Cửu Lý Trấn là nơi nghỉ ngơi cuối cùng. Ở đây sau khi mua đủ những vật phẩm thường ngày, bọn họ mới tiếp tục đi đến Mạc Vân Túc. Nhưng không phải ai cũng mua nổi những vật phẩm luyện kim có giá trên trời như tiết văn nên cũng không thể mang theo quá nhiều lương thực nên đành phải mua với giá cao ở Mạt Vân Túc. Đây cũng là lí do tại sao Đông Phương thương đội chỉ vận chuyển nhu yếu phẩm đến Mạt Vân Túc bán. Ở Mạt Vân Túc, giá của một tấm vải lụa còn không bằng giá của một miếng bánh mì gần cháy!

Cả thương đội cộng với nhóm Lăng Phong và dong binh đoàn hộ vệ của Mặc Đồ tổng cộng gần ba trăm người sau khi xếp thành hàng một, thanh thế vô cùng to lớn. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Ngự trên lưng một con ngựa cao lớn, Mặc Đồ chạy lên trước mặt Lăng Phong, lạnh lùng nói:

- Lăng tiên sinh, phải xuất phát rồi, hi vọng đám búp bê của ngươi không làm phiền người khác!

Lăng Phong vì muốn rèn luyện Huyết Sát Vệ nên không có chuẩn bị ngựa mà hoàn toàn dựa vào lực đôi chân. Có thể thoát khỏi lớp vỏ khảo thí của Sư Tâm Đường, Huyết Sát Vệ vốn dĩ lại là những người kiên cường mạnh mẽ nên chẳng thấy ai kêu khổ, hơn nữa còn rất hưởng thụ sự "hành hạ" này. Cả quãng đường khổ hành sát lục, khí chất trên người họ biến hóa rất nhanh. Bình thường nhìn ai cũng lười nhác nhưng thực chất bên trong căng thẳng đến đáng sợ!

Đứng sau lưng Lăng Phong, Hắc Đình Tư khẽ nheo nheo mắt, tiến lên một bước, lộ ra một luồng sát khí vô cùng hung hãn!

Mặc Đồ bỗng dưng cảm thấy toàn thân nổi da gà như đang đứng trước một con mãnh thú hồng hoang chứ không phải là một con người! Hắn hậm hực động dung, tay tự động sờ vào bội đao bên hông! Rõ ràng biết là hành động bạc nhược này rất mất mặt nhưng trước sát khí của Hắc Đình Tư, hắn bỗng nhiên không thể khống chế nổi cử động của mình.

- Hắc Đình Tư.

Lăng Phong đứng sau lưng thét lên một tiếng.

Sau tiếng thét đó, Mặc Đồ phát hiện con mãnh thú sát khí trùng thiên đột nhiên biến thành một con thỏ đen ngoan ngoãn, cung kính lui về sau lưng Lăng Phong như chẳng có chút liên quan gì với con mãnh thú sát khí đằng đằng lúc nãy.

Lăng Phong mỉm cười quay sang nhìn Mặc Đồ chắp chắp tay:

- Đa tạ Mặc đoàn trưởng cáo giới, nhóm chúng ta bản lĩnh khác thì không có nhưng cước lực thì vẫn dùng được, ta tin là sẽ không làm liên lụy đến quý đoàn.

Mặc Đồ kinh ngạc nhìn Lăng Phong, phát hiện đối phương mặt đầy vẻ ôn hòa nên Mặc Đồ chỉ "hừ" lạnh một tiếng, định nói thêm vài câu nhưng lúc nãy Hắc Đình Tư đã làm cho hắn kinh sợ nên ngay cả một câu cũng không thốt ra được.

Lý Trùng bước tới, quay sang Lăng Phong hòa giải:

- Lăng tiên sinh, hay là để lão hủ bỏ tiền chuẩn bị ít ngựa cho các vị nhé?

- Đa tạ ý tốt của quản sự.

Lăng Phong khiêm tốn:

- Chúng ta quen rồi, không cần làm phiền quản sự.

- Vậy được.

Lý Trùng quay sang Mặc Đồ:

- Mặc Đồ đoàn trưởng, lát nữa lên đường thì đi chậm một chút, cước trình của hộ vệ thương đội cũng không phải quá nhanh.

Mặc Đồ không biết nghĩ gì, gật gật đầu vô cảm, vết sẹo trên mặt phồng lên trông vô cùng dữ tợn!

Thương đội xuất phát!

Sau khi chính thức bước vào Hắc Phong Nguyên, Lăng Phong mới hiểu tại sao khi nhắc đến Hắc Phong Nguyên tất cả đám người mạo hiểm đều biến sắc! Bắt đầu còn khá tốt, đường xá bằng phẳng, thỉnh thoảng có xóc cũng trong phạm vi chấp nhận được. Nhưng sau khi thương đội tiến sâu vào bên trong, cỏ dại trong Hắc Phong Nguyên trở nên vô cùng rậm rạp, ở cách ba bước chân là không còn nhìn thấy gì. Chỉ có cỏ dại như yêu ma vũ động đập liên tục vào mi mắt mọi người.

Cỏ dại ở đây tráng kiện và có một màu xanh xám cổ quái, người bình thường phải dùng rìu chặt mấy lần mới đứt. Thỉnh thoảng lại có một hai con ma thú chui ra từ bụi cỏ và sẽ bị những hộ vệ dong binh đoàn có đôi mắt sắc bén giết chết! Thế này vẫn chưa là gì, đáng sợ nhất là những luồng khí tức ẩm ướt trong bụi cỏ mà theo đó là vô số độc trùng.

May là thương đội đã chuẩn bị đầy đủ, mỗi một cỗ xe đều có một loại "tùng hương". Loại tùng hương này to như cánh tay trẻ em, bên ngoài màu tím, mỗi khi đốt không có ánh lửa mà chỉ tỏa ra một làn sương mù mờ mịt màu xanh và một mùi thơm ngào ngạt thấu tận tâm gan có thể xua đuổi tất cả độc trùng. Mặc dù đã làm vậy nhưng đối chiều tối vẫn có không ít người bị độc trùng cắn sưng khắp mình mẩy. Lúc này mới thấy được tác dụng của Bối Nạp Thông. Hắn dường như lúc nào cũng mang theo người một hòm bạch bảo, lập tức lấy ra ngay một loại cao màu trắng, bảo những người bị cắn xoa lên phần bị sưng, không lâu sau đã thấy mát mẻ, cảm giác hết đau.

Những người bị độc trùng cắn phần lớn đều là hộ vệ bình thường của thương đội. Thực lực của họ đều thấp nên không thể lúc nào cũng dùng chân lực hộ thể như Huyết Sát Vệ. Sau khi bôi thuốc cao của Bối Nạp Thông, bọn họ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không còn phê bình nhóm người của Lăng Phong nữa mà bắt đầu thay đổi quan niệm, trở nên thân thiện hơn.

- Mặc Đồ đoàn trưởng, phương hướng trước mặt có đúng không? Lão hủ nhớ hình như đường đến Vân Mộng Hoang Trạch không đi qua lối này đâu?

Lý Trùng có cảm giác nhạy bén của một người già, không ngồi trong xe ngựa mà một mình một ngựa, lúc này đã đuổi kịp người dẫn đường là Mặc Đồ.

Mặc Đồ "à" một tiếng, nói với vẻ hối lỗi:

- Quên không nói với quản sự, theo như thông tin mà nghênh tân lâu cung cấp, tuyến đường cũ gần đây có xuất hiện một bầy cuồng lang. Mặc dù loài sói không có thói quen định cư nhưng để cho an toàn, chúng ta cứ vòng qua là tốt nhất. Hơn nữa, con đường này bây giờ đã bằng phẳng hơn nhiều, nếu quản sự không yên tâm hay là chúng ta quay lại đường cũ?

Do dự một lúc, Lý Trùng ha ha cười lớn:

- Lão hủ là người ngoại đạo, mọi chuyện đều nghe trưởng đoàn sắp xếp.

- Mặc Đồ nhất định sẽ tận tâm tận lực đưa thương đội đến Vân Mộng Hoang Trạch, tuyệt đối không phụ sự ủy thác của quản sự!

Mặc Đồ hứa hẹn nhưng khóe mắt lại lóe lên một tia giễu cợt.

- Vậy đa tạ đoàn trưởng!

Bầu trời dần dần chuyển sang màu đen kịt, cuối cùng thương đoàn tìm thấy một khoảng đất trống tương đối ít cỏ dại. Lý Trùng hô lớn một tiếng, gọi thương đoàn dừng lại. Nhìn ông bận trước bận sau thật khó tưởng tượng đó là một lão nhân.

- Cẩn thận!

Đang chuẩn bị xuống ngựa, Mặc Đồ đột nhiên thét lên một tiếng, đao tiêm trong tay vọt lên giữa không trung, một đường thân ảnh bay nhanh về phía Lăng Phong!

Bên cạnh Lăng Phong vang lên một tiếng "hừ" nhẹ rồi hắn thấy Cố Dao bay lên, cánh tay vung lên, "chat" một tiếng đập mạnh lên hắc ảnh!

Hắc ảnh "ối" lên một tiếng, bị đòn thủ đao làm cho rơi xuống đất, giãy dụa mấy cái gào thét không thôi. Cố Dao lạng lùng nhìn Mặc Đồ, Mặc Đồ nói với vẻ áy náy:

- Xin lỗi, con ô cốt trĩ này xuất hiện bất ngờ quá. Ta cũng không nắm bắt được phương hướng, làm phiền Lăng tiên sinh rồi!

Hắn chắp chắp tay có vẻ rất hối lỗi.

- Không có gì, dù sao nó cũng chưa làm ai bị thương, chỉ có điều Mặc Đồ đoàn trưởng phải cẩn thận một chút. Ngộ ngỡ đối phương làm ngộ thương đồng đội thì hộ vệ không phải là đã không làm tròn nhiệm vụ sao.

Lăng Phong ngữ khí lành lạnh. Mặc Đồ nhíu mày, hắn đã cảm nhận được một tia cảnh cáo trong ngữ khí của Lăng Phong, nhưng Lăng Phong lại có vẻ không quan tâm nên hắn cũng không dám xác nhận phán đoán của mình. Có điều việc lúc nãy thật đúng ý hắn, Mặc Đồ âm thầm cười lạnh, toàn lực nhất kích mà một con ô cốt trĩ cũng không thể giết được xem ra đám công tử này đúng là rảnh rỗi đi chơi thật!

Tuy rằng đã có kết luận cuối cùng về thân phận lai lịch của bọn Lăng Phong nhưng sáng nay khi còn ở Cửu Lý Trấn, sát khí thoáng xuất hiện chỗ Hắc Đình Tư vẫn như một bóng đen khiến hắn cảm thấy có chút lo sợ. Bởi vậy, Mặc Đồ vẫn quyết định dựng trại cách xa bọn Lăng Phong một cách vô thức.

- Xử lý tốt lắm.

Lăng Phong quay sang nhìn Cố Dao, mỉm cười tán dương rồi tiện tay chỉ nói:

- Thứ này đến thật đúng lúc, đủ để làm một bữa no nê.

Ô cốt trĩ to như một con chó con, toàn thân trắng tuyết nhưng xương cốt đen kịt nên mới có tên ô cốt trĩ. Lông vũ của ô cốt trĩ cứng vô cùng, có thể ngăn cản xạ kích. Tốc độ lăng không hạ kích không phải quá nhanh, cường giả tứ ngũ tinh bình thường chưa chắc đã hạ được nó! Thịt của nó vừa chắc vừa tươi ngon, rất có công hiệu bồi bổ, nhất là với thiếu nữ có kì hiệu từ dưỡng dung nhan. Bởi vậy, một con ô cốt trĩ lúc nào cũng có thể bán được ở một thành trì phồn hoa với một cái giá không tệ.

- Hắc hắc, đúng là một con ô cốt trĩ mập mạp, buổi tối dùng để nấu canh thì còn gì tốt bằng.

Chu Cương Liệt chảy nước miếng xách con ô cốt trĩ.

- Wa, ở đâu ra con tiểu ma thú này vậy?

Kiều Kiều bế Đông Phương San, nhảy từ xe ngựa xuống, vừa nhìn thấy con ô cốt trĩ đang co giật không ngừng trong tay Chu Cương Liệt liền trợn mắt kinh ngạc. Đông Phương San đang ngồi trong lòng cô cũng chau mày, bĩu cái môi nhỏ xíu.

"Oái" ~ bị Kiều Kiều phát hiện, Chu Cương Liệt muốn giấu cũng chẳng kịp. Than thầm một tiếng trong bụng. Trên cả quãng đường, không lần nào bắt được một con ma thú có ngoại hình dễ thương mà lại không bị Kiều Kiều nghiêm khắc răn dạy, xem ra lần này cũng không phải ngoại lệ.

Quả nhiên, Kiều Kiều trách móc:

- Hừ, con ma thú dễ thương thế này mà các ngươi cũng xuống tay được à, đúng là…

Cô cúi xuống xoa xoa đầu San San :

- San San, muội nói bọn họ có phải rất tàn nhẫn không?

- Ừm?

Đông Phương San gật gật cái đầu nhỏ, ngậm ngón tay vào miệng:

- Ca ca mập, lúc hầm canh nhớ cho nhiều muối nhé, San San thích ăn mặn.

Kiều Kiều: "…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play